5.
Cái ngày phong ba ấy cũng trôi vào quá khứ.
Đã nhiều ngày bình thường mờ nhạt, chán đến chết.
Sau đó Thục phi tới tìm ta, "Mẫu hậu, những ngày gần đây Hoàng thượng vẫn là độc sủng Yên quý nhân kia, hiện tại trong triều đại thần đều đã úp mở phê bình."
"Vậy thì ngươi đi khuyên nhủ đi." Ta chống cánh tay nói.
"Nhưng......"
"Nhưng Hoàng thượng không nghe, ngươi không còn cách nào khác, muốn nhờ ai gia giúp ngươi khuyên nhủ đúng không?"
Thục phi gật gật đầu.
"Việc này ai gia mặc kệ."
Ta tuy là thái hậu, nhưng cũng chẳng có quyền thế gì, Hoàng thượng căn bản sẽ không để ý đến lời ta nói.
Phụ thân chẳng qua chỉ là một quan văn, từ vài năm trước vì để loại bỏ nghi ngờ của Thánh thượng mà tự xin được phò tá thái tử. Mà mẫu thân, tuy là trưởng công chúa, nhưng trong tay chung quy không có thực quyền.
Ngày thường, Hoàng thượng đối ta vô cùng cung kính, quả thật ta cũng không biết trong quả bầu của hắn bán thuốc gì’, hiện giờ khó khăn lắm mới có một Yên quý nhân giúp ta thay đổi tầm mắt cuuar hắn, ta cũng không nên cản trở nha.
Ngộ nhỡ đến lúc đó, Hoàng thượng cho rằng ta ghen tuông vì hắn, tự mình đa tình thì làm sao bây giờ?
"Thái hậu nương nương, ngươi có phát hiện ra hay không, Yên quý nhân kia quả thực rất giống một người!" Thục phi đột nhiên nói.
"Ai?" Ta hơi lờ mờ.
Thục phi nhìn ta, chậm rãi nói: "Nương nương có thể tự soi gương."
"Ngươi là nói Yên quý nhân kia trông giống ta?" Ta có chút không vui, ta cho dù không gọi là khuynh quốc khuynh thành, quốc sắc thiên hương, nhưng dù sao vẫn được coi là một đóa hoa trong kinh thành đấy chứ?
Còn Yên quý nhân kia rõ ràng trừ bỏ đôi mắt đi đâu còn có cái gì...... Ánh mắt!
Ánh mắt đó giống ta!
Ta gật gật đầu, tỏ ý đã biết.
Sau khi Thục phi rời đi, ta tinh tế suy nghĩ, ngoan cố tìm một thế thân, chậc chậc, hoàng thượng thích làm mấy chuyện loại này sao?
Ta cẩn thận soi gương, nhìn thấy ánh mắt của chính mình, giống như hồ nước sâu thẳm, khiến ta đột nhiên dấy lên một chút cảm giác chua xót.
Yên quý nhân quả thật có ánh mắt giống ta vài phần.
Nhưng như vậy cũng không gọi là giống.
Giống nhưng lại không giống.
Tim ta đột nhiên đập thình thịch, ta làm sao có thể không biết rõ bộ dạng của bản thân, nếu giống ta, ngày đó cho dù ta ngu ngốc, ta cũng có thể phát hiện ra.
Người nàng ta giống căn bản không phải ta!
Mắt ta mở càng lúc càng to.
Nàng ta rõ ràng chính là giống với......
Cái ngày phong ba ấy cũng trôi vào quá khứ.
Đã nhiều ngày bình thường mờ nhạt, chán đến chết.
Sau đó Thục phi tới tìm ta, "Mẫu hậu, những ngày gần đây Hoàng thượng vẫn là độc sủng Yên quý nhân kia, hiện tại trong triều đại thần đều đã úp mở phê bình."
"Vậy thì ngươi đi khuyên nhủ đi." Ta chống cánh tay nói.
"Nhưng......"
"Nhưng Hoàng thượng không nghe, ngươi không còn cách nào khác, muốn nhờ ai gia giúp ngươi khuyên nhủ đúng không?"
Thục phi gật gật đầu.
"Việc này ai gia mặc kệ."
Ta tuy là thái hậu, nhưng cũng chẳng có quyền thế gì, Hoàng thượng căn bản sẽ không để ý đến lời ta nói.
Phụ thân chẳng qua chỉ là một quan văn, từ vài năm trước vì để loại bỏ nghi ngờ của Thánh thượng mà tự xin được phò tá thái tử. Mà mẫu thân, tuy là trưởng công chúa, nhưng trong tay chung quy không có thực quyền.
Ngày thường, Hoàng thượng đối ta vô cùng cung kính, quả thật ta cũng không biết trong quả bầu của hắn bán thuốc gì’, hiện giờ khó khăn lắm mới có một Yên quý nhân giúp ta thay đổi tầm mắt cuuar hắn, ta cũng không nên cản trở nha.
Ngộ nhỡ đến lúc đó, Hoàng thượng cho rằng ta ghen tuông vì hắn, tự mình đa tình thì làm sao bây giờ?
"Thái hậu nương nương, ngươi có phát hiện ra hay không, Yên quý nhân kia quả thực rất giống một người!" Thục phi đột nhiên nói.
"Ai?" Ta hơi lờ mờ.
Thục phi nhìn ta, chậm rãi nói: "Nương nương có thể tự soi gương."
"Ngươi là nói Yên quý nhân kia trông giống ta?" Ta có chút không vui, ta cho dù không gọi là khuynh quốc khuynh thành, quốc sắc thiên hương, nhưng dù sao vẫn được coi là một đóa hoa trong kinh thành đấy chứ?
Còn Yên quý nhân kia rõ ràng trừ bỏ đôi mắt đi đâu còn có cái gì...... Ánh mắt!
Ánh mắt đó giống ta!
Ta gật gật đầu, tỏ ý đã biết.
Sau khi Thục phi rời đi, ta tinh tế suy nghĩ, ngoan cố tìm một thế thân, chậc chậc, hoàng thượng thích làm mấy chuyện loại này sao?
Ta cẩn thận soi gương, nhìn thấy ánh mắt của chính mình, giống như hồ nước sâu thẳm, khiến ta đột nhiên dấy lên một chút cảm giác chua xót.
Yên quý nhân quả thật có ánh mắt giống ta vài phần.
Nhưng như vậy cũng không gọi là giống.
Giống nhưng lại không giống.
Tim ta đột nhiên đập thình thịch, ta làm sao có thể không biết rõ bộ dạng của bản thân, nếu giống ta, ngày đó cho dù ta ngu ngốc, ta cũng có thể phát hiện ra.
Người nàng ta giống căn bản không phải ta!
Mắt ta mở càng lúc càng to.
Nàng ta rõ ràng chính là giống với......