Edit: RedHorn
Beta: Gián cung đình
Tuyết Hoài cầm xấp giấy tốt mình mua được đi đến Thâm Hoa Đài, đối chiếu từng bản thiết kế qua loa của phụ thân, tinh tế sửa đổi, thử vẽ cuốn thành phẩm thứ nhất, thấy hiệu quả vô cùng tốt.
Y dùng pháp thuật ghi chép lại thành phẩm, sai Thanh điểu truyền tin cho Tuyết Tông, ông cao hứng vô cùng, trực tiếp đem việc này giao cho y phụ trách, còn nói bóng gió rằng y có thể làm tiếp những cái khác.
Tuyết Hoài nói với Thanh điểu rằng: "Đều được, ta biết ông rất ghét mấy chuyện giấy viết, trước khi ông quay về thì ta cũng đã xử lý xong. Quanh năm suốt tháng ông đều bận rộn, vất vả lắm mới có thời gian ra ngoài, cứ để ông yên tâm giải sầu đi, chơi đến khi nào chán rồi hẵng về."
Tuyết Tông cảm động đến gớt nước mắt, thấy Tuyết Hoài hiểu chuyện như thế liền an tâm đi chơi, rồi còn giao hẳn luôn cho Tuyết Hoài những việc khác.
Ngoài việc đưa tập tranh tư liệu mà Phù Lê đế quân chỉ định, vài ngày thước Thâm Hoa Đài bọn họ mua được một đồ phổ - một loại thượng cổ pháp khí, đây là do Tuyết Tông tự mang người đến Hội đấu giá dùng năm trăm triệu linh thạch đấu được.
Vốn là ông sẽ chờ lấy hàng nhưng hàng lại giao quá chậm. Tuyết Tông lại không ở Tiên châu nên việc này liền giao cho Tuyết Hoài.
Lão nô bẩm báo lại việc này, Tuyết Hoài chỉ cười: "Gia môn của chúng ta cũng được xem như là một khách hàng thân thiết, trước đây nào có xảy ra tình huống này? Có lẽ là hơn phân nửa bị người khác chặn đường rồi, muốn so thế lực với gia môn ta. Cha ta mua loại pháp khí nào vậy?"
Lão nô trầm giọng nói: "Lão gia nói phải lấy bằng được, nhưng ta cũng không rõ lắm đây là loại nào, nhưng giá trị lớn như vậy xem chừng không thể từ bỏ, thiếu chủ, việc này cần phải cẩn thận xác nhận lại."
Tuyết Hoài liền mang theo hai tên tùy tùng ở Thâm Hoa Đài đến nơi kia hỏi chuyện.
Chủ hội là bạn cũ của Tuyết gia, vừa thấy Tuyết Hoài đến, mồ hôi liền rơi xuống: "Ôi may mắn sao lại đến với ta thế này, mau mời Tuyết thiếu chủ vào trong, mời ngồi mời ngồi."
Nếu là cả hai cha con Tuyết gia đến thì lão còn dễ nói chuyện, chỉ cần như con hổ biết cười, ngoài thì cười, bên trong thì giả dối, sau lưng đem người bị bán đếm tiền dùm mình; Tuyết Hoài thì lại khác, không thể đánh thái cực, dứt khoát,, sắc bén, không ai gạt được. Hai đời người, bậc cha chú hiền lành đáng tin, bậc con cháu sau này lại tuổi trẻ tài cao, không thể không nói người này đúng chất phong cách của Tuyết gia, khiến người khác không còn đường để đi.
Từng có người nói qua Tuyết gia lão gia tử và thiếu chủ: Lão gia là người cho vay, nhi tử là người đòi nợ, không chê đâu được. Cho vay và đòi nợ, nói chung là nếu đã nguyện ý tiếp xúc cùng người đầu, thì người sau có trốn cũng không thoát.
Tuyết Hoài ngồi xuống nói chuyện vài câu liền hiểu được đại khái sự tình: Như y dự liệu, kiện pháp khí kia đúng là đã bị cướp, người cướp hàng cũng không phải ai khác, chính là một thiếu niên đã từng đến nhà họ dự tiệc hôm qua, Chư Tinh.
Thế lực Chư gia không lớn bằng Tuyết gia, nhưng Tuyết Hoài biết thế lực sau lưng mà tên kia dựa vào - Vân Thác.
Chân trước mới bước ra khỏi nhà y, chân sau đã ra tay cướp đồ của họ, ngoài trừ hai chữ khốn nạn ra thì Tuyết Hoài không nghĩ ra được từ khác.
Xem bộ dáng của Tuyết Hà và Liễu thị, có lẽ đối tượng nhắm vào không phải là bọn họ, cũng không phải là Tuyết Tông đang ở bên ngoài, ngược lại có thể là chính y.
Tuyết Hoài trở lại Thâm Hoa Đài, gọi lão nô tới hỏi: "Gia yến hôm qua ta không có mặt, Tuyết Hà và Liễu di bọn họ có nói gì về ta không?"
Lão nô lắc đầu nói: "Vì toàn là khách quý, thức ăn đều được hâm nóng bằng thuật pháp, Nhị phu nhân ngồi ghế trên, có rót rượu cũng không đến tay chúng ta, cho nên bọn họ nói gì, chúng ta ở đây đều không nghe được."
Tuyết Hoài nghe đến đây cũng hiểu được chín phần rồi, y thiếu chút nữa bật cười: "Ta thật sự đã coi thường Liễu di và tiểu đệ rồi, dám nói xấu sau lưng, nếu là đúng thì chẳng có gì, nếu là giả thì đâm thủng một cái lại thôi, đạo lý này chẳng lẽ không hiểu?"
Thảo nào hôm qua Vân Thác một mình chạy tới, còn khiến y nhớ kỹ tên hắn.
Lão nô cũng cười, thở dài một hơi.
Lão đã là người làm ở Tuyết gia trước khi Tuyết Hoài được sinh ra, lão đã phụng dưỡng mẫu thân Tuyết Hoài lúc còn sống cho tới hôm nay, trong nhà có người gì chuyện gì, Tuyết Tông không biết, nhưng lão nô lại rõ ràng tất cả.
Thậm chí ngay cả việc Tuyết Hoài bảo lão chú ý việc ăn uống của Tuyết Tông, luôn luôn phải đề phòng kế mẫu và tiểu đệ, thì lão ông cũng chỉ hơi do dự rồi sau đó nghe lời làm việc. Lão nhìn ra thiếu chủ nhà mình gần đây có nhiều thay đổi, đột nhiên trở nên trầm ổn hơn, nhẫn nại hơn, tuy không rõ trước đây đã xảy ra chuyện gì nhưng lão cảm thấy cứ làm việc cùng Tuyết Hoài thì sẽ không sai.
Tuyết Hoài nói: "Làm phiền người chú ý việc trong nhà một chút, mấy ngày nay lão gia không ở nhà, ta lại làm ở Thâm Hoa Đài, chuyện còn lại người giúp ta nhé."
Lão nô liên tục nói không sao.
Bên này yên trí thỏa đáng, Tuyết Hoài trực tiếp đến Chư gia.
Y không đi tìm Chư Tinh ngay, mà đi tìm phụ thân của hắn trước, gia chủ Chư gia Chư Kình Thương.
Y lên tiếng chào hỏi: "Chư bá phu, con có việc muốn nói với ngài, có một pháp khí mà con và lệnh lang đồng thời nhìn trúng, thứ này rất quan trọng, Tuyết gia đã mua được trước, chỉ là hiện nay có chút chuyện bất ngờ xảy ra, bị lệnh lang cầm đi. Bên Tuyết gia sẽ sang thương lượng với ngài, chỉ sợ lúc đó kinh động tới nên mới qua đây báo trước với ngài một tiếng, không cần lo lắng, ngài lớn tuổi, bọn tiểu bối chúng con chỉ là chơi đùa, ngày mai xin ngài đừng nhúng tay vào."
Mặt Chư Kình Thương đã tái xanh rồi - con trai lão khiêu khích Tuyết Hoài mà không nói trước cho lão biết, Tuyết Hoài nói nhiều nhưng ý chỉ một:
Chuyện y đã quyết, con trai ngài sau này có ra sao thì y không đảm bảo.
Phải phủi sạch, đây là thù riêng, không phải công oán, không liên quan đến lợi ích của hai nhà Tuyết Chư.
"Nghiệp chướng!" Trong lòng Chư Kình Thương nóng như lửa đốt, cũng không dám trái lời Tuyết Hoài - ngày mai đi xem thử. Lão phái người sang Tầm Tiên Các coi chừng, chỉ hy vọng cái đám hỗn láo kia không chơi đến quá phận, đến lúc đó không dọn kịp thì khổ.
Nói trắng ra, Chư gia chủ yếu tập trung các pháp khí để thưởng thức, là kiểu văn nhân, Tuyết gia thì mạnh về súng ống đạn dược, là kiểu lưu manh. Mặc dù phía sau bọn họ có Vân gia làm chỗ dựa, bọn họ cũng không đáng để Vân gia gây khó dễ Tuyết Hoài. Đám tiểu tử này vô pháp vô thiên, cho rằng dựa vào Vân Thác thì chuyện gì cũng dám làm, căn bản không cân nhắc trước hậu họa về sau.
****
"Có phải Chư Tinh đang ở Tầm Tiên Các?"
Tuyết Hoài đứng trong phòng binh khí nhà mình, cầm từng cái lên xem.
Thanh điểu đứng cạnh song cửa, cả căn phòng bị hơi thở uy nghiêm của các loại binh khí khiến nó không dám vào, chỉ nơm nớp lo sợ đứng ngoài dùng thiên lý truyền âm, kết nối với một con Thanh điểu khác đang ở bên Tầm Tiên Các, nói cho y biết: "Đúng vậy."
Tuyết Hoài hỏi: "Vân Thác Vân công tử cũng ở đó?"
Thanh điểu vừa muốn mở miệng liền im bặt, rồi mới chít chít chiêm chiếp kêu lên, nói cho Tuyết Hoài: "Tuyết công tử, thật xin lỗi, thiên lý truyền âm bị đứt đoạn, đang kết nối lại, xin chờ chốc lát."
Red: như điện thoại vậy =]]]]]
Tuyết Hoài không lên tiếng.
Y đi vài vòng quanh căn phòng, ánh mắt rơi lên một thanh đao trước mặt, cực kỳ lợi hại nhưng mỏng như cánh bướm.
Kiếp trước y theo Vân Thác tranh đấu giành thiên hạ, loại binh khí gì cũng biết một chút, trường kiếm đoản đao không gì không thông thạo, ám khí dụng độc cũng hạ bút thành văn, nhưng thường dùng nhất vẫn là đao. Cận chiến thì dùng đoản đao và hồ điệp đao (đao mỏng như cánh bướm). Trên chiến trường thì dùng trường đao.
Kiếp trước y được khai thông sớm, thân thủ năm 17 tuổi đã sớm nổi tiếng. Hôm nay sẽ khó tránh khỏi phải đánh nhau một trận, y phải chọn cho mình một món binh khí.
Nhưng mà hiện tại y chỉ là một tiểu tiên chưa khai mở. Rêu rao quá sẽ không tốt, đặc biệt là không thể để cho Vân Thác biết y biết dùng đao.
Có lẽ phải nói...Nếu Vân Thác ở đó, thì hôm khác y tới vậy.
Y gặp Vân Thác đã là chuyện của mấy ngày trước. Vân Thác đưa cho y một hộp điểm tâm và tờ giấy "ngủ ngon", như vậy chứng minh hắn đang rất giận.
Đêm hôm đó, Tuyết Hoài muốn tỏ lòng biết ơn, cũng tới một cửa hàng Hoa Yêu mua một hộp điểm tâm đưa tới Vân gia, nhưng lại bị trả về nguyên dạng.
Sau đó y ở Thâm Hoa Đài đóng cửa không đi ra, vẽ vài bản phác thảo, trong thời gian này Vân Thác trái lại không tìm tới y quấy rối.
Tuyết Hoài nghĩ, Vân Thác tâm cao khí ngạo, rốt cuộc cũng chỉ là thiếu niên, y trong mắt hắn chỉ là đẹp hơn người thường một chút, cũng không đáng phải tốn thời gian trên người y.
Hắn bảo chỉ muốn cùng Tuyết gia bảo trì mối quan hệ làm ăn, chắc là tự hắn nghĩ ra mà thôi.
Tuyết Hoài đợi một hồi, cuối cùng cũng thấy Thanh điểu khôi phục tinh thần. Thanh điểu kết nối truyền âm thành công nói cho y biết: "Hắn không ở đó."
Tuyết Hoài liếc Thanh điểu một cái: "Ngươi gạt ta? Cho nên lúc nãy mới cắt đứt liên lạc?"
Thanh điểu vỗ ngực đảm bảo: "Không có lừa ngài mà!"
Tuyêts Hoài mỉm cười gật đầu: "Tốt. Nếu ta mà biết ngươi nói dối, lần sau ta xách ngươi đem nướng lu."
***
"Nhớ đấy, đừng có giấu tâm tư gì. Nếu dám nói cho y biết, lần sau ta xách anh em dòng họ bà con các ngươi đi nướng lu."
Tầm Tiên Các, Vân Thác buông Thanh điểu ra, thuận tay vuốt lông.
Thanh điểu bị dọa khóc tè ra quần chạy đi.
Red: tội =]]]]]]]]]]]]]]]]z
Chư Tinh ở bên cạnh: "..."
Nếu hắn không ngồi bên cạnh nhìn Vân Thác nhéo Thanh điểu, mặt nghiêm túc bắt nó nói "Hắn không ở đó", có đánh chết hắn cũng không tin, Vân Thác chỉ vì muốn gặp tên tiểu tử kia mà trăm phương nghìn kế đặt bẫy, chỉ vì muốn gặp một lần.
Mưu đồ gì vậy ba? Hay là đại gia này cảm thấy hứng thú với cái tên đẹp như Tuyết yêu (ý chỉ người lẳng lơ, yêu tinh)?
Hắn không thể nhìn nét mặt Vân Thác đoán được cái gì. Vân Thác giết kẻ thù cũng chỉ có một biểu cảm, đút đồ ăn cho con mèo ngốc cũng chỉ một biểu tình đó.
Mấy ngày nay tâm trạng Vân Thác quả thực không tốt cho lắm, không ai biết vì chuyện gì. Không nói câu nào, còn hay thất thần.
Cứ như đang dỗi.
Không đề cập đến Vân Thác nữa, nghe nói Tuyết Hoài sắp tới, huynh đệ của hắn thật ra đứa nào cũng hưng phấn.
Mỹ nhân hiếm thấy, đối với băng sơn cường hãn mỹ nhân càng hiếm thấy hơn.
Cùng là xuất thân cao quý, thế lực gia môn ngang nhau, nhưng khi nói ra thì bọn họ vẫn hứng thú với Tuyết Hoài hơn là nhị thiếu gia Tuyết Hà lúc nào cũng ngoan ngoãn kia. Vô luận là loại hứng thú này có mang theo điểm ác ý kiều diễm bên trong, bọn họ đều hiểu không thấu.
"Đến đến!"
Một lát sau, các thiếu niên xì xào bàn tán. Nhìn xuống lầu hai, Tuyết Hoài đang đứng dưới lầu, một mình cầm ô che tuyết, thần tình yên tĩnh.
"Một mình y tới?"
Nhìn mãi, các thiếu niên xoay mặt nhìn nhau, xác nhận sự thật này.
Thiếu chủ Tuyết gia đúng là một thân một mình tới đây.
Dưới lầu, Tuyết Hoài nhẹ nhàng nói: "Đã đến."
Hơi thở ấm áp phả ra trong không khí băng lãnh, hóa thành hơi nước che hơn nửa khuôn mặt. Hôm nay y đi sớm, thậm chí còn bảo thị nữ giúp hắn thoa một lớp phấn mỏng, che đi nốt ruồi lệ chí màu son, khí tức âm nhu được che lại, càng lộ ra vẻ anh khí.
Các tiên đồng dẫn y đi vào, vẫn là căn phòng trang nhã trên lầu hai như cũ, có phần thanh tĩnh hơn vài hôm trước, từ lầu hai đến toàn bộ Tầm Tiên Các đều sạch sẽ, yên tĩnh.
Trong yên ắng này chỉ nghe được mỗi bước chân của y.
Vân Thác ngồi ở ghế giữa, Chư Tinh ngồi bên cạnh hắn phát hiện, khí tức đại gia này có phần nặng nề, đầu ngón tay nhẹ nhàng xoa vào nhau, thật giống như...như hắn đang khẩn trương vậy.
Hoàn chương 5.
Beta: Gián cung đình
Tuyết Hoài cầm xấp giấy tốt mình mua được đi đến Thâm Hoa Đài, đối chiếu từng bản thiết kế qua loa của phụ thân, tinh tế sửa đổi, thử vẽ cuốn thành phẩm thứ nhất, thấy hiệu quả vô cùng tốt.
Y dùng pháp thuật ghi chép lại thành phẩm, sai Thanh điểu truyền tin cho Tuyết Tông, ông cao hứng vô cùng, trực tiếp đem việc này giao cho y phụ trách, còn nói bóng gió rằng y có thể làm tiếp những cái khác.
Tuyết Hoài nói với Thanh điểu rằng: "Đều được, ta biết ông rất ghét mấy chuyện giấy viết, trước khi ông quay về thì ta cũng đã xử lý xong. Quanh năm suốt tháng ông đều bận rộn, vất vả lắm mới có thời gian ra ngoài, cứ để ông yên tâm giải sầu đi, chơi đến khi nào chán rồi hẵng về."
Tuyết Tông cảm động đến gớt nước mắt, thấy Tuyết Hoài hiểu chuyện như thế liền an tâm đi chơi, rồi còn giao hẳn luôn cho Tuyết Hoài những việc khác.
Ngoài việc đưa tập tranh tư liệu mà Phù Lê đế quân chỉ định, vài ngày thước Thâm Hoa Đài bọn họ mua được một đồ phổ - một loại thượng cổ pháp khí, đây là do Tuyết Tông tự mang người đến Hội đấu giá dùng năm trăm triệu linh thạch đấu được.
Vốn là ông sẽ chờ lấy hàng nhưng hàng lại giao quá chậm. Tuyết Tông lại không ở Tiên châu nên việc này liền giao cho Tuyết Hoài.
Lão nô bẩm báo lại việc này, Tuyết Hoài chỉ cười: "Gia môn của chúng ta cũng được xem như là một khách hàng thân thiết, trước đây nào có xảy ra tình huống này? Có lẽ là hơn phân nửa bị người khác chặn đường rồi, muốn so thế lực với gia môn ta. Cha ta mua loại pháp khí nào vậy?"
Lão nô trầm giọng nói: "Lão gia nói phải lấy bằng được, nhưng ta cũng không rõ lắm đây là loại nào, nhưng giá trị lớn như vậy xem chừng không thể từ bỏ, thiếu chủ, việc này cần phải cẩn thận xác nhận lại."
Tuyết Hoài liền mang theo hai tên tùy tùng ở Thâm Hoa Đài đến nơi kia hỏi chuyện.
Chủ hội là bạn cũ của Tuyết gia, vừa thấy Tuyết Hoài đến, mồ hôi liền rơi xuống: "Ôi may mắn sao lại đến với ta thế này, mau mời Tuyết thiếu chủ vào trong, mời ngồi mời ngồi."
Nếu là cả hai cha con Tuyết gia đến thì lão còn dễ nói chuyện, chỉ cần như con hổ biết cười, ngoài thì cười, bên trong thì giả dối, sau lưng đem người bị bán đếm tiền dùm mình; Tuyết Hoài thì lại khác, không thể đánh thái cực, dứt khoát,, sắc bén, không ai gạt được. Hai đời người, bậc cha chú hiền lành đáng tin, bậc con cháu sau này lại tuổi trẻ tài cao, không thể không nói người này đúng chất phong cách của Tuyết gia, khiến người khác không còn đường để đi.
Từng có người nói qua Tuyết gia lão gia tử và thiếu chủ: Lão gia là người cho vay, nhi tử là người đòi nợ, không chê đâu được. Cho vay và đòi nợ, nói chung là nếu đã nguyện ý tiếp xúc cùng người đầu, thì người sau có trốn cũng không thoát.
Tuyết Hoài ngồi xuống nói chuyện vài câu liền hiểu được đại khái sự tình: Như y dự liệu, kiện pháp khí kia đúng là đã bị cướp, người cướp hàng cũng không phải ai khác, chính là một thiếu niên đã từng đến nhà họ dự tiệc hôm qua, Chư Tinh.
Thế lực Chư gia không lớn bằng Tuyết gia, nhưng Tuyết Hoài biết thế lực sau lưng mà tên kia dựa vào - Vân Thác.
Chân trước mới bước ra khỏi nhà y, chân sau đã ra tay cướp đồ của họ, ngoài trừ hai chữ khốn nạn ra thì Tuyết Hoài không nghĩ ra được từ khác.
Xem bộ dáng của Tuyết Hà và Liễu thị, có lẽ đối tượng nhắm vào không phải là bọn họ, cũng không phải là Tuyết Tông đang ở bên ngoài, ngược lại có thể là chính y.
Tuyết Hoài trở lại Thâm Hoa Đài, gọi lão nô tới hỏi: "Gia yến hôm qua ta không có mặt, Tuyết Hà và Liễu di bọn họ có nói gì về ta không?"
Lão nô lắc đầu nói: "Vì toàn là khách quý, thức ăn đều được hâm nóng bằng thuật pháp, Nhị phu nhân ngồi ghế trên, có rót rượu cũng không đến tay chúng ta, cho nên bọn họ nói gì, chúng ta ở đây đều không nghe được."
Tuyết Hoài nghe đến đây cũng hiểu được chín phần rồi, y thiếu chút nữa bật cười: "Ta thật sự đã coi thường Liễu di và tiểu đệ rồi, dám nói xấu sau lưng, nếu là đúng thì chẳng có gì, nếu là giả thì đâm thủng một cái lại thôi, đạo lý này chẳng lẽ không hiểu?"
Thảo nào hôm qua Vân Thác một mình chạy tới, còn khiến y nhớ kỹ tên hắn.
Lão nô cũng cười, thở dài một hơi.
Lão đã là người làm ở Tuyết gia trước khi Tuyết Hoài được sinh ra, lão đã phụng dưỡng mẫu thân Tuyết Hoài lúc còn sống cho tới hôm nay, trong nhà có người gì chuyện gì, Tuyết Tông không biết, nhưng lão nô lại rõ ràng tất cả.
Thậm chí ngay cả việc Tuyết Hoài bảo lão chú ý việc ăn uống của Tuyết Tông, luôn luôn phải đề phòng kế mẫu và tiểu đệ, thì lão ông cũng chỉ hơi do dự rồi sau đó nghe lời làm việc. Lão nhìn ra thiếu chủ nhà mình gần đây có nhiều thay đổi, đột nhiên trở nên trầm ổn hơn, nhẫn nại hơn, tuy không rõ trước đây đã xảy ra chuyện gì nhưng lão cảm thấy cứ làm việc cùng Tuyết Hoài thì sẽ không sai.
Tuyết Hoài nói: "Làm phiền người chú ý việc trong nhà một chút, mấy ngày nay lão gia không ở nhà, ta lại làm ở Thâm Hoa Đài, chuyện còn lại người giúp ta nhé."
Lão nô liên tục nói không sao.
Bên này yên trí thỏa đáng, Tuyết Hoài trực tiếp đến Chư gia.
Y không đi tìm Chư Tinh ngay, mà đi tìm phụ thân của hắn trước, gia chủ Chư gia Chư Kình Thương.
Y lên tiếng chào hỏi: "Chư bá phu, con có việc muốn nói với ngài, có một pháp khí mà con và lệnh lang đồng thời nhìn trúng, thứ này rất quan trọng, Tuyết gia đã mua được trước, chỉ là hiện nay có chút chuyện bất ngờ xảy ra, bị lệnh lang cầm đi. Bên Tuyết gia sẽ sang thương lượng với ngài, chỉ sợ lúc đó kinh động tới nên mới qua đây báo trước với ngài một tiếng, không cần lo lắng, ngài lớn tuổi, bọn tiểu bối chúng con chỉ là chơi đùa, ngày mai xin ngài đừng nhúng tay vào."
Mặt Chư Kình Thương đã tái xanh rồi - con trai lão khiêu khích Tuyết Hoài mà không nói trước cho lão biết, Tuyết Hoài nói nhiều nhưng ý chỉ một:
Chuyện y đã quyết, con trai ngài sau này có ra sao thì y không đảm bảo.
Phải phủi sạch, đây là thù riêng, không phải công oán, không liên quan đến lợi ích của hai nhà Tuyết Chư.
"Nghiệp chướng!" Trong lòng Chư Kình Thương nóng như lửa đốt, cũng không dám trái lời Tuyết Hoài - ngày mai đi xem thử. Lão phái người sang Tầm Tiên Các coi chừng, chỉ hy vọng cái đám hỗn láo kia không chơi đến quá phận, đến lúc đó không dọn kịp thì khổ.
Nói trắng ra, Chư gia chủ yếu tập trung các pháp khí để thưởng thức, là kiểu văn nhân, Tuyết gia thì mạnh về súng ống đạn dược, là kiểu lưu manh. Mặc dù phía sau bọn họ có Vân gia làm chỗ dựa, bọn họ cũng không đáng để Vân gia gây khó dễ Tuyết Hoài. Đám tiểu tử này vô pháp vô thiên, cho rằng dựa vào Vân Thác thì chuyện gì cũng dám làm, căn bản không cân nhắc trước hậu họa về sau.
****
"Có phải Chư Tinh đang ở Tầm Tiên Các?"
Tuyết Hoài đứng trong phòng binh khí nhà mình, cầm từng cái lên xem.
Thanh điểu đứng cạnh song cửa, cả căn phòng bị hơi thở uy nghiêm của các loại binh khí khiến nó không dám vào, chỉ nơm nớp lo sợ đứng ngoài dùng thiên lý truyền âm, kết nối với một con Thanh điểu khác đang ở bên Tầm Tiên Các, nói cho y biết: "Đúng vậy."
Tuyết Hoài hỏi: "Vân Thác Vân công tử cũng ở đó?"
Thanh điểu vừa muốn mở miệng liền im bặt, rồi mới chít chít chiêm chiếp kêu lên, nói cho Tuyết Hoài: "Tuyết công tử, thật xin lỗi, thiên lý truyền âm bị đứt đoạn, đang kết nối lại, xin chờ chốc lát."
Red: như điện thoại vậy =]]]]]
Tuyết Hoài không lên tiếng.
Y đi vài vòng quanh căn phòng, ánh mắt rơi lên một thanh đao trước mặt, cực kỳ lợi hại nhưng mỏng như cánh bướm.
Kiếp trước y theo Vân Thác tranh đấu giành thiên hạ, loại binh khí gì cũng biết một chút, trường kiếm đoản đao không gì không thông thạo, ám khí dụng độc cũng hạ bút thành văn, nhưng thường dùng nhất vẫn là đao. Cận chiến thì dùng đoản đao và hồ điệp đao (đao mỏng như cánh bướm). Trên chiến trường thì dùng trường đao.
Kiếp trước y được khai thông sớm, thân thủ năm 17 tuổi đã sớm nổi tiếng. Hôm nay sẽ khó tránh khỏi phải đánh nhau một trận, y phải chọn cho mình một món binh khí.
Nhưng mà hiện tại y chỉ là một tiểu tiên chưa khai mở. Rêu rao quá sẽ không tốt, đặc biệt là không thể để cho Vân Thác biết y biết dùng đao.
Có lẽ phải nói...Nếu Vân Thác ở đó, thì hôm khác y tới vậy.
Y gặp Vân Thác đã là chuyện của mấy ngày trước. Vân Thác đưa cho y một hộp điểm tâm và tờ giấy "ngủ ngon", như vậy chứng minh hắn đang rất giận.
Đêm hôm đó, Tuyết Hoài muốn tỏ lòng biết ơn, cũng tới một cửa hàng Hoa Yêu mua một hộp điểm tâm đưa tới Vân gia, nhưng lại bị trả về nguyên dạng.
Sau đó y ở Thâm Hoa Đài đóng cửa không đi ra, vẽ vài bản phác thảo, trong thời gian này Vân Thác trái lại không tìm tới y quấy rối.
Tuyết Hoài nghĩ, Vân Thác tâm cao khí ngạo, rốt cuộc cũng chỉ là thiếu niên, y trong mắt hắn chỉ là đẹp hơn người thường một chút, cũng không đáng phải tốn thời gian trên người y.
Hắn bảo chỉ muốn cùng Tuyết gia bảo trì mối quan hệ làm ăn, chắc là tự hắn nghĩ ra mà thôi.
Tuyết Hoài đợi một hồi, cuối cùng cũng thấy Thanh điểu khôi phục tinh thần. Thanh điểu kết nối truyền âm thành công nói cho y biết: "Hắn không ở đó."
Tuyết Hoài liếc Thanh điểu một cái: "Ngươi gạt ta? Cho nên lúc nãy mới cắt đứt liên lạc?"
Thanh điểu vỗ ngực đảm bảo: "Không có lừa ngài mà!"
Tuyêts Hoài mỉm cười gật đầu: "Tốt. Nếu ta mà biết ngươi nói dối, lần sau ta xách ngươi đem nướng lu."
***
"Nhớ đấy, đừng có giấu tâm tư gì. Nếu dám nói cho y biết, lần sau ta xách anh em dòng họ bà con các ngươi đi nướng lu."
Tầm Tiên Các, Vân Thác buông Thanh điểu ra, thuận tay vuốt lông.
Thanh điểu bị dọa khóc tè ra quần chạy đi.
Red: tội =]]]]]]]]]]]]]]]]z
Chư Tinh ở bên cạnh: "..."
Nếu hắn không ngồi bên cạnh nhìn Vân Thác nhéo Thanh điểu, mặt nghiêm túc bắt nó nói "Hắn không ở đó", có đánh chết hắn cũng không tin, Vân Thác chỉ vì muốn gặp tên tiểu tử kia mà trăm phương nghìn kế đặt bẫy, chỉ vì muốn gặp một lần.
Mưu đồ gì vậy ba? Hay là đại gia này cảm thấy hứng thú với cái tên đẹp như Tuyết yêu (ý chỉ người lẳng lơ, yêu tinh)?
Hắn không thể nhìn nét mặt Vân Thác đoán được cái gì. Vân Thác giết kẻ thù cũng chỉ có một biểu cảm, đút đồ ăn cho con mèo ngốc cũng chỉ một biểu tình đó.
Mấy ngày nay tâm trạng Vân Thác quả thực không tốt cho lắm, không ai biết vì chuyện gì. Không nói câu nào, còn hay thất thần.
Cứ như đang dỗi.
Không đề cập đến Vân Thác nữa, nghe nói Tuyết Hoài sắp tới, huynh đệ của hắn thật ra đứa nào cũng hưng phấn.
Mỹ nhân hiếm thấy, đối với băng sơn cường hãn mỹ nhân càng hiếm thấy hơn.
Cùng là xuất thân cao quý, thế lực gia môn ngang nhau, nhưng khi nói ra thì bọn họ vẫn hứng thú với Tuyết Hoài hơn là nhị thiếu gia Tuyết Hà lúc nào cũng ngoan ngoãn kia. Vô luận là loại hứng thú này có mang theo điểm ác ý kiều diễm bên trong, bọn họ đều hiểu không thấu.
"Đến đến!"
Một lát sau, các thiếu niên xì xào bàn tán. Nhìn xuống lầu hai, Tuyết Hoài đang đứng dưới lầu, một mình cầm ô che tuyết, thần tình yên tĩnh.
"Một mình y tới?"
Nhìn mãi, các thiếu niên xoay mặt nhìn nhau, xác nhận sự thật này.
Thiếu chủ Tuyết gia đúng là một thân một mình tới đây.
Dưới lầu, Tuyết Hoài nhẹ nhàng nói: "Đã đến."
Hơi thở ấm áp phả ra trong không khí băng lãnh, hóa thành hơi nước che hơn nửa khuôn mặt. Hôm nay y đi sớm, thậm chí còn bảo thị nữ giúp hắn thoa một lớp phấn mỏng, che đi nốt ruồi lệ chí màu son, khí tức âm nhu được che lại, càng lộ ra vẻ anh khí.
Các tiên đồng dẫn y đi vào, vẫn là căn phòng trang nhã trên lầu hai như cũ, có phần thanh tĩnh hơn vài hôm trước, từ lầu hai đến toàn bộ Tầm Tiên Các đều sạch sẽ, yên tĩnh.
Trong yên ắng này chỉ nghe được mỗi bước chân của y.
Vân Thác ngồi ở ghế giữa, Chư Tinh ngồi bên cạnh hắn phát hiện, khí tức đại gia này có phần nặng nề, đầu ngón tay nhẹ nhàng xoa vào nhau, thật giống như...như hắn đang khẩn trương vậy.
Hoàn chương 5.