• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Sáng hôm sau anh mệt mỏi tỉnh dậy đập vào mắt anh là hình ảnh cô gái nhỏ đang nằm ngủ bên cạnh một cách ngon lành bất giác anh cau mày lại,cố nhớ lại tối qua đã xây ra chuyện gì, nhưng anh không tài nào nhớ nổi vì không chỉ bị bỏ thuốc anh còn bị chốc say nên không nhớ gì cũng đúng thôi,khi nhìn thấy người con gái nằm cạnh mình anh càng thấy khó chịu,mặt mày cau có lên tiếng.

" Này,em mau dậy đi."

Cô mang khuôn mặt ngái ngủ ngồi dậy khi nhìn thấy anh thì giật mình vội lấy tay giữ lại cái chăn đang sắp tuột khỏi người.Cô vội vàng lên tiếng định giải thích.

"Anh nghe em nói mọi chuyện không như anh nghĩ đâu."

"Ha! Không như tôi nghĩ vậy thì là thế nào."

"Trong bữa tiệc em thấy anh có vẻ không khỏe,em lo lắng anh sẽ xảy ra chuyện gì nên mới đi theo anh lên đây."

Anh nhìn cô rồi nở một nụ cười kinh bỉ.

" Chứ không phải cô âm mưu bỏ thuốc tôi rồi nhân cơ hội trèo lên giường tôi sao."

Cô vội vàng lắc đầu "Em không có,em sẽ không bao giờ làm vậy."

Anh lao đến chỗ cô nắm chặt lấy cằm cô ép cô phải nhìn thẳng vào mình cắn răng nói.

"Tôi còn không biết mưu đồ của cô sao, cô trèo lên giường của tôi để ép tôi cưới cô đúng không."

Cô bị anh nắm chặt chiếc cằm nhỏ bắt đầu lan truyền cơn đau nhói, cô khó khăn lên tiếng.



" Em...thật sự... không có."

Anh đang định nói gì đó thì cánh cửa mở ra theo sau đó là bà Lâm bước vào thấy hành động như vậy của anh bà vội lên tiếng.

" Con làm cái gì vậy mau thả con bé ra."

Thấy bà anh cũng không làm khó cô nữa mà bỏ cằm cô ra,miệng nhếch lên một nụ cười vừa kinh bỉ vừa xem thường cô nói.

"Ha! Vậy là tôi đoán đúng rồi nhỉ,cô còn cả bà ấy đến chứng kiến nữa mà."

Cô không còn nghe anh nói gì nữa đầu cô giờ chỉ có cảm giác choáng váng thôi.

" Con nói gì vậy con bé không có biết gì hết."

" Mẹ con bênh cô ta."

Anh còn chưa để bà Lâm nói tiếp đã xoay người bỏ đi.

Bà Lâm thấy vậy chỉ biết thở dài quay sang nhìn cô an ủi.

" Nào mặc đồ vào,bác đưa con về,con đừng chấp nhặt thằng Vũ tính nó là vậy đấy."

" Vâng."

Bà Lâm ngồi đấy nhìn cô rồi nở một nụ cười hài lòng nhưng cô không thấy.

Sau khi được bà Lâm đưa về cô liền chạy ngay lên phòng khoá trái cửa phòng lại cô nhớ đến những lời nói của anh làm cô đau lòng rõ ràng là cô lo lắng cho anh nên mới đi theo anh giờ đây lại biến thành cô cố ý trèo lên giường anh,anh còn sỉ nhục cô như vậy nữa.

Cô cứ vậy ngồi khóc trong phòng đến khi mệt lả đi rồi ngủ tiếp đi lúc nào không hay.

....

Sau khi tan làm Lâm Hàn Vũ về nhà, vừa bước chân vào vào cửa đã bị bà Lâm gọi lại.

"Vũ con qua đây mẹ có chuyện muốn nói."



"Có chuyện gì sao mẹ?"

"Ừm, là chuyện của con và con bé Nhiên."

Nghe đến đây anh đã thở dài ngao ngán, lên tiếng một cách nặng nề.

"Mẹ nói nhanh đi con muốn nghỉ ngơi."

Bà Lâm nhìn anh rồi nói một cách nghiêm túc.

"Mẹ đã chọn được ngày tốt cho hai đứa rồi con sắp xếp thời gian đưa con bé đi chuẩn bị lễ cưới đi."

" Lễ cưới? " Anh vội ngồi bật dậy nhìn bà với ánh mắt khó hiểu " Ý mẹ là lễ cưới của con và Mạc Vy Nhiên sao?"

" Đúng vậy."

"Con không đồng ý."

Bà Lâm nhìn anh hỏi.

"Tại sao chứ,con bé nó thích con như vậy, vì con mà con bé làm mọi thứ tại sao con không thử mở lòng với nó."

" Nhưng từ trước đến giờ con chỉ xem em ấy như Vân Vân vậy, nó chỉ như em gái của con,con không hề có bất cứ tình cảm nào hết."

" Nhưng con bé thích con như vậy là đủ rồi, với lại tối qua con đã lấy đi lần đầu của con bé con phải chịu trách nhiệm với nó chứ,bây giờ để đồn ra ngoài thì ai dám lấy con bé nữa đây."

"Mẹ à thời đại bây giờ đâu có quan trọng việc đó đâu chứ, nói tóm lại con không đồng ý cưới,mẹ mau hủy đi."

Bà Lâm nhìn anh, ánh mắt trở nên nghiêm túc hơn.

" Được thôi nếu con không cưới thì đừng gọi ta là mẹ nữa,ta cũng không có đứa con như con,ta chỉ có Vân Vân là con gái và Nhiên Nhiên là con dâu."

Hàn Vũ rây rây thái dương nhìn bà.

" Mẹ nhất thiết phải làm đến mức này sao?"

"Đúng." Bà trả lời anh một cách dứt khoát mà không cần suy nghĩ.

" Nếu con vẫn không chịu cưới thì sao."

"Vậy tôi sẽ chết cho cậu xem."

"Em ấy nói mẹ làm thế sao?"

"Chẳng liên quan gì tới con bé cả."

Anh không nói gì chỉ im lặng nhìn về phía bố mình từ nãi đến giờ chỉ ngồi uống trà không hề lên tiếng.

Thấy con trai nhìn mình ông đặt ly trà xuống ôn tồn nói "Ta thấy con nên nghe lời mẹ đi."

"Đến cả bố cũng hùa theo mẹ ép con cưới người con không yêu sao."

- Ha! Nói thừa bố mày không hùa theo vợ thì có mà ra đường ở à.

"Không yêu thì cưới về rồi từ từ yêu, có gì đâu mà con làm quá lên vậy chứ."

"Được như ý muốn hai người." Anh nói rồi đứng dậy,anh không hề lên phòng mà bước nhanh ra ngoài lái xe rời đi.

Anh cứ thế lái xe một mạch thẳng đến chung cư của Vy Nhiên đang ở,anh là đang muốn làm gì đây.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK