1.
Hoàng Thượng đã chết.
Chết ở trên giường của ta.
Không phải hiểu lầm, sự tình đúng là như vậy, có lẽ để ta kể một chút.
Ta nguyên là nữ nhi của đương kim trưởng công chúa, cũng chính là cữu cữu của hoàng đế, à, cháu gái đằng ngoại của hoàng đế.
Chiếu theo thân phận, ta hẳn là phải gả cho đương kim thái tử, cũng chính là biểu ca của ta, trở thành hoàng hậu tiếp theo.
Nhưng mà...... Hoàng thượng sắp chết.
Bởi vì hắn già đầu ngu dốt, một mực muốn được trường sinh bất tử, bản thân hắn vốn đã mang bệnh, còn ăn linh tinh một đống những thứ gọi là hoàn hồn đan do bọn đạo sĩ luyện, cho nên...... Bệnh càng thêm nặng.
Quả thật ta cũng rất bội phục vị cữu cữu rẻ tiền này, dù sao thì loại đan dược tốt xấu nào cũng có thể bỏ vào mồm cũng không phải là việc mà người bình thường có khả năng làm được.
Dù gì ta cũng không làm được, mấy cái thứ đen ngòm đắng ngóm đó ta nhìn thôi cũng đã muốn nôn ra rồi.
Thôi được, ta thừa nhận, bởi vì ta rất tham, nên đã buộc thái tử ca ca phải trộm giúp ta một chút,...... Ọe.
Thật sự, lấy danh nghĩa là một chiến thần ăn uống, ta thật sự khâm phục hoàng thượng, cho tới khi......
Hắn muốn lấy ta.
Bởi vì trên người ta có phượng khí gì đó, có thể giúp hắn xung hỉ, làm cho hắn sống lâu trong một chút, cho nên hắn phải lập ta làm hoàng hậu.
Vừa hay một năm trước, hoàng hậu ốm chết, hậu vị bỏ trống.
Mọi người đều phản đối, đặc biệt là mẫu thân của ta, trực tiếp đại náo triều đình, mắng hắn không biết liêm sỉ, ngu đần hết thuốc chữa.
Nhưng hắn vẫn cương quyết muốn lấy ta, còn giam lỏng mẫu thân ta.
Ta chỉ là một tiểu thư khuê các nhu nhược, không có cách nào khác.
Ngày đó, thái tử ca ca tới tìm ta, hỏi ta, có nguyện ý bỏ trốn cùng hắn hay không.
Ta nghĩ, nếu rời kinh, ta không bản lĩnh gì, nhất định sẽ không kiếm được tiền, không có tiền sẽ không có thể có đủ loại cao lương mỹ vị để ăn, không có đồ ăn ngon ta sẽ chết.
Không được, thiên hạ to lớn, còn nhiều cao lương mỹ vị như vậy ta còn chưa được ăn, ta không thể chết được.
Vì thế ta lắc đầu, đau thương nhìn hắn: "Phụ mẫu lúc này vẫn ở đây, Nhan nhi làm sao có thể vì chuyện riêng của mình mà để cho hai người phải chịu cảnh lao ngục?"
Hắn thở dài, ánh mắt thâm sâu nhìn ta, ý vị thâm trường nói với ta, "Không phải sợ, Nhan nhi, ta sẽ bảo vệ cho họ không sao."
Năm ngày sau, ta thành trung cung.
Lão hoàng thượng bệnh đã thật sự quá nặng, nên toàn bộ nghi lễ đều do thái tử thay mặt tiến hành.
Chỉ có lúc động phòng hoa chúc là không cần đến thái tử làm hộ.
Trong phòng.
Hoàng đế sau khi cùng ta uống rượu giao bôi thì vô cùng phấn khởi, xúc động, còn lấy tay chỉ vào người ta.
Sau đó......
Hắn chết.
Lúc đó ta nghĩ, nhất định là do ta quá đỗi xinh đẹp, cho nên hắn mới kích động mà chết.
Nhưng sau đó, ta mới nhận ra, lúc đó là hắn đang cầu cứu!
Trong chén rượu kia của hắn có độc.
Haizzz...... Chuyện có độc này để sau hãy nói đi.
Tóm lại, lão hoàng đế đã chết, ta thành thái hậu.
Thái tử ca ca thân yêu của ta khi trước, giờ lại thành con ta.
Hoàng Thượng đã chết.
Chết ở trên giường của ta.
Không phải hiểu lầm, sự tình đúng là như vậy, có lẽ để ta kể một chút.
Ta nguyên là nữ nhi của đương kim trưởng công chúa, cũng chính là cữu cữu của hoàng đế, à, cháu gái đằng ngoại của hoàng đế.
Chiếu theo thân phận, ta hẳn là phải gả cho đương kim thái tử, cũng chính là biểu ca của ta, trở thành hoàng hậu tiếp theo.
Nhưng mà...... Hoàng thượng sắp chết.
Bởi vì hắn già đầu ngu dốt, một mực muốn được trường sinh bất tử, bản thân hắn vốn đã mang bệnh, còn ăn linh tinh một đống những thứ gọi là hoàn hồn đan do bọn đạo sĩ luyện, cho nên...... Bệnh càng thêm nặng.
Quả thật ta cũng rất bội phục vị cữu cữu rẻ tiền này, dù sao thì loại đan dược tốt xấu nào cũng có thể bỏ vào mồm cũng không phải là việc mà người bình thường có khả năng làm được.
Dù gì ta cũng không làm được, mấy cái thứ đen ngòm đắng ngóm đó ta nhìn thôi cũng đã muốn nôn ra rồi.
Thôi được, ta thừa nhận, bởi vì ta rất tham, nên đã buộc thái tử ca ca phải trộm giúp ta một chút,...... Ọe.
Thật sự, lấy danh nghĩa là một chiến thần ăn uống, ta thật sự khâm phục hoàng thượng, cho tới khi......
Hắn muốn lấy ta.
Bởi vì trên người ta có phượng khí gì đó, có thể giúp hắn xung hỉ, làm cho hắn sống lâu trong một chút, cho nên hắn phải lập ta làm hoàng hậu.
Vừa hay một năm trước, hoàng hậu ốm chết, hậu vị bỏ trống.
Mọi người đều phản đối, đặc biệt là mẫu thân của ta, trực tiếp đại náo triều đình, mắng hắn không biết liêm sỉ, ngu đần hết thuốc chữa.
Nhưng hắn vẫn cương quyết muốn lấy ta, còn giam lỏng mẫu thân ta.
Ta chỉ là một tiểu thư khuê các nhu nhược, không có cách nào khác.
Ngày đó, thái tử ca ca tới tìm ta, hỏi ta, có nguyện ý bỏ trốn cùng hắn hay không.
Ta nghĩ, nếu rời kinh, ta không bản lĩnh gì, nhất định sẽ không kiếm được tiền, không có tiền sẽ không có thể có đủ loại cao lương mỹ vị để ăn, không có đồ ăn ngon ta sẽ chết.
Không được, thiên hạ to lớn, còn nhiều cao lương mỹ vị như vậy ta còn chưa được ăn, ta không thể chết được.
Vì thế ta lắc đầu, đau thương nhìn hắn: "Phụ mẫu lúc này vẫn ở đây, Nhan nhi làm sao có thể vì chuyện riêng của mình mà để cho hai người phải chịu cảnh lao ngục?"
Hắn thở dài, ánh mắt thâm sâu nhìn ta, ý vị thâm trường nói với ta, "Không phải sợ, Nhan nhi, ta sẽ bảo vệ cho họ không sao."
Năm ngày sau, ta thành trung cung.
Lão hoàng thượng bệnh đã thật sự quá nặng, nên toàn bộ nghi lễ đều do thái tử thay mặt tiến hành.
Chỉ có lúc động phòng hoa chúc là không cần đến thái tử làm hộ.
Trong phòng.
Hoàng đế sau khi cùng ta uống rượu giao bôi thì vô cùng phấn khởi, xúc động, còn lấy tay chỉ vào người ta.
Sau đó......
Hắn chết.
Lúc đó ta nghĩ, nhất định là do ta quá đỗi xinh đẹp, cho nên hắn mới kích động mà chết.
Nhưng sau đó, ta mới nhận ra, lúc đó là hắn đang cầu cứu!
Trong chén rượu kia của hắn có độc.
Haizzz...... Chuyện có độc này để sau hãy nói đi.
Tóm lại, lão hoàng đế đã chết, ta thành thái hậu.
Thái tử ca ca thân yêu của ta khi trước, giờ lại thành con ta.