Gần tối Trần Gia Dương gọi điện thoại tới bảo Trần Ôn Tửu đến nhà mình ăn cơm.
Trần Ôn Tửu sau khi nhận được điện thoại liền thay quần áo, cầm đồ mình mua ở Dừa thành đi đến nhà bác.
"Cửu Cửu cháu tới rồi, mau vào đây" Bác gái Đặng Thục Vinh nhìn thấy cô liền mỉm cười gọi, lại nhìn thấy trong tay cô cầm đồ liền nói, "Đến thì đến, sao lại còn mang theo đồ? "
Trần Ôn Tửu mỉm cười nói, "Những thứ này đều là quà cháu biếu bác và bà, làm sao có thể không mang theo tới đây? ”
Mấy năm nay nhà Trần Ôn Tửu đều không ở quê, trên cơ bản nhà trong nhà đều là nhờ một nhà hai bác hỗ trợ trông coi, hơn nữa bác trai cùng bác gái trước kia đối với cô cũng rất tốt, cô hiếm khi có dịp trở về đương nhiên phải tặng cho bác trai cùng bác gái chút quà chứ.
Đương nhiên nàng cũng không mua đồ gì quý giá, chính là mua cho bác trai và bác gái hai bộ quần áo, với lại hai bộ quần áo cho đứa cháu trai trong nhà.
Ngoại trừ quần áo ra, cô còn mua một ít đồ ăn thích hợp cho bác gái, còn bác trai cô mua là rượu thuốc.
Bác trai Trần Ôn Tửu Trần Vĩnh Thụy rất thích uống rượu, hơn nữa quanh năm làm việc tay chân nên cơ thể nhìn không tệ, nhưng ít nhiều cũng sẽ có chỗ không tốt như là thỉnh thoảng sẽ đau vai hoặc đau thắt lưng, Trần Ôn Tửu liền mua cho ông một ít rượu thuốc để cho ông có thể uống một chút.
" Cháu cái đứa này, còn đang đi học, sao lại lãng phí mua cho bác mấy thứ đồ này chứ?" Đặng Thục Vinh mặc dù rất vui khi nhận được quà tặng từ cháu gái, nhưng vẫn không muốn nhìn nàng tốn kém tiền.
"Không có việc gì, mấy bộ quần áo này cũng không phải đắt cỡ lắm đâu bác" Trần Ôn Tửu mỉm cười nói, nàng cũng sẽ không mạo xưng là trang hảo hán cho người ta mua rất đắt đồ vật, cho nên thật sự không tốn kém.
" Cháu đấy..." Đặng Thục Vinh rất bất đắc dĩ, nhưng cũng rất vui vẻ nhận được quà, cười ha hả cùng Trần Ôn Tửu nói về gần đây cô như thế nào, còn có chuyện cô dự định mở khách sạn.
Kỳ thật bà cũng rất lo lắng cho Trần Ôn Tửu, không biết cô mở khách sạn có kiếm được tiền hay không, chỉ riêng việc mở rộng căn nhà hai tầng thành năm tầng đã tốn rất nhiều tiền, bà lo lắng cháu gái nhà mình đến lúc đó lỗ vốn.
Nhưng bà cũng không tiện lúc này đả kích Trần Ôn Tửu, chỉ có thể khi cháu gái cần thì trợ giúp một tay.
"Cô "
Trần Ôn Tửu đang cùng bác gái nói chuyện, một bóng dáng nho nhỏ liền nhào vào trong ngực, ôm cô vui vẻ hô "Cô! ”
Trần Ôn Tửu cúi đầu nhìn đứa nhỏ nhào vào trong lòng nở nụ cười, hai cô cháu ôm nhau cùng chơi đùa vui vẻ.
Đứa nhỏ này là Trần Dịch, con trai của Trần Minh Dương anh họ Trần Ôn Tửu, cậu bé mới hai tuổi nên nói chuyện còn không lưu loát, nhưng "cô ơi" lại kêu rất vang dội.
Đương nhiên đứa nhỏ này nói cũng không phải tiếng phổ thông, gọi "cô cô" là tiếng địa phương gọi cũng dễ dàng hơn nhiều so với tiếng phổ thông "cô cô".
Đứa nhỏ hai tuổi không mập, bình thường cũng không thích ăn cơm, chỉ thích uống đồ có vị sữa hoặc sữa canxi AD, vì thế không mập lên được.
Trần Ôn Tửu sau khi nhận được điện thoại liền thay quần áo, cầm đồ mình mua ở Dừa thành đi đến nhà bác.
"Cửu Cửu cháu tới rồi, mau vào đây" Bác gái Đặng Thục Vinh nhìn thấy cô liền mỉm cười gọi, lại nhìn thấy trong tay cô cầm đồ liền nói, "Đến thì đến, sao lại còn mang theo đồ? "
Trần Ôn Tửu mỉm cười nói, "Những thứ này đều là quà cháu biếu bác và bà, làm sao có thể không mang theo tới đây? ”
Mấy năm nay nhà Trần Ôn Tửu đều không ở quê, trên cơ bản nhà trong nhà đều là nhờ một nhà hai bác hỗ trợ trông coi, hơn nữa bác trai cùng bác gái trước kia đối với cô cũng rất tốt, cô hiếm khi có dịp trở về đương nhiên phải tặng cho bác trai cùng bác gái chút quà chứ.
Đương nhiên nàng cũng không mua đồ gì quý giá, chính là mua cho bác trai và bác gái hai bộ quần áo, với lại hai bộ quần áo cho đứa cháu trai trong nhà.
Ngoại trừ quần áo ra, cô còn mua một ít đồ ăn thích hợp cho bác gái, còn bác trai cô mua là rượu thuốc.
Bác trai Trần Ôn Tửu Trần Vĩnh Thụy rất thích uống rượu, hơn nữa quanh năm làm việc tay chân nên cơ thể nhìn không tệ, nhưng ít nhiều cũng sẽ có chỗ không tốt như là thỉnh thoảng sẽ đau vai hoặc đau thắt lưng, Trần Ôn Tửu liền mua cho ông một ít rượu thuốc để cho ông có thể uống một chút.
" Cháu cái đứa này, còn đang đi học, sao lại lãng phí mua cho bác mấy thứ đồ này chứ?" Đặng Thục Vinh mặc dù rất vui khi nhận được quà tặng từ cháu gái, nhưng vẫn không muốn nhìn nàng tốn kém tiền.
"Không có việc gì, mấy bộ quần áo này cũng không phải đắt cỡ lắm đâu bác" Trần Ôn Tửu mỉm cười nói, nàng cũng sẽ không mạo xưng là trang hảo hán cho người ta mua rất đắt đồ vật, cho nên thật sự không tốn kém.
" Cháu đấy..." Đặng Thục Vinh rất bất đắc dĩ, nhưng cũng rất vui vẻ nhận được quà, cười ha hả cùng Trần Ôn Tửu nói về gần đây cô như thế nào, còn có chuyện cô dự định mở khách sạn.
Kỳ thật bà cũng rất lo lắng cho Trần Ôn Tửu, không biết cô mở khách sạn có kiếm được tiền hay không, chỉ riêng việc mở rộng căn nhà hai tầng thành năm tầng đã tốn rất nhiều tiền, bà lo lắng cháu gái nhà mình đến lúc đó lỗ vốn.
Nhưng bà cũng không tiện lúc này đả kích Trần Ôn Tửu, chỉ có thể khi cháu gái cần thì trợ giúp một tay.
"Cô "
Trần Ôn Tửu đang cùng bác gái nói chuyện, một bóng dáng nho nhỏ liền nhào vào trong ngực, ôm cô vui vẻ hô "Cô! ”
Trần Ôn Tửu cúi đầu nhìn đứa nhỏ nhào vào trong lòng nở nụ cười, hai cô cháu ôm nhau cùng chơi đùa vui vẻ.
Đứa nhỏ này là Trần Dịch, con trai của Trần Minh Dương anh họ Trần Ôn Tửu, cậu bé mới hai tuổi nên nói chuyện còn không lưu loát, nhưng "cô ơi" lại kêu rất vang dội.
Đương nhiên đứa nhỏ này nói cũng không phải tiếng phổ thông, gọi "cô cô" là tiếng địa phương gọi cũng dễ dàng hơn nhiều so với tiếng phổ thông "cô cô".
Đứa nhỏ hai tuổi không mập, bình thường cũng không thích ăn cơm, chỉ thích uống đồ có vị sữa hoặc sữa canxi AD, vì thế không mập lên được.