• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

" Con cũng về đấy à? Thôi đi lên phòng tắm rửa rồi xuống nhà ăn cơm luôn." Bà Lâm thấy hắn về thì vội vàng chạy ra đón rồi đẩy hắn lên phòng.

Hắn cũng không nói gì, cứ vậy đi thẳng lên phòng luôn, bà Lâm quay sang Vy Nhiên nhẹ giọng, nói "Chúng ta vào chuẩn bị cơm thôi, lát nữa nó xuống rồi ăn luôn."

"Vâng ạ." Mạc Vy Nhiên đứng dậy bước theo bà vào trong.

Được một lúc lâu khi cơm nước chuẩn bị xong thì cũng là vừa lúc hắn xuống nhà. Mọi người đều có một đông đủ làm cho khuôn mặt bà Lâm từ đầu đến cuối lúc nào cũng xuất hiện một nụ cười tươi rói.



Bà Lâm quay sang nhìn cô đang ngồi bên cạnh, sốt ruột hỏi "Nhiên à, hai đứa lấy nhau cũng lâu rồi, khi nào thì mới chịu cho bà già này bồng cháu nội đây?" Bà vừa nói xong thì cô khựng lại, bất ngờ về câu hỏi đó của bà, cô quay sang nhìn thấy khuôn mặt háo hức đang chờ câu trả lời của mình bất giác làm cô hơi chột dạ, cô không biết phải trả lời bà thế nào, quay sang nhìn Lâm Hàn Vũ ngồi đối diện, nhưng khuôn mặt của hắn bây giờ càng làm cô thêm lúng túng hơn. Vậy mà hắn lại không có một chút biểu cảm gì, trên khuôn mặt của hắn vẫn mang một nét mặt lạnh lùng như vậy, như thể hắn không hề quan tâm đến lời bà Lâm nói.

Mạc Vy Nhiên quay sang bà Lâm, mỉm cười đáp "Mẹ yên tâm chúng con vẫn đang cố gắng mà, lúc nào có tin vui thì con sẽ báo mẹ."

Bà Lâm có vẻ không hài lòng với câu trả lời của cô, bà nhàn nhạt, nói "Anh chị muốn làm sao thì làm, nhanh nhanh cho tôi bồng cháu, đến khi già cả rồi không có ai trông con cho anh chị đâu."

"Con biết rồi mà." Mạc Vy Nhiên cười một cách gượng gạo trả lời bà.

Nói rồi bà lại quay sang nhìn hắn giọng trách móc, nói "Con nữa, giành chút thời gian ở nhà với vợ đi, nghỉ việc một ngày công ty không phá sản được đâu."

Hắn nghe bà nói vậy thì cũng buông đũa xuống, hắn không nhìn bà mà nhìn thẳng vào cô rồi, nói "Con biết rồi, mẹ yên tâm đi."



Cuộc đối thoại lúc ăn cơm cũng dừng lại ở đây, sau khi ăn tối xong thì hai người xin phét ông bà ra về, dù bà Lâm cố gắng giữ hai người ở lại nhưng không được, họ không tiện ở lại đây vì với tình trạng như bây giờ, nếu ở lại như thế nào bà cũng phát giác ra được.

Sau một lúc ra sức từ chối thì hai người cũng về được, trên đường về hai người không nói gì với nhau, không khí trong xe yên lặng đến đáng sợ, hắn vẫn chú tâm lái xe, còn cô thì chỉ nhìn ra ngoài cửa sổ để tránh đi cái không khí ngượng ngùng này.

Khi đến đường lớn hắn bỗng nhiên dừng xe lại, cô thấy khó hiểu quay sang nhìn hắn, thấy cô nhìn mình hắn như hiểu ý, nói "Tôi còn một chút việc cần xử lý, em tự bắt xe về đi."

Mạc Vy Nhiên nhất thời không biết nói gì, cô nhìn hắn cười một cách chua chát "Anh thật sự không muốn về nhà sao?"

Hắn vẫn không trả lời, cô lại nói tiếp "Hay là vì mỗi lần về nhà đều thấy mặt em nên anh không thích."

Hắn vẫn không trả lời cô, mắt vẫn cứ nhìn vào vô lăng không nhìn thẳng vào mắt cô. Mạc Vy Nhiên cũng không chịu xuống xe, cô ngồi yên một chỗ, lạnh giọng, nói "Em không xuống, anh đưa em về đến nhà lúc đó anh muốn đi đâu thì đi."

Hắn nghe cô nói vậy thì cũng hơi bất ngờ quay sang nhìn cô với một ánh mắt khó chịu, thấy cô vẫn không chịu nhúc nhích hắn cũng không đủ kiên nhẫn nữa trực tiếp bước xuống xe, đi sang phía bên cô rồi kéo cô xuống xe.

Cô bị bất ngờ với hành động đó của hắn, khi hắn kéo cô ra khỏi xe, cô tức giận, nói "Anh thật sự muốn bỏ lại em ở đây sao?"

"Tôi nói rồi, tôi đang bận việc, em tự bắt xe về đi.". ngôn tình sủng

Hắn nói rồi quay người bước vào xe rồi lái xe rời đi một cách rứt khoát không hề có sự do dự. Sau khi hắn rời đi cô đứng ngây người tại đó nhìn theo chiếc xe hắn rời đi mà nước mắt cô bất giác rơi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK