Sau khi thu xếp xong toàn bộ công việc cũng đã 10 giờ đêm, Trình Niệm đứng dậy cầm túi xách, tắt đèn rồi đi ra khỏi phòng. Lái xe trở về căn hộ, mệt mỏi nằm lên sofa thẫn thờ nhìn lên trần nhà, Trình Niệm tự an ủi bản thân “cố lên, sẽ có một ngày mày tìm được một người thật lòng đối xử với mày thôi, không cần lo lắng, mặc kệ ba. Hạnh phúc bản thân phải tự mình nắm bắt.”
Nằm chán trên sofa, Trình Niệm đứng dậy vào phòng thay một chiếc váy hai dây bản to thoải mái, đi vào phong bếp đeo tạp giề lên bắt đầu nấu cơm. Trình Niệm coi như đây là một loại hưởng thụ, cuộc sống của một cố gái đơn thân.
Ăn cơm mình nấu, xài tiền mình kiếm ra, vui vẻ, tự do tự tại là cảm giác lúc này của cô. Bao nhiêu căng thẳng mệt mỏi lúc nãy bị cô ném ra sau đầu. Ăn uống no say, dọn dẹp lại nhà bếp sạch sẽ gọn gàng cố đứng dậy đi tắm rửa, rồi chăm sóc da mặt.
Sau khi hoàn thành toàn bộ mọi thứ cũng đã 1 giờ sáng ngày hôm sau, cô vẫn chưa chịu đi ngủ, mà nhàn nhã đi lấy vali thu xếp quần áo, đồ dùng cá nhân, thuốc than mặc dù cô biết bên phía bệnh viện sẽ chuẩn bị thừa ra phòng bất chắc, nhưng Trình Niệm vẫn tuân thủ quy tắc của bản thân, tự chuẩn bị cái gì được cô đều sẽ làm.
Cầm cái bao cao su trên tay, và vỉ thuốc tránh thai khẩn cấp. Nếu để người khác nhìn thấy sẽ nghĩ Trình Niệm là người phụ nữ mất nết, nhưng cô biết là phụ nữ dù bản thân có tự bảo vệ mình đến đâu thì cũng sẽ có lúc gặp bất chắc, đến lúc đó sẽ không có lời an ủi nào từ người ngoài cả mà chỉ có nhưng lời chỉ trích như “ai bảo ra đường ăn mặc như vậy làm gì lẳng lơ, làm con gái mà không biết thân biết phận….”.
Cô đã từng đọc được rất nhiều bài báo viết về những vụ cưỡng hiếp, cô biết nếu không tự bảo về mình sẽ không có ai đưa tay ra cứu bạn lúc bạn gặp nạn.
………….
Thu dọn xong hành lý, Trình Niệm mới ngã lên chiếc giường êm ái rồi chìm vào giấc ngủ say.
Sáng hôm khi tỉnh dậy xuýt chút nữa là cô trễ giờ tập trung để khởi hành xuất phát.
Trình Niệm nhìn điện thoại rồi như một cơn lốc thay quần áo, vệ sinh cá nhân, bình thường cô đều trang điểm mặc quần áo sang chảnh rồi mới ra khỏi nhà, nhưng hôm nay bất đắc dĩ cô không kịp làm gì hết.
Trình Niệm kéo vali chạy xuống hầm để xe, lái xe nhanh đến bệnh viện, khi cô đến nơi mọi ngươi cũng vừa tập trung xong, cô vứt xe lại cho bảo vệ sau trợ lý của cô sẽ đến lái về, đeo kính *** chạy đến chỗ tập trung, mọi ánh mắt đều đổ dồn lên cô, khiến cô không khỏi ngại ngùng, nhưng do đã được huấn luyện không được bộc lộ cảm xúc quá rõ ràng nên cô chỉ cúi đầu chào hỏi các giám đốc cấp cao có trong chuyến đi lần này thôi.
Vì cũng có địa vị nên cô được nên xe trước, các bạn nam tình nguyện cũng rất nhiệt tình giúp cô sắp xếp vali. Trình Niệm ngồi hàng đầu tiên phía sau bác tài. Cô cứ nghĩ sẽ dư ghế nên sẽ không ai ngồi với cô, nhưng không người đó đã ngồi cạnh cô, nhưng vẫn mang vẻ mặt kênh kiệu kia.
Trình Niệm cũng không quản nhiều chào hỏi nhưng không được đáp lại cô cũng im luôn. Khi xe xuất phát được 5 phút, cô cũng ngủ luôn, đội mũ lưỡi trai kéo thấp xuống. Hôm qua ngủ chưa đủ giấc nên xe đi có rung lắc thế nào cô vẫn ngủ mà không bị giật mình tỉnh giấc lần nào. Cô ngủ cũng rất ngoan nên cũng trả ảnh hưởng đến ai.
Đến nơi, cô xuống xe cuối cùng, lấy hành lý, vỗ vỗ mặt cho tỉnh sau đó kéo vali đến chỗ Tề tổng cao quý đang dỗ vợ. Trình Niệm biết Hạ Tử Yên không có ghét cô như lần đầu, nhưng vẫn là không thích. Sau khi trao đổi xong cô cũng cáo lui, không dám đến gần.
………..
Sau khi đến được mấy ngày, Trình Niệm cảm thấy bản cũng không quá khó khăn để hoà nhập với nhịp sống nơi đây.
Thoải mái, không bị thúc giục công việc, căng não đi đối phó với những đối tác khó nhắn, không bị bắt đi xem mắt đã là cuộc sống quá mức thoải với Trình Niệm.
Đang đi dạo vu vơ, Trình Niệm gặp Hạ Tử Yên đang cùng các bạn trong đội tình nguyện đi ngâm chân ở suối quay trở về, cô cũng nhân cơ hội để nói chuyện thực tập kia dù đã biết trước câu trả lời.
Trình Niệm đi tới, căng thẳng lên tiếng: “Tử Yên, tôi có chuyện cần nói với cô.”
Hạ Tử Yên cũng rất hợp tác, nói vài ba câu, nhưng mỗi lần hai người gần nhau là y như rằng rất căng thẳng. Nói xong Hạ Tử Yên rời đi trước, Trình Niệm vừa đi vừa ngẫm lại câu nói của Hạ Tử Yên.
Đi đến bên sòng suối trong suốt, không có một ai quanh đây. Trình Niệm ngồi xuống một tảng đá không quá cao đủ để cô có thể ngồi ngâm chân.
Ngửa mặt lên trời nhắm mắt lại, cảm nhận từng cơn gió nhẹ nhàng thổi qua, cô cũng không biết mình đã ngồi ở đây bao lâu, đến khi cô trở về trời đã dần tối.
Cô đến đây cũng trả phụ giúp gì được mấy, ngoại trừ đi dạo, ăn cơm, thỉnh thoảng giúp mọi người phát thuốc, nhưng cũng trả ai dám để cô làm nhiều, sợ tính khí tiểu thư của cô tái phát.
……….
Hôm nay là ngày cuối cùng, Ai cũng tiếc nuối những tháng ngày yên bình ở đây, cô đi dạo xung quanh tận hưởng nốt thời gian yên bình còn lại này.
Trở về tắm rửa, thay một chiếc váy hoa nhí nền trắng, tết tóc gọn gàng, thoa chút son rồi cùng mọi người đi tham gia bữa tiệc mà dân làng đã tổ chức cho họ.
Cô ngồi cùng một vào người của đội tình nguyện và mấy vị y tá bác sĩ, mới đầu họ còn rất ngại ngùng, nhưng sau đó không khí cũng dần thoải mái hơn, mọi người bàn tán chuốc rượu nhau, cô cũng không ngoại lệ, bị chuốc vài ly rượu, rượu này khá nặng nhưng do bình thường đi gặp đối tác cũng uống nên cũng chịu đựng được.
Trình Niệm đứng lên lấy cớ đau đầu rồi trở về lều, vào trong lêu khi cô đi kiếm chiếc vòng cổ mẹ tặng để đeo lại thì phát hiện không thấy đâu, cô bới tung cả cái lều cũng không thấy, sau đó chạy đến phòng tắm chung cũng không có.
Trình Niệm nhìn con đường tối tăm lúc chiều mình đi dạo tối đen, vô thức sợ hãi, nhưng chiếc dây chuyền là vật quan trọng đối với cô, nên cô không thể để mất dễ dàng như vậy được.
- -------