Hạ Tử Yên ngồi cạnh Tề Phi đang nhắm mắt ngủ, lần này đi cùng hội tình nguyện còn có cả giám độc tập đoàn Trình thị Trình Niệm. Hạ Tử Yên không thích đụng mặt Trình Niệm nên có chút không thoải mái. Người chị gái cùng cha khác mẹ mà cô không muốn biết đến, và cũng không bao giờ muốn có.
Hạ Tử Yên hiểu rằng ngoại trừ việc Trình Niệm cũng thích Tề Phi ra cô ta cũng không có lý do gì để gây chuyện với cô. Nhưng từ khi chuyện cô được Trình Bách Điền tuyên bố huyết thống thì quan hệ của cả hai càng trở nên khó xử.
Dù Trình Niệm không cố ý gây chuyện hay khiêu khích cô như lúc trước nữa nhưng vẫn có một cái gì đó khiến quan hệ cả hai mỗi lúc gặp mặt đều rất căng thẳng. Người có xuất thân hào môn từ nhỏ, gia giáo lễ nghi, yêu kiều ngạo mạn, ngông cuồng, thông minh của Trình Niệm cái gì cũng hơn Hạ Tử Yên.
Hạ Tử Yên biết dù cô có cố gắng bao nhiêu cũng không thể trở thành tiểu thư khuê các giống Trình Niệm. Ngoại Trừ việc chăm chỉ, hiếu học, và có những người thân yêu hết sức đùm bọc yêu thương cô thì cô không thể nào hơn được Trình Niệm. Hạ Tử Yên biết nếu không phải Tề Phi có tình cảm với cô thì cô cũng không thể nào tranh giành nổi với Trình Niệm ngoại trừ việc từ bỏ.
:>>>>>>>>>>>>>>>>
Cả đoàn xuất phát từ 7 giờ sáng nhưng đến gần 2 giờ chiều mới đến nơi. Ngồi cả ngày trên xe khiến cơ thể cô rã rời. Cô xuống xe vươn người để giãn gân cốt thì có một chai nước đưa đến trước mặt cô.
- Em uống một chút đi.- Tề Phi để ý cô từ lúc trên xe đến giờ chưa uống hụm nước nào mà chỉ nằm ngủ.
Hạ Tử Yên gật đầu đưa tay cầm lấy chai nước uống từng hụm. Đông Dương và Kiều YY đi đến nói:
YY: Tiểu Yên cậu ngủ được không, mình hơi say xe nên giờ mệt quá. Đi xe đường dài thật mệt mà.
Đ. Dương: Mình thì quen rồi nên khum sao hết hehee.
Hạ Tử Yên đưa chai nước và một cái kẹo bạc hà cho Kiều YY, rồi nói:
- YY cậu uống ít nước rồi ăn cái kẹo này đi, sẽ đỡ hơn đó.
Kiều YY cầm lấy rồi thử xem kẹo bạc hà có thật sự giúp cô giảm bớt cơn buồn nôn đang cồn cào trong dạ dày không.
Bỗng giọng trình Niệm vang lên, khiến nụ cười của Hạ Tử Yên cứng lại.
- Tề tổng, tôi có chuyện muốn nói với anh.
Tề Phi gật đầu rồi cả hai đi ra chỗ khác bàn công chuyện, Hạ Tử Yên nhìn thấy trong lòng rất khó chịu nhưng có quyền gì để mà khó chịu với anh chứ. Nói xong Tề Phi quay lại phía cô đứng, nói:
- Tiểu yên chúng ta đến chỗ nghỉ ngơi thôi, đứng đây nóng lắm.
- Ừm, đi thôi.
Nói xong cô đi trước anh, một tay kéo vali một tay cầm chiếc quạt máy nhỏ, là ai bảo lên núi sẽ không nóng nữa chứ, vẫn nóng muốn xỉu chỉ là có nhiều cây nên đỡ hơn chút xíu.
Sau khi cất xong đồ đạc cả đội tình nguyện tập hợp đội trưởng phân công nhiệm vụ thành từng nhóm nhỏ, nhóm cô có 3 người là cô, YY và Đông Dương. Nhóm cô được phân công hỗ trợ hướng dẫn người dân xếp hàng và hướng dẫn người dân đến khám bệnh.
Người dân trong thôn không đông nên sau khi khám bệnh nhóm cô đi giúp các nhóm khác sửa chữa nhà ở, ở đây điều kiện không tốt nên nhà cửa cũng không được chắc chắn. Bên phía nhà đầu tư quyết định sửa sang nhà ở lại cho người dân và cả trường học.
Các em nhỏ ở đây do hoàn cảnh mà rất chăm chỉ học tập, nên nói tiếng phổ thông rất siêu, nhưng do vừa đi học vừa đi làm việc phụ giúp gia đình nên đứa nào nhìn cũng ốm nhom da thì đen sạm đi do phơi nắng nhiều.
Dù có vất vả đến mấy thì các em nhỏ vẫn rất vui tươi niềm nở, vào những thời gian rảnh hay đến hỏi các anh chị nguyện viên về cuộc sống ở dưới thành phố. Các em còn chỉ cho bọn cô các trò chơi truyền thống cả thôn.
Đưa mọi người đến suối ngâm chân, ngắm cảnh núi rừng. Mới đó mà đã 3 hôm đến nơi núi rừng này rồi. Cô thấy rất thích nơi đây, người dân hiền lành thoải mái, không khí trong lành. Dù điều kiện có khó khăn nhưng nơi đây rất thích hợp để đến nghỉ ngơi thư giãn.
Cô đang cùng mọi người thu dọn đồ đi về từ suối thì Trình Niệm đi tới nói muốn nói chuyện riêng với cô, cô không muốn muốn nói chuyện với cô ta định rời đi thì cô ta giữ cô lại.
Hạ Tử Yên mất kiên nhẫn lên tiếng.
- Cô nói đi, nếu không phải chuyện quan trọng thì tôi đi trước.
- Tôi biết cô không thích tôi nhưng đây là chuyện tôi không tự quyết định được nên dù cô có khó chịu thì hãy cố lắng nghe. Ba biết cô sắp đi thực tập tốt nghiệp nên đã chuẩn bị cho cô một vị trí. Ba bảo tôi đến hỏi ý cô.
Hạ Tử Yên nghe xong cũng không nhanh không chậm lên tiếng:
- Xin lỗi, nhưng nhờ cô về nói với ông ta rằng lần sau đừng làm những chuyện vô bổ như vậy nữa. Tôi không muốn có một chút quan hệ với ông ta.
- Sao cô cố chấp vậy, ba đã rất hối lỗi, chiều chuộng cô hết mực vì sao cô lại không thể tha thứ cho ba chứ.
- Tôi không giành tình thương của ông ta không phải cô nên vui vẻ sao. Vị trí trình đại tiểu thư không phải sẽ không bị lung lay sao. Cô giả vờ ở đây tốt bụng gì chứ. Tôi cũng không cần sự thương hại từ gia đình mấy người. Nếu ông ta hối hận vì những gì đã làm với mẹ tôi thì đáng nhẽ ngay từ đầu ông ta không nên ngoại tình mẹ cô. Tôi biết cô đủ thông minh để hiểu tất cả những gì tôi nói.
Nói rồi cô rời đi mặc kệ Trình Niệm đang đứng nhìn cô chằm chằm. Cô biết cô ta không có lỗi trong chuyện của người lớn, nhưng cô cũng không bao dung đến mức tha thứ cho mọi lỗi lầm của người đàn ông kia, vì thế mà cô cố gắng để không chạm mặt họ nhiều nhất có thể.
:>>>>>>>>>>>>>>>>
Tề Phi với thân phận cao quý không kiêng nể gì mà ngày nào cũng chạy tới bám lấy cô, nhiệt tình phụ giúp mọi người dọn dẹp. Nhưng do thân phận của anh nên đâu ai dám để anh làm việc nặng đành bảo cô đi ra chỗ khác không họ thật không thể thoải mái làm việc được vì có sự hiện diện của anh.
Hạ Tử Yên cũng đành bất lực trước sự cầu khẩn của mọi người, cô đành đi tìm các em nhỏ trong thôn xem các em có cần giúp đỡ không. Tề Phi dù có bị Cố Dư lôi đi họp thì sau khi họp xong cũng đi tìm rồi bám lấy Hạ Tử Yên không rời.
- -------------
Mọi người hãy like truyện để mình có thêm động lực viết nha!!!!