Sảnh lễ tân khách sạn
"Cửu Cửu, chị mang Hàng Ca nhà chị tới ủng hộ em đây" Trần Giai Linh mỉm cười nói với em họ.
"Buổi trưa chị thật sự không nấu cơm hả?" Trần Ôn Tửu nhìn chị họ hỏi, "Chị mang theo A Hàng tới ăn cơm, vậy hai bác thì sao? Họ cũng không ăn sao? ”
Trần Giai Linh là chị họ của Trần Ôn Tửu, cha của hai người bọn họ cũng là anh em họ, quan hệ vẫn tương đối thân cận. Trần Giai Linh năm nay 30 tuổi, làm nghề tự do, thu nhập cũng ổn định.
Trần Gia Linh tốt nghiệp đại học xong thì kết hôn sinh con luôn sau đó ở nhà trông con không đi làm, dần dần trở nên có chút sợ hãi xã hội.
Vì vậy, bây giờ Trần Giai Linh ở nhà làm một số công việc liên quan đến văn bản và không đi ra ngoài để tìm việc làm. Bất quá Trần Ôn Tửu biết thu nhập của chị họ vẫn rất khả quan, thu nhập hàng tháng đại khái cũng có ba bốn ngàn, so với tiền lương bình thường tốt hơn nhiều.
A Hàng tên là Tưởng Hàng, là con trai của Trần Giai Linh, một cậu bé mập mạp bảy tuổi.
Đứa trẻ này trước năm tuổi vẫn còn rất gầy, nhưng từ sáu hoặc bảy tuổi dần dần béo lên, và giống như mẹ của mình không thích thể thao, vì vậy nó phát triển thành một mập.
Tưởng Hàng có nền tảng tốt, là một đứa trẻ đáng yêu với đôi mắt to mày rậm, cho nên cho dù bây giờ nó mập cũng rất đáng yêu.
"Dì út, ông ngoại cháu lại đi uống rượu, bà ngoại cháu chơi mạt chược, buổi trưa không ở nhà ăn cơm." Tưởng Hàng cười ha hả nói với Trần Ôn Tửu.
Trần Ôn Tửu nhíu mày nói, "Bác lại đi ra ngoài uống rượu? ”
"Ba chị không uống rượu mới kỳ lạ?" Trần Giai Linh không thèm để ý nói, ba cô một ngày ba bữa ngoại trừ bữa sáng đều uống rượu, có đôi khi buổi sáng nếu có bạn rượu ông cũng có thể một ngày ba bữa không bỏ.
Thậm chí ba cô bị bệnh, bác sĩ yêu cầu ông cấm rượu vài ngày, ông đều khó chịu. Bị cảm lạnh uống thuốc vài ngày, ba cô tình nguyện không uống thuốc cũng muốn uống rượu.
Trần Giai Linh lại nói, "Ba chị uống rượu như vậy chị cũng rất lo lắng cho sức khỏe của ông ấy, nhưng có biện pháp gì chứ? Ông ấy không có biện pháp nào bỏ rượu. ”
Thuốc lá ba cô có thể cai, vài năm nay cũng không hút lại. Nhưng cai rượu không có khả năng, ngay cả sinh bệnh cũng không có biện pháp để cho ông bỏ rượu, trong nhà cũng không biết phải làm sao cả?
Trần Ôn Tửu cũng rất buồn rầu, ba cô thì không hút thuốc không uống rượu, nhưng bác gái cô thì hút thuốc uống rượu cái gì cũng biết, cô cũng rất lo lắng cho thân thể bác mình.
Hy vọng sau khi khách sạn thăng cấp có biện pháp giải quyết những vấn đề này cho cô, hút thuốc uống rượu đối với thân thể cực kỳ không tốt, nhất là giống như bác gái và bác họ mỗi ngày đều uống rượu.
"Bác trai đi uống rượu với người ta không ăn ở nhà thì thôi, bác gái sao cũng không ăn cơm?" Trần Ôn Tửu nói, " Bác ấy không ăn cơm trưa như vậy đối với thân thể không tốt đâu? ”
" Mẹ chị không ăn cơm, nhưng có mà mang theo đồ ăn, sẽ không đói bụng đâu" Trần Giai Linh nói, lúc cô ở nhà cũng thỉnh thoảng làm chút bánh bao, bánh gạo các loại, thỉnh thoảng cũng sẽ mua chút bánh mì ngàn lớp hoặc những bánh mì khác để ở nhà, cho nên mẹ cô ra ngoài chơi mạt chược không lo không có gì để ăn.
Trần Ôn Tửu cực kỳ bất đắc dĩ, "Thật là..."
"Vậy cũng được rồi, chị màu dẫn A Hàng vào ăn cơm " Trần Ôn Tửu nói, "Giá đồ ăn trong nhà hàng cũng khá đắt, chị phải suy nghĩ kỹ đấy nhé ”
" em yên tâm, chị cũng chỉ là ở nhà hàng của em ăn một bữa cơm trưa thôi, không có ý định một ngày ba bữa đều ăn ở chỗ này đâu" Trần Giai Linh nói.
"chị đi ăn cơm trước đây, em tự làm việc của mình đi." Trần Giai Linh vui vẻ phất phất tay, nắm tay con trai đi đến nhà hàng.
"Mẹ, có chân gà rút xương kìa." Tưởng Hàng nhìn chân gà rút xương trên thực đơn nói, "Mẹ con muốn ăn cái này. ”
Sở dĩ Tưởng Hàng tăng cân cũng là bởi vì nó thích ăn, trước năm tuổi, tuy rằng cậu ăn cơm rất nhu thuận nhưng cũng không ăn nhiều, nhưng sau năm tuổi nó nhìn thấy cái gì cũng thích ăn, nó thích chân gà rút xương.
"Còn có cánh gà này, con cũng muốn ăn, mẹ chúng ta ăn cánh gà mật ong hay tỏi?" Tưởng Hàng hỏi.
" Ăn cánh gà tỏi nhé?" Trần Giai Linh chần chờ nói, cô vẫn có thể ngửi mùi tỏi và ăn được tỏi chín, chỉ là sẽ không ăn sống tỏi thôi, tỏi băm trong cánh gà tỏi này đã được chiên chín rồi, chắc là phù hợp với khẩu vị của cô.
"Cửu Cửu, chị mang Hàng Ca nhà chị tới ủng hộ em đây" Trần Giai Linh mỉm cười nói với em họ.
"Buổi trưa chị thật sự không nấu cơm hả?" Trần Ôn Tửu nhìn chị họ hỏi, "Chị mang theo A Hàng tới ăn cơm, vậy hai bác thì sao? Họ cũng không ăn sao? ”
Trần Giai Linh là chị họ của Trần Ôn Tửu, cha của hai người bọn họ cũng là anh em họ, quan hệ vẫn tương đối thân cận. Trần Giai Linh năm nay 30 tuổi, làm nghề tự do, thu nhập cũng ổn định.
Trần Gia Linh tốt nghiệp đại học xong thì kết hôn sinh con luôn sau đó ở nhà trông con không đi làm, dần dần trở nên có chút sợ hãi xã hội.
Vì vậy, bây giờ Trần Giai Linh ở nhà làm một số công việc liên quan đến văn bản và không đi ra ngoài để tìm việc làm. Bất quá Trần Ôn Tửu biết thu nhập của chị họ vẫn rất khả quan, thu nhập hàng tháng đại khái cũng có ba bốn ngàn, so với tiền lương bình thường tốt hơn nhiều.
A Hàng tên là Tưởng Hàng, là con trai của Trần Giai Linh, một cậu bé mập mạp bảy tuổi.
Đứa trẻ này trước năm tuổi vẫn còn rất gầy, nhưng từ sáu hoặc bảy tuổi dần dần béo lên, và giống như mẹ của mình không thích thể thao, vì vậy nó phát triển thành một mập.
Tưởng Hàng có nền tảng tốt, là một đứa trẻ đáng yêu với đôi mắt to mày rậm, cho nên cho dù bây giờ nó mập cũng rất đáng yêu.
"Dì út, ông ngoại cháu lại đi uống rượu, bà ngoại cháu chơi mạt chược, buổi trưa không ở nhà ăn cơm." Tưởng Hàng cười ha hả nói với Trần Ôn Tửu.
Trần Ôn Tửu nhíu mày nói, "Bác lại đi ra ngoài uống rượu? ”
"Ba chị không uống rượu mới kỳ lạ?" Trần Giai Linh không thèm để ý nói, ba cô một ngày ba bữa ngoại trừ bữa sáng đều uống rượu, có đôi khi buổi sáng nếu có bạn rượu ông cũng có thể một ngày ba bữa không bỏ.
Thậm chí ba cô bị bệnh, bác sĩ yêu cầu ông cấm rượu vài ngày, ông đều khó chịu. Bị cảm lạnh uống thuốc vài ngày, ba cô tình nguyện không uống thuốc cũng muốn uống rượu.
Trần Giai Linh lại nói, "Ba chị uống rượu như vậy chị cũng rất lo lắng cho sức khỏe của ông ấy, nhưng có biện pháp gì chứ? Ông ấy không có biện pháp nào bỏ rượu. ”
Thuốc lá ba cô có thể cai, vài năm nay cũng không hút lại. Nhưng cai rượu không có khả năng, ngay cả sinh bệnh cũng không có biện pháp để cho ông bỏ rượu, trong nhà cũng không biết phải làm sao cả?
Trần Ôn Tửu cũng rất buồn rầu, ba cô thì không hút thuốc không uống rượu, nhưng bác gái cô thì hút thuốc uống rượu cái gì cũng biết, cô cũng rất lo lắng cho thân thể bác mình.
Hy vọng sau khi khách sạn thăng cấp có biện pháp giải quyết những vấn đề này cho cô, hút thuốc uống rượu đối với thân thể cực kỳ không tốt, nhất là giống như bác gái và bác họ mỗi ngày đều uống rượu.
"Bác trai đi uống rượu với người ta không ăn ở nhà thì thôi, bác gái sao cũng không ăn cơm?" Trần Ôn Tửu nói, " Bác ấy không ăn cơm trưa như vậy đối với thân thể không tốt đâu? ”
" Mẹ chị không ăn cơm, nhưng có mà mang theo đồ ăn, sẽ không đói bụng đâu" Trần Giai Linh nói, lúc cô ở nhà cũng thỉnh thoảng làm chút bánh bao, bánh gạo các loại, thỉnh thoảng cũng sẽ mua chút bánh mì ngàn lớp hoặc những bánh mì khác để ở nhà, cho nên mẹ cô ra ngoài chơi mạt chược không lo không có gì để ăn.
Trần Ôn Tửu cực kỳ bất đắc dĩ, "Thật là..."
"Vậy cũng được rồi, chị màu dẫn A Hàng vào ăn cơm " Trần Ôn Tửu nói, "Giá đồ ăn trong nhà hàng cũng khá đắt, chị phải suy nghĩ kỹ đấy nhé ”
" em yên tâm, chị cũng chỉ là ở nhà hàng của em ăn một bữa cơm trưa thôi, không có ý định một ngày ba bữa đều ăn ở chỗ này đâu" Trần Giai Linh nói.
"chị đi ăn cơm trước đây, em tự làm việc của mình đi." Trần Giai Linh vui vẻ phất phất tay, nắm tay con trai đi đến nhà hàng.
"Mẹ, có chân gà rút xương kìa." Tưởng Hàng nhìn chân gà rút xương trên thực đơn nói, "Mẹ con muốn ăn cái này. ”
Sở dĩ Tưởng Hàng tăng cân cũng là bởi vì nó thích ăn, trước năm tuổi, tuy rằng cậu ăn cơm rất nhu thuận nhưng cũng không ăn nhiều, nhưng sau năm tuổi nó nhìn thấy cái gì cũng thích ăn, nó thích chân gà rút xương.
"Còn có cánh gà này, con cũng muốn ăn, mẹ chúng ta ăn cánh gà mật ong hay tỏi?" Tưởng Hàng hỏi.
" Ăn cánh gà tỏi nhé?" Trần Giai Linh chần chờ nói, cô vẫn có thể ngửi mùi tỏi và ăn được tỏi chín, chỉ là sẽ không ăn sống tỏi thôi, tỏi băm trong cánh gà tỏi này đã được chiên chín rồi, chắc là phù hợp với khẩu vị của cô.