Khi YY vào nhà cô ta liền lật mặt. Gương mặt kiêu căng lộ ra nào còn vẻ thân thiện giả tạo giọng nói nhẹ nhàng nữa.
- Tôi biết cô thích anh Phi, cũng biết cô đang theo đuổi anh ấy, cô không xứng với anh ấy đâu.
- Tôi xứng hay không thì liên quan gì đến cô, đồ 2 mặt.
- Cô, ha cái đồ không có cha mẹ dạy, cái gì cũng không có như mà cũng đòi mơ tưởng đến anh Phi sao.
Hạ Tử Yên như bị chọc trúng vào chỗ ngứa, cô ta dám cả gan nhắc về mẹ cô sao.
Cô tức giận vung tay lên, bàn tay cô chạm mạnh vào mặt cô ta, thuận thế cô đẩy cô ta xuống đất, vừa vả vừa nói:
- Không có mẹ, thì sao, cô không có đủ tư cách nhắc đến mẹ tôi.
Cánh tay cô bị giữ lại, tiếng nói mà cô luôn muốn nghe vang lên:
- Hạ Tử Yên, em làm gì vậy.
Kiều Y Y cũng vội từ trong nhà chạy ra, nhìn cảnh trước mắt cô vội đỡ Tử Yên dậy, vỗ vỗ lưng cô.
- Anh nghe em nói, là do cô ta.
Trình Niệm bị cô đánh đau đến mức phát khóc, bắt đầu nhào vào lòng anh kể lể:
- Anh Phi, em… hức… em chỉ muốn chào hỏi em ấy một chút, nhưng vì có tình cảm với anh mà em ấy đe doạ em, đánh em, em sợ lắm.
Tề Phi không thèm nghe cô giải thích mà, quay ra trách cô:
- Dù có chuyện gì thì em cũng không được ra tay đánh người như vậy. Mau xin lỗi ngay.
Hạ Tử Yên không tin người mà cô thích luôn ấm áp mà giờ người đứng trước mặt cô là ai, cô thật sự mất niềm tin rồi.
Hạ Tử Yên quay đầu, kéo tay YY vào nhà, bỏ 2 người ở lại.
- Con bé không có ý gì đâu, trước giờ con bé chưa từng hành động như vậy, có phải em đã nói gì không.
- Em không có, anh không tin em sao.
- Với cả Anh với em không có quan hệ gì hết, hôm nay anh rất mệt, em về đi, và cũng đừng đến đây nữa.
Nói rồi Tề Phi cũng vào nhà bỏ mặc cô ta đứng đó. Cô ta tức đến dậm chân, hôm nay đến không được cái gì mà còn bị đánh cho tơi bời.
Vào trong nhà Hạ Tử Yên mạnh mẽ cũng đã bật khóc rồi, cô chưa bao giờ khóc trước mặt ai cả, YY là người đầu tiên, Cô ấy cũng chỏ biết im lặng vỗ về cô thôi, đợi đến lúc Tử Yên nín khóc mới thôi.
- Tiểu Yên nếu cậu không ngại cậu có thể tâm sự với mình.
Hạ Tử Yên đắn đo mãi mới lên tiếng, cô trước giờ chưa từng tâm sự với ai kể cả chị gái vì sợ chị lo:
- Mình mất mẹ từ khi mình 14 tuổi, mình cũng chưa từng nghĩ rằng mình sẽ rơi vào hoàn cảnh yêu đơn phương 1 người cho đến khi gặp anh ấy. Nhưng… lúc trước khi minh thích anh ấy mình đã không biết anh ấy thích chị mình, nhưng mình đã giấu kím tình cảm của mình, đến khi chị mình kết hơn thì mình đã thổi lộ với anh ấy, nhưng bị từ chối, mình đã theo đuổi anh ấy được 3 tháng rồi nhưng bây giờ anh ấy lại có bạn gái, có phải mình ngu ngốc lắm không.
- Hửm không hẳn, cậu thích thầm anh ấy bao nhiêu năm.
- gần 6 năm.
- Vậy thì cũng khó mà chấp nhận mà, cậu cứ khóc, chút hết nỗi buồn, thời gian sẽ giúp cậu quên đi nỗi đau này.
- Mình cũng không biết nữa, thật khó chịu mà, bây giờ mình không muốn ở đây nữa.
- Không được, cậu phải tập đối mặt, nhưng mà mà mình cũng chưa yêu ai nên cũng không biết khuyên cậu thế nào.
- Hôm nay cậu ở lại với minh được không.
- Ừm, được, để mình bảo mẹ.
Hôm nay Hạ Tử Yên trút hết được tâm sự của mình cũng cảm thấy nhẹ lòng hơn. Nhưng cảm giác vừa muốn buông vừa muốn tiếp tục huy vọng này thật khó chịu. Nó khiến cô thật sự rất khó chịu.
Nhưng cuộc đời thường rất trêu ngươi con người ta, khi cô không muốn gặp anh, thì lại luôn liên tục chạm mặt anh, cô cố gắng để bản thân không chạy trốn, nhưng cũng không dám nhìn mặt anh.
Tất cả đều khó khắn trôi qua, cô dần điều chỉnh được cảm xúc trước mặt anh, nhưng khi về đến nhà chỉ có một mình cô thì mọi thứ lại trở nên xáo trộn, cô càng cố quên đi anh thì trái tim cô càng đạp mạnh mỗi khi gặp anh.
Rốt cuộc ông trời muốn cô phải làm sao chứ. Cuộc gặp mặt này rốt cuộ là là duyện phận hay là cuộc gặp gỡ nghiệt ngã đây.
Như bình thường Hạ Tử Yên vẫn lên lớp và đi làm thêm, nhưng hôm nay có một người phụ nữ đã tìm gặp cô, đó là vợ cửa người đàn ông hôm trước cô đã giúp đỡ
Bà ấy muốn cảm ơn cô vì đã giúp đỡ chồng bà, chào tạm biệt bà ấy nhìn giỏ trái cây trên tay, bà ấy muốn tạ lễ cô bằng tiền nhưng cô không nhận nên bà đã tặng cô giỏ hoa quả đắt tiền này, cô không nhận chắc bà sẽ đến tận nhà cô để tặng mất.
Về nhà với giỏ hoa quả nặng chĩu, khiến cô cầm muốn đau cả tay. Về đến nhà cô cũng gọt quả ra ăn thử. Đồ đắt tiền nên ăn cũng ngon thật. “Làm việc tốt thì việc may mắn sẽ đến” quả không sai.
Thời gian trôi qua cô cũng quên dần sự đau đớn trong tình yêu, dù mỗi khi gặp anh cô vẫn đau như lần đầu, nhưng cô đã có thể quen dần với cảm giác ấy.
- ----