Edit: Gián cung đình
Beta: RedHorn
Sau khi Tuyết Tông trở về, Vân Thác đúng hẹn lại đến, những thiếu niên khác cũng kéo nhau đến trình diện đông đủ.
Lần này so với lần trước chính chuyên hơn rất nhiều - Tuyết gia gia chủ cùng thiếu chủ đều có mặt, không thể nào so sánh với lần trước chỉ có Liễu thị và Tuyết Hà, những thiếu niên này càng muốn cùng Tuyết Hoài nói chuyện hơn.
Tuyết Hà e ngại Tuyết Hoài ở đây, mở miệng cũng không dám, Liễu thị sốt ruột, nhưng vẫn phải cười tủm tỉm chiêu đãi mọi người.
Các thiếu niên thấy bà ba phần mềm mỏng, Tuyết Hoài cũng không truy cứu, cho nên cả đám không ai dám gây sự, nhưng khi nói chuyện với Tuyết Hà thì thái độ khinh thường hơn.
Trầm mặc nhất chính là Vân Thác. Cơ bản là hắn không tham dự cuộc nói chuyện của các thiếu niên, cũng không theo họ thưởng ngoạn hoa viên Tuyết gia ngày đông. Ngược lại chỉ chăm chú nói chuyện làm ăn với Tuyết Tông.
Tuyết Hoài định đi tiếp đãi bạn bè, nhưng bị Tuyết Tông giữ lại cùng nghe.
Vân Thác vậy mà rất xem trọng sự trường kỳ hợp tác giữa bọn họ, đều đem các giấy tờ tư liệu cùng binh khí đưa ra. Tuyết Tông tỉ mỉ lật xem một lần, cẩn thận cùng hắn thảo luận. Tuyết Hoài chỉ mới tiếp nhập Thâm Hoa Đài, đối với của cải nhà mình vẫn chưa rõ, nên chỉ an tĩnh ngồi bên cạnh.
Vân Thác luôn là một người có dã tâm, năm đó hắn khởi binh dẹp yên trở ngại con đường kế vị, không ít người nói sau lưng hắn tập kết toàn bộ lực lượng của Thiên đình, nhưng Tuyết Hoài biết không chỉ có thế.
Y biết người này thế nào, muốn làm tôn sư cả Tiên Châu này cũng dễ, đứng đầu Thiên Đình cũng có khả năng, chỉ là hắn muốn hay không thôi.
Sau nửa canh giờ, hai bên thỏa thuận xong.
Vân Thác nói: "Mong rằng ngài có thể giữ bí mật chuyện này, từ nay về sau mong nhị vị chiếu cố."
Tuyết Tông cười đến híp cả mắt, ông kéo bả vai Tuyết Hoài tới, dùng lực vỗ vai y, giới thiệu với Vân Thác: "Tất nhiên bí mật rồi, chúng ta có quy tắc của chúng ta. Khuyển tử sau này cũng nhận được chiếu cố của thiếu tiên chủ! Có nó ở đây, ta có thể sớm về hưu hưởng phúc, còn thiên hạ sau này là của đám người trẻ các ngươi, sớm sớm chuẩn bị quan hệ tốt, sau này dễ chiếu ứng cho nhau!"
Vân Thác bình tĩnh nói: "Đó là tự nhiên."
Tuyết Hoài lễ phép mỉm cười, cha y còn bảo đứng dậy pha trà cho Vân Thác nữa chứ.
Trà rót bảy phần, nước trà xanh biếc làm nổi bật bàn tay trắng nõn thon dài. Khi nhận lấy, đầu ngón tay như có như không chạm khẽ, nhưng chỉ là trong chốc lát.
Vân Thác nói: "Tuyết thiếu chủ tuổi trẻ tài cao, ngày sau Cửu Châu có biến, tiền đồ khó lường. Tuyết gia lưng tựa Phù Lê cung, từ Thiên Cung cho đến Hoàng Tuyền đều có sinh ý, dã tâm nói ra thật không nhỏ. Ta hôm nay đến đây kỳ thực cũng muốn hỏi ý kiến của hai vị, trong vòng một trăm năm, các người có thể nguyện ý nhường một phần cho ta ở bên này?"
Tuyết Hoài nói: "Kỳ thực chúng ta cũng không..." nhưng còn chưa nói hết câu đã bị cha y cắt ngang.
Tuyết Tông tán dương: "Đúng là như thế! Sinh ý của Tuyết gia chúng ta tạm thời chỉ hoạt động ở phạm vi ba Tiên Châu ở phía nam, còn sáu Tiên Châu còn lại chưa từng đặt chân. Tiếu chủ còn trẻ lại có chí, hiện nay lại là khách hàng lớn của chúng ta, sau này nếu có gì trắc trở, Tuyết gia ta nhất định dồn hết sức lực phụ giúp một tay. Về phần trăm năm, trong vòng trăm năm này, Tiểu Hoài sẽ đương nhiên làm gia chủ."
Đem hết toàn lực "phụ một tay", tiện đà đem Tuyết Hoài vứt lên đỉnh đầu. Tuyết Hoài thở phào nhẹ nhõm, cha y vẫn đang đánh thái cực, cũng không rõ có nhường lại hay không.
Vân Thác hiểu thấu ý của Tuyết Tông, vẫn kiên trì nói: "Ngài khẳng định giúp ta như vậy, ta vô cùng vinh hạnh. Hẹn ước trăm năm quá dài, ta nghĩ hai nhà chúng ta nên định một cái minh ước, hiện giờ không bằng..."
Tuyết Tông đưa tay sờ đầu Tuyết Hoài: "Không bằng hai đứa nhỏ các ngươi, bây giờ kết bái huynh đệ luôn đi!"
Tuyết Hoài: "..."
Vân Thác: "..."
Bọn họ liếc mắt nhìn nhau, sau đó cùng nhìn về Tuyết Tông.
Tuyết Tông nhìn xung quanh, nhiệt tình chỉ dẫn: "Cái này được này! Bên ngoài có thần mộc đường, đi, ta mang máu Phượng Hoàng, Cửu Sắc Lộc và Chúc Cửu Âm tới cho các ngươi!"
Tuyết Hoài nói: "Cái này còn chưa phải..."
Y còn chưa kịp phản ứng chuyện gì xảy ra, Tuyết Tông liền truyền âm cho y, cả giận nói: "Kết bái thôi mà! Cha thấy tên này tâm không an ổn, nó muốn tán tỉnh con đó! Con trai bảo bối của cha, con có bị ngu hay không hả? Làm huynh đệ với đạo lữ (bạn đời), con chọn cái nào? Kế hoãn binh, ngoan."
Tuyết Hoài nói: "Cha, cha có hiểu lầm gì..."
Vân Thác lại nhàn nhạt đáp: "Được."
Hắn nhìn Tuyết Hoài: "Kết bái huynh đệ với ta, không muốn sao?"
Ánh mắt Vân Thác vô cùng chăm chú, hắn thả nhẹ thanh âm nói tiếp: "Vài ngày trước ngươi đã đáp ứng ta, sẽ không tránh ta. Ngươi vẫn không muốn đúng không?"
Tuyết Hoài: "..."
Không phải không muốn, mà mắc cười quá đi mất.
Tuyết Hoài đi đến thần mộc đường rồi, thần trí vẫn chưa kịp tỉnh lại.
Sống lại một kiếp, nội dung vở kịch lệch quá lệch rồi. Kiếp trước Vân Thác là chủ của y, y là Tả hộ pháp của hắn, năm ấy uống máu ăn thề, lập ra cũng chỉ vì muốn giúp đỡ hắn, hai người chưa bao giờ xưng huynh gọi đệ.
Vậy mà bây giờ tự nhiên bọn họ...liền kết bái huynh đệ?
Cứ như vậy lại xuất hiện một vấn đề: Bởi vì Vân Thác nhỏ hơn y hai tháng, cho nên Đế tôn tương lai đại sát tứ phương phải gọi Tuyết Hoài y một tiếng ca ca.
Còn muốn Tuyết Hoài kêu Vân Thác là đệ đệ, đánh chết y cũng không nói nên lời.
Vân Thác cũng không thể nào chống đối, tiến đến thần mộc đường dâng hương, đưa tay bôi máu Phượng Hoàng, Cửu Sắc Lộc và Chúc Cửu Âm trên môi, quay đầu lại nhìn Tuyết Hoài, trong mắt hiện lên tiếu ý quen thuộc: "Tuyết Hoài ca."
"..."
Tuyết Hoài không còn cách nào đành phải noi theo hắn, nhúng máu những thần thú này vẽ loạn trên môi, sau đó hai người chạm cốc, đều tự ngửa đầu uống xong muốn chén rượu bàn đào. Rượu hòa tan máu tươi, một màu đỏ sẫm diễm lệ dính lên cánh môi ướt át.
Vân Thác nhấp môi, nhìn y uống xong chén rượu vẫn ngốc ngốc như cũ, hắn chần chừ một chút liền vươn tay giúp y lau sạch.
Vừa ấm vừa mềm, hô hấp thở ra giữa mùa đông lạnh giá, lưu lại một chút hơi nước lành lạnh có thể thấy được.
Tuyết Hoài ngây ra một lúc, xúc cảm ngón tay ấy ở bên môi vẫn chưa tán đi, Vân Thác đã dời tầm mắt.
Chiếc đèn lồng trước thần mộc đường rủ xuống đong đưa theo gió, hai người viết tên mình vào tờ giấy rồi chia nhau đưa vào chậu than, nhìn nó bị lửa nóng đốt thành tro, thế là nghi thức đã hoàn thành.
Sau khi bái lạy xong, hai người cũng không có gì để nói. Buổi chiều lúc dùng cơm, Tuyết Tông vui sướng đem chuyện này tuyên bố ra ngoài, những người khác không chừa chỗ cho Tuyết Hoài, muốn y ngồi bên cạnh Vân Thác, sau đó luân phiên mời rượu hai người bọn họ.
Ánh mắt Tuyết Hoài càng uống càng sáng, ăn chơi quá nửa buổi tiệc thì đột nhiên Vân Thác đè cổ tay y xuống.
Ly sứ lộc cộc rơi xuống đất, chất rượu đỏ thẫm chảy tràn ra. Tuyết Hoài đưa mắt nhìn sang, mắt sáng đến nỗi có thể thấy phản ảnh bên trong, người nhìn vào cũng cảm thấy giật mình trong lòng.
"Đừng uống." Vân Thác thấp giọng nói.
Tuyết Hoài "ừ" một tiếng, ấy vậy mà cũng không uống nữa, thành thật ngồi đó ăn đĩa rau.
Một thiếu niên ngồi đối diện nhìn thấy màn này, cười khúc khích một chút rồi chọt Chư Tinh ngồi bên cạnh: "Ngươi xem Tuyết thiếu chủ và Thiếu tiên chủ kìa, không giống kết nghĩa chút nào luôn á, ngược lại giống đạo lữ hơn."
"Tào lao!"
"Nói bậy!"
Chư Tinh và Tuyết Hà đồng thời kêu lên. Bữa tiệc tuy ồn, nhưng lời bọn họ nói ra đều khiến toàn bộ yên lặng trong chốc lát, nhưng bởi vì không biết nguyên nhân nên tiếng ồn ào lần nữa lại nổi lên.
Tuyết Hoài vẫn yên lặng dùng cơm, cầm đũa ngà voi gắp một quả anh đào ném vào miệng, đũa ngà chạm vào dĩa bạc phát ra tiếng đinh đang rung động.
Chư Tinh đỏ mặt.
Vậy mà Tuyết Hà lại đưa tới sự chú ý của người ngoài, một thiếu niên thừa dịp Tuyết Tông đang vung quyền uống rượu thì lén lén hỏi thăm hắn: "Ủa sao vậy, ca ca của ngươi có chuyện gì hả? Thiếu tiên chủ không xứng với y sao?"
Tuyết Hà nhất thời nói sai, không biết phải nói lại như thế nào. Hắn giương mắt nhìn Tuyết Hoài không quan tâm sự đời mà chỉ tập trung ăn cơm, trong lòng nghĩ Tuyết Hoài tám phần đã say, căn bản sẽ không nghe được hắn nói gì.
Hắn nói: "Ca ca ta, phỏng chừng không thích loại hình như Thiếu tiên chủ..."
Thần sắc của Vân Thác ngưng trọng, rũ mắt không nói lời nào.
Chư Tinh đỏ mắt hỏi nhỏ: "Vậy y thích thể loại nào?"
Tuyết Hà dứt khoát bắt đầu bịa chuyện, nói tất cả thể loại đều đi ngược lại với hình tượng của Vân Thác: "Y thích nhã nhặn, không thích người lớn lên nhìn hung dữ, thích kiểu nam nhân thư sinh hoặc nữ nhân cẩm thạch, cái người ta gọi là vương bất kiến vương, mỗi người làm chủ một phương nhưng vẫn khao khát sự ôn nhu."
Trong lòng Chư Tinh tự nhận xét mình một chút, cảm thấy mình cũng coi như là ôn nhu, ước chừng có chút hy vọng.
Tuyết Hà cổ vũ hắn: "Người theo đuổi ca ca ta rất nhiều, mỗi ngày đều có người đến đạp cửa tặng quà, quà chất thành đống, nhưng ngươi cũng không phải là không có hy vọng."
Hắn phóng nhẹ thanh âm thì thầm vào tai Chư Tinh: "Có một bí mật, kỳ thực tâm của ca ca ta cực kỳ mềm, chỉ cần bám riết không tha không chừng y sẽ động tâm. Không thử một lần làm sao biết được?"
***
Tiệc tàn. Tuyết Hoài tiễn bọn họ ra cửa.
Vân Thác chậm rì rì đi phía sau y, chỉ nói: "Nhà của ta không tiện đường, ngươi đưa bọn họ đi trước đi, ta sau cũng được."
Tuyết Hoài leo lên xe yết ngựa với hắn, từ phủ đệ Tuyết gia đi một vòng lớn sau đó quay lại về nhà mình.
Tuyết Hoài hỏi hắn: "Ủa sao ngươi còn chưa xuống? Mới vừa nãy có đi ngang qua nhà ngươi, ta cũng không để ý nữa."
Vân Thác nhìn y, bỗng nhiên hỏi: "Tuyết Hoài, ngươi thích người như thế nào?"
Tuyết Hoài sửng sốt: "Cái gì?"
"Ngươi thích loại người gì?"
Vấn đề này kỳ ghê, Tuyết Hoài suy nghĩ một chút, bỗng nhiên cười cười: "Thích người tốt, thật lòng tốt với ta."
"Không phải thích bình thường, nếu người kia phải làm đạo lữ của ngươi, ngươi muốn người đó phải như thế nào?" Vân Thác vẫn kiên trì hỏi.
Lần này Tuyết Hoài ngẩn người rất lâu.
Hôm nay hình như y đã uống say, chống lại đôi mắt sâu thẳm của Vân Thác, chỉ thấy choáng váng đầu, có trốn cũng không trốn được. Tựa như trở lại hình ảnh tại Đông Hà trì, Vân Thác cứ nhìn y như vậy, kêu tên y, khiến y chỉ nhìn hắn.
Tuyết Hoài nỗ lực tinh thần suy nghĩ một chút: "Ta không biết. Nếu nói một ai đó, ta có một vị hôn phu, ta cũng chưa từng gặp hắn."
Trong nháy mắt ngón tay Vân Thác bỗng cứng ngắc, sau đó lại buông lỏng, nhẹ giọng nói: "Vị hôn phu? Tuyết Hoài, ngươi muốn tránh ta thì cũng đừng lấy lý do đó chứ."
Hắn dựa vào đầu óc đang không minh mẫn của y, đến giọng nói cũng thân thiết hơn ngày thường. Tuyết Hoài không nhận ra, chỉ xoa huyệt Thái Dương, có chút uể oải tỉ mỉ nhớ lại: "Có mà, cha ta đã từng nói với ta."
Ngay tại giây phút này, y không thể phân biệt rõ kiếp trước và kiếp này nữa.
Kiếp trước, y đính hôn sớm hơn Tuyết Hà. Phụ thân y làm chủ muốn cột y cùng với một người khác, nhưng y không biết tên của đối phương, chỉ nghe cha y nói đối phương ước định trong năm năm, hằng năm sẽ gửi đến một phong hôn thư, tựa như đang cố chấp tuyên cáo.
Chẳng qua là vì Tuyết Tông yêu cầu lý do, đối phương không dám ký tên, chỉ có thể làm nên đại sự mới có tư cách đường đường chính chính đến cửa cầu hôn.
Phụ thân y nói: "Thanh niên mấy đứa dễ xúc động, làm việc toàn bằng yêu thích với cảm tình, nhưng người lớn chúng ta đây, phải suy tính đến xuất thân, linh căn, huyết thống và tiền đồ, nếu không an ổn thì cũng không tốt cho hứa hẹn tương lai của con. Vì vậy cha không thể cho con biết nó là ai. Nếu như mấy đứa nhỏ các con thật sự có duyên, thì năm năm sau lại ngồi xuống bàn tính cho thật kỹ lưỡng."
Khi đó, y theo Vân Thác rời nhà đi xa, số lần về nhà chỉ đếm trên đầu ngón tay, cha y rất tức giận, nhưng lại ngóng trông y trở về, trong nhà lại lén lút việc đính hôn của y, chờ đến khi y tức giận trở về nhà, hỏi ông vì sao có thể tùy tiện định chung thân đại sự của y như vậy.
Bị hỏi, Tuyết Tông cũng chỉ nhiều lần úp úp mở mở, bảo đảm nói: "Thân làm cha sẽ không hãm hại con trai tâm can bảo bối của ta, cha tìm đạo lữ cho con, nhất định là người tốt nhất thiên địa này, chắc chắn con sẽ thích!"
Khi đó y nghĩ, trên trời dưới đất này người tốt nhất chỉ có Vân Thác, nhưng y không nói ra miệng.
Y biết phụ thân thật ra chỉ là nhớ mình, chỉ muốn y trở về thăm ông mà thôi.
Sau đó phụ thân lâm trọng bệnh, ngủ mãi không tỉnh. Y trở về thăm ông, Tuyết Hà lấy ra một lá thư cầu hôn đỏ thẫm, nói cho y biết: "Tiên chủ hỏi cưới đệ, chỉ tiếc cha không tỉnh lại, không thể thấy. Ca, ngươi sẽ chúc phúc cho đệ chứ?"
Bây giờ nghĩ lại, dựa theo tính tình cưng chiều y lên trời như phụ thân, việc an bài hôn nhân của y sẽ không thể kém hơn so với Tuyết Hà. Nhưng sau đó y không còn cơ hội hỏi phụ thân y người kia là ai, lần thứ hai Tuyết Tông tỉnh lại, đã là sau khi y chết.
Đời này lại đến quá sớm, y cũng không biết cuộc đời y sẽ thế nào, sẽ cùng ai làm bạn mãi mãi.
Sắp tới y phải kế thừa Thâm Hoa Đài, nếu cần thì cũng không thể nhận đám hỏi của ai cả. Nói chung làm lại kiếp này, y đối với bản thân không có ý nghĩ gì, chỉ nguyện cho phụ thân bình an vui vẻ mà thôi.
"Nên người đó chính là ai đó thôi." Huân hương trong xe nóng hầm hập, xông đến buồn ngủ, âm thanh cũng mang theo chút ngái ngủ. Ánh sáng trong mắt rốt cuộc cũng ảm đạm đi, như muốn ngủ gật.
Đến nơi, Vân Thác nhẹ nhàng đụng y một cái, "Tuyết Hoài, trở về ngủ, bên ngoài lạnh."
"Ừ."
Nói thế thôi nhưng y vẫn dựa vào vách thùng xa, nghiêng đầu nhắm mắt lại.
Vân Thác nhìn y một hồi, im lặng cởi áo ngoài bao lấy y, ôm y xuống xe.
Gió đông rất lạnh, Tuyết Hoài bị thổi một phát liền tỉnh, phát hiện Vân Thác ôm mình lập tức giùng giằng muốn xuống. Thế nhưng Vân Thác lại chạm vào mi tâm của y, làm một phép nhỏ, thấp giọng nói: "Bây giờ ngủ đi, không có việc gì."
Tuyết Hoài trả lời: "Ừ."
Cơn buồn ngủ lần thứ hai nặng nề ập tới, Tuyết Hoài thả trôi ý thức của mình trầm luân vào sự ấm áp, trong thoáng chốc nghĩ đến người ôm mình chính là mẫu thân đã tạ thế, hoặc là phụ thân không đáng tin cậy của y.
Hoặc là, người nào đó ở kiếp trước, mỗi lần kết thúc khánh công yến (tiệc mừng sau khi kết thúc cái gì đó) đều ôm y trở về, sa trường bụi mù và gió lay động áo bào người kia bay phấp phới.
....là ai vậy?
Đó là một loại mong chờ bí ẩn, trong quân doanh rất khổ, y luôn cảm thấy mình như đang nằm mơ, có lẽ đó chỉ là một huyễn ảnh tự an ủi mình.
Y không có người mình thích, nhưng lại không ghét vị hôn phu "lợi hại nhất trời đất này" mà phụ thân nói, sau lại nghĩ thông suốt thì không cự tuyệt. Y biết nếu như không có gì ngoài ý muốn, sẽ có một người đến giúp đỡ và làm bạn với y suốt đời.
Chí ít vẫn có một người đối tốt với y, cùng y sống cả một đời, nhưng đến hy vọng cũng không có.
Vân Thác nhìn người trong ngực, dùng ẩn thân thuật, ôm Tuyết Hoài đi vào phòng ngủ của y.
Con ác thú đang ở góc tường cắn cầm phổ thấy hắn liền hoảng sợ.
Hắn ôm Tuyết Hoài để lên giường, giúp y cởi giày, cởi ngoại bào. Đệm giường mềm mại sạch sẽ, căn phòng Tuyết Hoài giống như những tiểu thiếu gia được nuông chiều từ bé, đồ quý giá tinh xảo khắp nơi, đâu đâu cũng đều lộ ra hơi thở và hình bóng của y.
Đầu ngón tay nhẹ nhàng chạm vào sóng mũi người đang ngủ, Vân Thác rũ mắt nhìn y chăm chú, thấp giọng nói: "Nếu người đó là ai cũng được, vậy, có thể là ta không Tuyết Hoài?"
"Có thể là Vân Thác không? Vân Thác, là cái người đã lừa ngươi đến làm Tả hộ pháp cho hắn, cùng ngươi cãi nhau, là tên Vân Thác hung dữ ấy. Kiếp trước hắn cũng gửi cho ngươi hôn thư, nếu không phải bá phụ kiên trì không đồng ý, không chừng hắn sẽ có cơ hội chính miệng nói với ngươi một lần, sau đó sẽ trở thành vị hôn phu của ngươi, thế nhưng ngay cả bảo vệ ngươi thật tốt hắn cũng làm không được, ngươi có nguyện ý cùng hắn..."
Hắn thấp giọng hỏi, đến phân nửa thì nghẹn ngào không nói hết thành câu.
Thật ra hắn không trông mong nhận được câu trả lời, nhưng trái tim cứ như không nghe lời cứ đập bang bang như nhảy dựng lên, cứ dây dưa cùng với chấp niệm, kinh qua hai lần sống chết, chỉ có dục vọng kiếp này là cường liệt nhất.
Hắn muốn biết đáp án.
Một đời, hắn không biết y, y không biết hắn. Nhưng hắn muốn biết đáp án.
Tựa như cảm giác được người bên cạnh sắp khóc, Tuyết Hoài vươn tay từ trong chăn ra sờ soạng một hồi, vỗ vỗ không khí, rồi lại lùi về. Mang theo giọng mũi nghèn nghẹt, phát ra một âm tiết để dỗ người.
Y nói: "Ừ."
- -----
Vân ba tuổi: Có thể là ta sao! Có thể là ta sao! Tuyển ta làm đạo lữ đi, ta siêu ngọt! (ánh mắt lấp lánh)
Tuyết Hoài (vô thức nói thầm): Ừ.
Vân ba tuổi: Ta thật hả, ta thật sự được hả!!! (nỗ lực tự cổ vũ chính mình....)
Hết chương 10
Beta: RedHorn
Sau khi Tuyết Tông trở về, Vân Thác đúng hẹn lại đến, những thiếu niên khác cũng kéo nhau đến trình diện đông đủ.
Lần này so với lần trước chính chuyên hơn rất nhiều - Tuyết gia gia chủ cùng thiếu chủ đều có mặt, không thể nào so sánh với lần trước chỉ có Liễu thị và Tuyết Hà, những thiếu niên này càng muốn cùng Tuyết Hoài nói chuyện hơn.
Tuyết Hà e ngại Tuyết Hoài ở đây, mở miệng cũng không dám, Liễu thị sốt ruột, nhưng vẫn phải cười tủm tỉm chiêu đãi mọi người.
Các thiếu niên thấy bà ba phần mềm mỏng, Tuyết Hoài cũng không truy cứu, cho nên cả đám không ai dám gây sự, nhưng khi nói chuyện với Tuyết Hà thì thái độ khinh thường hơn.
Trầm mặc nhất chính là Vân Thác. Cơ bản là hắn không tham dự cuộc nói chuyện của các thiếu niên, cũng không theo họ thưởng ngoạn hoa viên Tuyết gia ngày đông. Ngược lại chỉ chăm chú nói chuyện làm ăn với Tuyết Tông.
Tuyết Hoài định đi tiếp đãi bạn bè, nhưng bị Tuyết Tông giữ lại cùng nghe.
Vân Thác vậy mà rất xem trọng sự trường kỳ hợp tác giữa bọn họ, đều đem các giấy tờ tư liệu cùng binh khí đưa ra. Tuyết Tông tỉ mỉ lật xem một lần, cẩn thận cùng hắn thảo luận. Tuyết Hoài chỉ mới tiếp nhập Thâm Hoa Đài, đối với của cải nhà mình vẫn chưa rõ, nên chỉ an tĩnh ngồi bên cạnh.
Vân Thác luôn là một người có dã tâm, năm đó hắn khởi binh dẹp yên trở ngại con đường kế vị, không ít người nói sau lưng hắn tập kết toàn bộ lực lượng của Thiên đình, nhưng Tuyết Hoài biết không chỉ có thế.
Y biết người này thế nào, muốn làm tôn sư cả Tiên Châu này cũng dễ, đứng đầu Thiên Đình cũng có khả năng, chỉ là hắn muốn hay không thôi.
Sau nửa canh giờ, hai bên thỏa thuận xong.
Vân Thác nói: "Mong rằng ngài có thể giữ bí mật chuyện này, từ nay về sau mong nhị vị chiếu cố."
Tuyết Tông cười đến híp cả mắt, ông kéo bả vai Tuyết Hoài tới, dùng lực vỗ vai y, giới thiệu với Vân Thác: "Tất nhiên bí mật rồi, chúng ta có quy tắc của chúng ta. Khuyển tử sau này cũng nhận được chiếu cố của thiếu tiên chủ! Có nó ở đây, ta có thể sớm về hưu hưởng phúc, còn thiên hạ sau này là của đám người trẻ các ngươi, sớm sớm chuẩn bị quan hệ tốt, sau này dễ chiếu ứng cho nhau!"
Vân Thác bình tĩnh nói: "Đó là tự nhiên."
Tuyết Hoài lễ phép mỉm cười, cha y còn bảo đứng dậy pha trà cho Vân Thác nữa chứ.
Trà rót bảy phần, nước trà xanh biếc làm nổi bật bàn tay trắng nõn thon dài. Khi nhận lấy, đầu ngón tay như có như không chạm khẽ, nhưng chỉ là trong chốc lát.
Vân Thác nói: "Tuyết thiếu chủ tuổi trẻ tài cao, ngày sau Cửu Châu có biến, tiền đồ khó lường. Tuyết gia lưng tựa Phù Lê cung, từ Thiên Cung cho đến Hoàng Tuyền đều có sinh ý, dã tâm nói ra thật không nhỏ. Ta hôm nay đến đây kỳ thực cũng muốn hỏi ý kiến của hai vị, trong vòng một trăm năm, các người có thể nguyện ý nhường một phần cho ta ở bên này?"
Tuyết Hoài nói: "Kỳ thực chúng ta cũng không..." nhưng còn chưa nói hết câu đã bị cha y cắt ngang.
Tuyết Tông tán dương: "Đúng là như thế! Sinh ý của Tuyết gia chúng ta tạm thời chỉ hoạt động ở phạm vi ba Tiên Châu ở phía nam, còn sáu Tiên Châu còn lại chưa từng đặt chân. Tiếu chủ còn trẻ lại có chí, hiện nay lại là khách hàng lớn của chúng ta, sau này nếu có gì trắc trở, Tuyết gia ta nhất định dồn hết sức lực phụ giúp một tay. Về phần trăm năm, trong vòng trăm năm này, Tiểu Hoài sẽ đương nhiên làm gia chủ."
Đem hết toàn lực "phụ một tay", tiện đà đem Tuyết Hoài vứt lên đỉnh đầu. Tuyết Hoài thở phào nhẹ nhõm, cha y vẫn đang đánh thái cực, cũng không rõ có nhường lại hay không.
Vân Thác hiểu thấu ý của Tuyết Tông, vẫn kiên trì nói: "Ngài khẳng định giúp ta như vậy, ta vô cùng vinh hạnh. Hẹn ước trăm năm quá dài, ta nghĩ hai nhà chúng ta nên định một cái minh ước, hiện giờ không bằng..."
Tuyết Tông đưa tay sờ đầu Tuyết Hoài: "Không bằng hai đứa nhỏ các ngươi, bây giờ kết bái huynh đệ luôn đi!"
Tuyết Hoài: "..."
Vân Thác: "..."
Bọn họ liếc mắt nhìn nhau, sau đó cùng nhìn về Tuyết Tông.
Tuyết Tông nhìn xung quanh, nhiệt tình chỉ dẫn: "Cái này được này! Bên ngoài có thần mộc đường, đi, ta mang máu Phượng Hoàng, Cửu Sắc Lộc và Chúc Cửu Âm tới cho các ngươi!"
Tuyết Hoài nói: "Cái này còn chưa phải..."
Y còn chưa kịp phản ứng chuyện gì xảy ra, Tuyết Tông liền truyền âm cho y, cả giận nói: "Kết bái thôi mà! Cha thấy tên này tâm không an ổn, nó muốn tán tỉnh con đó! Con trai bảo bối của cha, con có bị ngu hay không hả? Làm huynh đệ với đạo lữ (bạn đời), con chọn cái nào? Kế hoãn binh, ngoan."
Tuyết Hoài nói: "Cha, cha có hiểu lầm gì..."
Vân Thác lại nhàn nhạt đáp: "Được."
Hắn nhìn Tuyết Hoài: "Kết bái huynh đệ với ta, không muốn sao?"
Ánh mắt Vân Thác vô cùng chăm chú, hắn thả nhẹ thanh âm nói tiếp: "Vài ngày trước ngươi đã đáp ứng ta, sẽ không tránh ta. Ngươi vẫn không muốn đúng không?"
Tuyết Hoài: "..."
Không phải không muốn, mà mắc cười quá đi mất.
Tuyết Hoài đi đến thần mộc đường rồi, thần trí vẫn chưa kịp tỉnh lại.
Sống lại một kiếp, nội dung vở kịch lệch quá lệch rồi. Kiếp trước Vân Thác là chủ của y, y là Tả hộ pháp của hắn, năm ấy uống máu ăn thề, lập ra cũng chỉ vì muốn giúp đỡ hắn, hai người chưa bao giờ xưng huynh gọi đệ.
Vậy mà bây giờ tự nhiên bọn họ...liền kết bái huynh đệ?
Cứ như vậy lại xuất hiện một vấn đề: Bởi vì Vân Thác nhỏ hơn y hai tháng, cho nên Đế tôn tương lai đại sát tứ phương phải gọi Tuyết Hoài y một tiếng ca ca.
Còn muốn Tuyết Hoài kêu Vân Thác là đệ đệ, đánh chết y cũng không nói nên lời.
Vân Thác cũng không thể nào chống đối, tiến đến thần mộc đường dâng hương, đưa tay bôi máu Phượng Hoàng, Cửu Sắc Lộc và Chúc Cửu Âm trên môi, quay đầu lại nhìn Tuyết Hoài, trong mắt hiện lên tiếu ý quen thuộc: "Tuyết Hoài ca."
"..."
Tuyết Hoài không còn cách nào đành phải noi theo hắn, nhúng máu những thần thú này vẽ loạn trên môi, sau đó hai người chạm cốc, đều tự ngửa đầu uống xong muốn chén rượu bàn đào. Rượu hòa tan máu tươi, một màu đỏ sẫm diễm lệ dính lên cánh môi ướt át.
Vân Thác nhấp môi, nhìn y uống xong chén rượu vẫn ngốc ngốc như cũ, hắn chần chừ một chút liền vươn tay giúp y lau sạch.
Vừa ấm vừa mềm, hô hấp thở ra giữa mùa đông lạnh giá, lưu lại một chút hơi nước lành lạnh có thể thấy được.
Tuyết Hoài ngây ra một lúc, xúc cảm ngón tay ấy ở bên môi vẫn chưa tán đi, Vân Thác đã dời tầm mắt.
Chiếc đèn lồng trước thần mộc đường rủ xuống đong đưa theo gió, hai người viết tên mình vào tờ giấy rồi chia nhau đưa vào chậu than, nhìn nó bị lửa nóng đốt thành tro, thế là nghi thức đã hoàn thành.
Sau khi bái lạy xong, hai người cũng không có gì để nói. Buổi chiều lúc dùng cơm, Tuyết Tông vui sướng đem chuyện này tuyên bố ra ngoài, những người khác không chừa chỗ cho Tuyết Hoài, muốn y ngồi bên cạnh Vân Thác, sau đó luân phiên mời rượu hai người bọn họ.
Ánh mắt Tuyết Hoài càng uống càng sáng, ăn chơi quá nửa buổi tiệc thì đột nhiên Vân Thác đè cổ tay y xuống.
Ly sứ lộc cộc rơi xuống đất, chất rượu đỏ thẫm chảy tràn ra. Tuyết Hoài đưa mắt nhìn sang, mắt sáng đến nỗi có thể thấy phản ảnh bên trong, người nhìn vào cũng cảm thấy giật mình trong lòng.
"Đừng uống." Vân Thác thấp giọng nói.
Tuyết Hoài "ừ" một tiếng, ấy vậy mà cũng không uống nữa, thành thật ngồi đó ăn đĩa rau.
Một thiếu niên ngồi đối diện nhìn thấy màn này, cười khúc khích một chút rồi chọt Chư Tinh ngồi bên cạnh: "Ngươi xem Tuyết thiếu chủ và Thiếu tiên chủ kìa, không giống kết nghĩa chút nào luôn á, ngược lại giống đạo lữ hơn."
"Tào lao!"
"Nói bậy!"
Chư Tinh và Tuyết Hà đồng thời kêu lên. Bữa tiệc tuy ồn, nhưng lời bọn họ nói ra đều khiến toàn bộ yên lặng trong chốc lát, nhưng bởi vì không biết nguyên nhân nên tiếng ồn ào lần nữa lại nổi lên.
Tuyết Hoài vẫn yên lặng dùng cơm, cầm đũa ngà voi gắp một quả anh đào ném vào miệng, đũa ngà chạm vào dĩa bạc phát ra tiếng đinh đang rung động.
Chư Tinh đỏ mặt.
Vậy mà Tuyết Hà lại đưa tới sự chú ý của người ngoài, một thiếu niên thừa dịp Tuyết Tông đang vung quyền uống rượu thì lén lén hỏi thăm hắn: "Ủa sao vậy, ca ca của ngươi có chuyện gì hả? Thiếu tiên chủ không xứng với y sao?"
Tuyết Hà nhất thời nói sai, không biết phải nói lại như thế nào. Hắn giương mắt nhìn Tuyết Hoài không quan tâm sự đời mà chỉ tập trung ăn cơm, trong lòng nghĩ Tuyết Hoài tám phần đã say, căn bản sẽ không nghe được hắn nói gì.
Hắn nói: "Ca ca ta, phỏng chừng không thích loại hình như Thiếu tiên chủ..."
Thần sắc của Vân Thác ngưng trọng, rũ mắt không nói lời nào.
Chư Tinh đỏ mắt hỏi nhỏ: "Vậy y thích thể loại nào?"
Tuyết Hà dứt khoát bắt đầu bịa chuyện, nói tất cả thể loại đều đi ngược lại với hình tượng của Vân Thác: "Y thích nhã nhặn, không thích người lớn lên nhìn hung dữ, thích kiểu nam nhân thư sinh hoặc nữ nhân cẩm thạch, cái người ta gọi là vương bất kiến vương, mỗi người làm chủ một phương nhưng vẫn khao khát sự ôn nhu."
Trong lòng Chư Tinh tự nhận xét mình một chút, cảm thấy mình cũng coi như là ôn nhu, ước chừng có chút hy vọng.
Tuyết Hà cổ vũ hắn: "Người theo đuổi ca ca ta rất nhiều, mỗi ngày đều có người đến đạp cửa tặng quà, quà chất thành đống, nhưng ngươi cũng không phải là không có hy vọng."
Hắn phóng nhẹ thanh âm thì thầm vào tai Chư Tinh: "Có một bí mật, kỳ thực tâm của ca ca ta cực kỳ mềm, chỉ cần bám riết không tha không chừng y sẽ động tâm. Không thử một lần làm sao biết được?"
***
Tiệc tàn. Tuyết Hoài tiễn bọn họ ra cửa.
Vân Thác chậm rì rì đi phía sau y, chỉ nói: "Nhà của ta không tiện đường, ngươi đưa bọn họ đi trước đi, ta sau cũng được."
Tuyết Hoài leo lên xe yết ngựa với hắn, từ phủ đệ Tuyết gia đi một vòng lớn sau đó quay lại về nhà mình.
Tuyết Hoài hỏi hắn: "Ủa sao ngươi còn chưa xuống? Mới vừa nãy có đi ngang qua nhà ngươi, ta cũng không để ý nữa."
Vân Thác nhìn y, bỗng nhiên hỏi: "Tuyết Hoài, ngươi thích người như thế nào?"
Tuyết Hoài sửng sốt: "Cái gì?"
"Ngươi thích loại người gì?"
Vấn đề này kỳ ghê, Tuyết Hoài suy nghĩ một chút, bỗng nhiên cười cười: "Thích người tốt, thật lòng tốt với ta."
"Không phải thích bình thường, nếu người kia phải làm đạo lữ của ngươi, ngươi muốn người đó phải như thế nào?" Vân Thác vẫn kiên trì hỏi.
Lần này Tuyết Hoài ngẩn người rất lâu.
Hôm nay hình như y đã uống say, chống lại đôi mắt sâu thẳm của Vân Thác, chỉ thấy choáng váng đầu, có trốn cũng không trốn được. Tựa như trở lại hình ảnh tại Đông Hà trì, Vân Thác cứ nhìn y như vậy, kêu tên y, khiến y chỉ nhìn hắn.
Tuyết Hoài nỗ lực tinh thần suy nghĩ một chút: "Ta không biết. Nếu nói một ai đó, ta có một vị hôn phu, ta cũng chưa từng gặp hắn."
Trong nháy mắt ngón tay Vân Thác bỗng cứng ngắc, sau đó lại buông lỏng, nhẹ giọng nói: "Vị hôn phu? Tuyết Hoài, ngươi muốn tránh ta thì cũng đừng lấy lý do đó chứ."
Hắn dựa vào đầu óc đang không minh mẫn của y, đến giọng nói cũng thân thiết hơn ngày thường. Tuyết Hoài không nhận ra, chỉ xoa huyệt Thái Dương, có chút uể oải tỉ mỉ nhớ lại: "Có mà, cha ta đã từng nói với ta."
Ngay tại giây phút này, y không thể phân biệt rõ kiếp trước và kiếp này nữa.
Kiếp trước, y đính hôn sớm hơn Tuyết Hà. Phụ thân y làm chủ muốn cột y cùng với một người khác, nhưng y không biết tên của đối phương, chỉ nghe cha y nói đối phương ước định trong năm năm, hằng năm sẽ gửi đến một phong hôn thư, tựa như đang cố chấp tuyên cáo.
Chẳng qua là vì Tuyết Tông yêu cầu lý do, đối phương không dám ký tên, chỉ có thể làm nên đại sự mới có tư cách đường đường chính chính đến cửa cầu hôn.
Phụ thân y nói: "Thanh niên mấy đứa dễ xúc động, làm việc toàn bằng yêu thích với cảm tình, nhưng người lớn chúng ta đây, phải suy tính đến xuất thân, linh căn, huyết thống và tiền đồ, nếu không an ổn thì cũng không tốt cho hứa hẹn tương lai của con. Vì vậy cha không thể cho con biết nó là ai. Nếu như mấy đứa nhỏ các con thật sự có duyên, thì năm năm sau lại ngồi xuống bàn tính cho thật kỹ lưỡng."
Khi đó, y theo Vân Thác rời nhà đi xa, số lần về nhà chỉ đếm trên đầu ngón tay, cha y rất tức giận, nhưng lại ngóng trông y trở về, trong nhà lại lén lút việc đính hôn của y, chờ đến khi y tức giận trở về nhà, hỏi ông vì sao có thể tùy tiện định chung thân đại sự của y như vậy.
Bị hỏi, Tuyết Tông cũng chỉ nhiều lần úp úp mở mở, bảo đảm nói: "Thân làm cha sẽ không hãm hại con trai tâm can bảo bối của ta, cha tìm đạo lữ cho con, nhất định là người tốt nhất thiên địa này, chắc chắn con sẽ thích!"
Khi đó y nghĩ, trên trời dưới đất này người tốt nhất chỉ có Vân Thác, nhưng y không nói ra miệng.
Y biết phụ thân thật ra chỉ là nhớ mình, chỉ muốn y trở về thăm ông mà thôi.
Sau đó phụ thân lâm trọng bệnh, ngủ mãi không tỉnh. Y trở về thăm ông, Tuyết Hà lấy ra một lá thư cầu hôn đỏ thẫm, nói cho y biết: "Tiên chủ hỏi cưới đệ, chỉ tiếc cha không tỉnh lại, không thể thấy. Ca, ngươi sẽ chúc phúc cho đệ chứ?"
Bây giờ nghĩ lại, dựa theo tính tình cưng chiều y lên trời như phụ thân, việc an bài hôn nhân của y sẽ không thể kém hơn so với Tuyết Hà. Nhưng sau đó y không còn cơ hội hỏi phụ thân y người kia là ai, lần thứ hai Tuyết Tông tỉnh lại, đã là sau khi y chết.
Đời này lại đến quá sớm, y cũng không biết cuộc đời y sẽ thế nào, sẽ cùng ai làm bạn mãi mãi.
Sắp tới y phải kế thừa Thâm Hoa Đài, nếu cần thì cũng không thể nhận đám hỏi của ai cả. Nói chung làm lại kiếp này, y đối với bản thân không có ý nghĩ gì, chỉ nguyện cho phụ thân bình an vui vẻ mà thôi.
"Nên người đó chính là ai đó thôi." Huân hương trong xe nóng hầm hập, xông đến buồn ngủ, âm thanh cũng mang theo chút ngái ngủ. Ánh sáng trong mắt rốt cuộc cũng ảm đạm đi, như muốn ngủ gật.
Đến nơi, Vân Thác nhẹ nhàng đụng y một cái, "Tuyết Hoài, trở về ngủ, bên ngoài lạnh."
"Ừ."
Nói thế thôi nhưng y vẫn dựa vào vách thùng xa, nghiêng đầu nhắm mắt lại.
Vân Thác nhìn y một hồi, im lặng cởi áo ngoài bao lấy y, ôm y xuống xe.
Gió đông rất lạnh, Tuyết Hoài bị thổi một phát liền tỉnh, phát hiện Vân Thác ôm mình lập tức giùng giằng muốn xuống. Thế nhưng Vân Thác lại chạm vào mi tâm của y, làm một phép nhỏ, thấp giọng nói: "Bây giờ ngủ đi, không có việc gì."
Tuyết Hoài trả lời: "Ừ."
Cơn buồn ngủ lần thứ hai nặng nề ập tới, Tuyết Hoài thả trôi ý thức của mình trầm luân vào sự ấm áp, trong thoáng chốc nghĩ đến người ôm mình chính là mẫu thân đã tạ thế, hoặc là phụ thân không đáng tin cậy của y.
Hoặc là, người nào đó ở kiếp trước, mỗi lần kết thúc khánh công yến (tiệc mừng sau khi kết thúc cái gì đó) đều ôm y trở về, sa trường bụi mù và gió lay động áo bào người kia bay phấp phới.
....là ai vậy?
Đó là một loại mong chờ bí ẩn, trong quân doanh rất khổ, y luôn cảm thấy mình như đang nằm mơ, có lẽ đó chỉ là một huyễn ảnh tự an ủi mình.
Y không có người mình thích, nhưng lại không ghét vị hôn phu "lợi hại nhất trời đất này" mà phụ thân nói, sau lại nghĩ thông suốt thì không cự tuyệt. Y biết nếu như không có gì ngoài ý muốn, sẽ có một người đến giúp đỡ và làm bạn với y suốt đời.
Chí ít vẫn có một người đối tốt với y, cùng y sống cả một đời, nhưng đến hy vọng cũng không có.
Vân Thác nhìn người trong ngực, dùng ẩn thân thuật, ôm Tuyết Hoài đi vào phòng ngủ của y.
Con ác thú đang ở góc tường cắn cầm phổ thấy hắn liền hoảng sợ.
Hắn ôm Tuyết Hoài để lên giường, giúp y cởi giày, cởi ngoại bào. Đệm giường mềm mại sạch sẽ, căn phòng Tuyết Hoài giống như những tiểu thiếu gia được nuông chiều từ bé, đồ quý giá tinh xảo khắp nơi, đâu đâu cũng đều lộ ra hơi thở và hình bóng của y.
Đầu ngón tay nhẹ nhàng chạm vào sóng mũi người đang ngủ, Vân Thác rũ mắt nhìn y chăm chú, thấp giọng nói: "Nếu người đó là ai cũng được, vậy, có thể là ta không Tuyết Hoài?"
"Có thể là Vân Thác không? Vân Thác, là cái người đã lừa ngươi đến làm Tả hộ pháp cho hắn, cùng ngươi cãi nhau, là tên Vân Thác hung dữ ấy. Kiếp trước hắn cũng gửi cho ngươi hôn thư, nếu không phải bá phụ kiên trì không đồng ý, không chừng hắn sẽ có cơ hội chính miệng nói với ngươi một lần, sau đó sẽ trở thành vị hôn phu của ngươi, thế nhưng ngay cả bảo vệ ngươi thật tốt hắn cũng làm không được, ngươi có nguyện ý cùng hắn..."
Hắn thấp giọng hỏi, đến phân nửa thì nghẹn ngào không nói hết thành câu.
Thật ra hắn không trông mong nhận được câu trả lời, nhưng trái tim cứ như không nghe lời cứ đập bang bang như nhảy dựng lên, cứ dây dưa cùng với chấp niệm, kinh qua hai lần sống chết, chỉ có dục vọng kiếp này là cường liệt nhất.
Hắn muốn biết đáp án.
Một đời, hắn không biết y, y không biết hắn. Nhưng hắn muốn biết đáp án.
Tựa như cảm giác được người bên cạnh sắp khóc, Tuyết Hoài vươn tay từ trong chăn ra sờ soạng một hồi, vỗ vỗ không khí, rồi lại lùi về. Mang theo giọng mũi nghèn nghẹt, phát ra một âm tiết để dỗ người.
Y nói: "Ừ."
- -----
Vân ba tuổi: Có thể là ta sao! Có thể là ta sao! Tuyển ta làm đạo lữ đi, ta siêu ngọt! (ánh mắt lấp lánh)
Tuyết Hoài (vô thức nói thầm): Ừ.
Vân ba tuổi: Ta thật hả, ta thật sự được hả!!! (nỗ lực tự cổ vũ chính mình....)
Hết chương 10