• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Edit: Gián cung đình

Beta: RedHorn

Tuyết Hoài nói theo bản năng: "Không cần, ta tự về nhà được."

Vài tiếng huýt gió trêu ghẹo từ trong đám người truyền đến, mấy người đồng bọn của Vân Thác vậy mà cũng nhảy lên đến đây rồi.

Thấy một thiếu niên trong trẻo nhưng lạnh lùng, quý khí bị Vân Thác chặn ở đằng kia, một người cười nói: "Mặt trời mọc ở đằng Tây à, hiếm ai được Vân huynh coi trọng nha, y là..."

Người bên cạnh che miệng của hắn: "Đừng nói nữa, mở to đôi mắt chó của ngươi ra nhìn xem đó là ai? Thiếu chủ Tuyết gia, chọc không được, nhìn đi. Tính tình y rất ác liệt, điên lên có thể treo ngươi đánh đấy!"

Người nọ nghe xong có chút hưng phấn: "Là cái tên nhi tử Tuyết gia làm giàu bằng buôn bán pháp khí, Tuyết Hoài? Ta nghe nói qua rồi." Người nọ nhìn thêm mấy lần, ngữ điệu liền biến đổi: "Thao, nhìn kỹ thì con mẹ nó đẹp thật..."

Tuyết Hoài cái gì cũng không phản ứng, y nhìn thoáng qua Vân Thác, khẽ vuốt cằm sau đó trực tiếp xuống lầu.

Ý cự tuyệt vô cùng rõ ràng.

Y xinh đẹp, giơ tay nhấc chân đều mang vẻ quý khí do sống an nhàn sung sướng từ nhỏ, nhưng y không có dáng vẻ ương ngạnh, trái lại còn rất thanh đạm ôn hòa, mang theo anh khí của thiếu niên. Mặc dù từ chối người khác, nhưng cũng không làm người khác thấy chán ghét.

Y rất giống với mẫu thân đã qua đời, đều là mỹ nhân đẹp như tranh, nhưng so với mẫu thân thì có thừa một nốt ruồi son lệ chí dưới khóe mắt. Y chỉ đẹp khi yên tĩnh, trước đây có cố nhân nguyện chấp bút đan thanh (đan thanh nghĩa là màu đỏ (đan sa) và màu xanh (thanh hoạch) dùng để vẽ tranh) cho y, nhưng sau đó chỉ vẽ được một nửa, sau đó trở về thì chỉ nói tám chữ: "Tuyết Hoài người này, hoạt sắc sinh hương."

Bên ngoài thì lạnh, bên trong thì nóng, vậy mới thú vị. Những người phía sau chen tới lén lút nhìn phác họa đường dáng của y đều lặng đi trong chốc lát.

Bốn bề yên tĩnh, bỗng có một thiếu niên vọt ra, nắm lấy tay áo Vân Thác, lấy hết dũng khí nói: "Y, y là ca ca ta, Vân...công tử, tính tình y không tốt, ngài không cần so đo. Ta thay, thay y xin lỗi ngài."

Mới nói một nửa mà khuôn mặt Tuyết Hà đã hồng thấu. Hắn nhỏ hơn Tuyết Hoài một tuổi, chưa trưởng thành, nhưng nhìn thoáng cũng thấy được nét thanh tú.

Người bên ngoài nhỏ giọng bàn tán: "Người Tuyết gia sao đẹp vậy? Ta thấy Tuyết gì gì đó cũng tạm được này."

Tuyết Hà nghe được lời người khác nói vậy, thanh âm càng nhỏ đi, đỏ mặt không dám nhìn Vân Thác, nhỏ giọng nói: "Vừa nãy nghe công tử nói, ngài sẽ, bảo vệ ta...chúng ta, phải không?"

Vân Thác rút tay áo mình từ trong tay hắn về: "Ngươi là Tuyết...?" Hắn không nhớ nổi chữ kia.

"Tuyết Hà."

Vân Thác lại nhìn hắn một cái, như là đang nhớ lại điều gì.

Tim Tuyết Hà bang bang nhảy dựng lên.

Hắn biết thiếu niên trước mặt rất có thể là Đế tôn tương lai, mẫu thân hắn trăm răn nghìn dặn hắn nhất định phải nương nhờ thanh danh Tuyết Hoài để leo lên, cho dù không phải là đạo lữ của đối phương thì ít nhất phải lăn lộn làm quen, để sau này còn có một đường lui.

Tuổi hắn còn nhỏ, lớn lên thanh tú thuần thiện, lời nói cũng nhỏ nhẹ ôn hòa. Vân Thác vốn quen với giết chóc khẳng định sẽ thích hắn, nhưng hắn có chút không xác định - hắn sợ Tuyết Hoài phá hủy chuyện tốt của hắn.

Chính vì mình là đệ đệ của Tuyết Hoài, hắn hiểu rõ cuộc sống sau này của hắn vĩnh viễn phải sống dưới bóng ma hào quang vạn trượng của đại ca.

Đừng nhìn ca ca, nhìn ta một cái, nhìn ta một cái thôi là được rồi. Hắn nghĩ.

"Ngươi không phải là đệ đệ ruột của y?" Vân Thác hỏi, "Ba năm trước, ngươi họ gì?"

Khuôn mặt Tuyết Hà thoáng đỏ lên, hoảng loạn đến độ xém chút nữa cắn trúng đầu lưỡi, theo bản năng phủ nhận: "Không phải, ta là, là con ruột của Tuyết gia, ta là Tuyết Hà..."

"Ba năm trước ngươi họ Liễu, mẫu thân ngươi cũng họ Liễu." Vân Thác dường như đã nhớ được điều gì, thần sắc như giãn ra: "Ngươi không phải là con trai ruột của Tuyết tông, thì ra là ngươi."

Mặt Tuyết Hà thoáng cái trắng bệch, xấu hổ vô cùng, chân như muốn nhũn ra, ánh mắt ý vị thâm trường của mọi người đều tập trung trên người hắn.

Hắn không phải là con ruột của Tuyết gia, Vân Thác có thể biết, nhưng vì sao Vân Thác lại cho tất cả bọn họ đều biết?

"Thì ra là ngươi" có nghĩa là gì? .

========== Truyện vừa hoàn thành ==========



1. Chúng Ta Phượng Hoàng Nhất Tộc, Phu Quân Là Cần Nhờ Mình Ấp Ra

2. [Zhihu] Giam Cầm

3. Thắp Đèn Trong Màn Đêm

4. Sau Khi Chết Ta Xuyên Thành Vua Khỉ

=====================================

Rõ ràng hai người chưa từng gặp nhau.

Không chờ hắn hỏi, Vân Thác đã vòng qua hắn xuống lầu.

Vài người xung quanh Tuyết Hà chê cười hắn, mỗi người đều thâm ý lặp đi lặp lại: "Ồ, họ Liễu sao tiểu đệ đệ."

"Con kế mẫu có phải nên xin lỗi với Thiếu chủ, hay là cố ý tự cho mình là chủ nhân rồi?"

Tuyết Hà không để ý đến những lời đùa cợt này, hắn cùng vành mắt đỏ bừng đi xuống theo, lại bị yêu khí sinh sôi như thủy triều ở bên ngoài ép lui, còn người trước mắt đã vô ảnh vô tung.

Trước mặt mọi người vô ý thức chọc thủng lời nói dối của hắn, Vân Thác căn bản không để hắn vào mắt.

***

Bách quỷ dạ hành, Tuyết Hoài chống chọi yêu khí trở về nhà.

Sống lại một đời, muôn hình vạn trạng xấu xí này nọ y thấy cũng thuận mắt hơn nhiều. Y không động thủ, chỉ ẩn giấu thân thể và hơi thở, dán sát vào đường biên chậm rãi đi, hít thở không khí ban đêm lạnh như băng.

Y chết năm 26 tuổi, hiện tại 16. Có lẽ là do giữ nguyên ký ức, Tuyết Hoài có thể sử dụng linh khí để kiểm tra tu vi của mình, phát hiện tu vi của mình giống như kiếp trước, là Nguyên Anh. Tuy cơ thể vẫn là cơ thể 16 tuổi, nhưng không xảy ra bất kỳ biến hóa dư thừa nào.

Thời điểm y trở tay phá cửa thì chú ý tới, linh lực hội tụ trong chốc lát, thân thể y phản ứng, độ mạnh yếu nằm trong sự khống chế trong bàn tay y, vừa sung mãnh vừa dồi dào, điều này khiến y cảm thấy yên tâm chút ít. Duy chỉ có cổ tay y vẫn còn vết hằn đỏ do Tuyết Hà lúc nãy dùng sức nắm lấy.

Y vặn cổ tay mình, chờ bách quỷ như thủy triều đi qua thì mới đi ra.

Đang là mùa đông, Tiên Châu đổ tuyết lớn, cơ thể y lại nóng hổi.

"Thiếu chủ? Sao chỉ có một mình ngài về?" Một ông lão vội vàng đẩy thiếu niên người đầy tuyết vào trong nhưng bị thiếu niên ngăn lại: "Cha ta đâu?"

"Trong đây ạ, mới vừa nói chuyện làm ăn xong, cậu chủ, chúng ta lại bán được một nhóm pháp khí lửa, lão gia nói chọn cho ngài một món tốt nhất, để sau này ngài dùng lúc tu hành..."

Tuyết Hoài cười cười: "Được. Nói cha ta sớm trở lại, lần tới nói người đừng bận rộn một mình, ta và cha cùng nhau làm."

Dùng tu vi của y, không cần mở linh thị cũng biết được cha y đang ở trên lầu, vì buôn bán được hời nên đang thoải mái uống rượu, còn buồn ngủ chảy nước miếng.

Ông lão sửng sốt, sau đó lại vui vẻ, liên thanh nói: "Được, được, cậu chủ không lên luôn ạ?"

"Không lên." Tuyết Hoài nói: "Ngươi không cần đi theo ta, chú ý người giúp ta."

Đời trước y bất hiếu, cố ý trốn nhà chạy theo Vân Thác, không chịu tiếp quản gia nghiệp, vừa đi là đi hẳn 10 năm, ngay cả khi phụ thân bị bệnh cũng không biết.

Sau khi y chết,Tuyết Tông càng thương tâm quá độ, cứ vậy bệnh nặng không dậy nổi, ngay cả tang lễ của con trai cũng không lo liệu được, suốt ngày nằm trên giường gọi tên Tuyết Hoài và mẫu thân của y, mắt thấy thời gian cũng không còn nhiều.

Mẫu thân y mất sớm, khi Tuyết Hoài còn bé hai người thường dính lấy nhau, tình cảm sâu đậm chân thành. Ấy vậy mà khi mẫu thân vừa hạ táng, cha y làm trò hề trước mặt y sẽ không tái giá, nhưng vài năm sau, Liễu thị liền dẫn một bé trai tiến vào cửa lớn Tuyết gia.

Tuyết Hoài thật sự không nghĩ gì nhiều, chắc là phụ thân phải gánh vác trọng trách của toàn bộ Tuyết gia, thời gian mệt mỏi cũng không có, cho nên mới tìm một người để cùng nhau vượt qua. Có thể vì vậy mà Tuyết Tông xin lỗi y rất nhiều, còn đem y cưng đến tận trời, sợ y khó chịu, lúc đầu còn không cho đứa bé kia theo họ Tuyết.

Hiện giờ nghĩ lại, Liễu thị và Tuyết Hà quả thật có hiềm khích với mình.

Tuyết Hoài chậm rãi đạp tuyết đi đến căn nhà nhỏ mà y đã lớn lên.



Bỗng có người ở sau lưng kêu tên y: "Tuyết Hoài."

Tiếng gió thổi dần yên tĩnh, có thể nghe được thanh âm của hoa tuyết rơi.

Y dừng bước. Đầu cứng đờ, phản ứng cũng chậm hơn so với ngày thường, không kịp nhìn người đến là ai.

Mãi đến khi thiếu niên mặc áo đen với dấu phật ấn huyết sắc giữa chân mày đứng vững trước mặt mình, ngăn bước chân của y thì y mới phát hiện không ổn rồi...

Vân Thác cứ vậy mà đi theo y, chạy tới tận đây?

Tuyết Hoài cảnh giác nhìn hắn, lui về phía sau hai bước.

Vân Thác không động đậy, nhưng trời sinh sát khí âm lệ, cộng thêm dấu phận ấn đỏ tươi như máu, chỉ cần hắn đứng đó thôi cũng thấy dọa người, nếu đổi lại là người khác bị hắn chặn lại những hai lần, không chừng đã sớm hồn phi phách tán.

Có chút ít vui vui vì được hắn coi trọng, nhưng cũng có thể là họa sát thân.

Vân Thác nói: "Đừng sợ, ta thấy ngươi cứ thế mà đi ra, sợ chọc trúng bách quỷ cho nên mới theo ngươi một đường đến đây."

Tuyết Hoài tin hắn mới lạ. Y đã ở bên cạnh hắn nhiều năm như vậy, chưa bao giờ thấy Vân Thác lắm mồm như thế này.

Tuyết Hoài nhìn hắn một lát: "Ta đã đến nhà, cảm ơn ngươi, ngươi có thể đi về, bạn bè của ngươi chắc vẫn đang đợi."

Giọng điệu lễ phép mà xa cách, tựa như đang thúc giục hắn, mau mau đi đi được không hả?

Môi Vân Thác giật giật, như có điều gì muốn nói nhưng không thể mở miệng.

Tuyết Hoài lập tức quyết định "địch không động, ta không động", nhưng chưa kịp đợi y bỏ đi thì Vân Thác đột nhiên lên tiếng: "Ngươi không mang giày."

Tuyết Hoài dựa vào ánh mắt của hắn nhìn theo, thấy đôi chân của mình đỏ bừng chôn trong tuyết, bị giấu ở dưới áo dài, ngay cả ông lão cũng không phát hiện.

Trong đầu y đang rất hỗn loạn cho nên không cảm giác được cái lạnh. Từ trước tới nay, Tiên giới không có nhiều quy cũ bảo thủ như nhân gian, thường ngày y cũng không thèm đội quan quán, cũng thấy bình thường, chỉ là lời của Vân Thác khiến y cảm thấy có chút tức giận: "Làm phiền Vân công tử, con người ta thích không mang giày."

"Vì sao?" Vân Thác hỏi y.

Hình như hắn không nghe ra đây chỉ là câu nói qua loa, trái lại còn muốn biết đáp án thật.

"..." Tuyết Hoài chống lại đôi mắt âm trầm của Vân Thác, lo lắng vô cùng.

Vân Thác không cho y thời gian suy nghĩ. Bỗng nhiên hắn áp sát vào, Tuyết Hoài không kịp trốn liền bị hắn bế lên đặt trên tảng đá bên cạnh.

Cái ôm vững vàng, động tác rất nhẹ khiến người không thể cự tuyệt, ngay cả giãy dụa cũng không được.

Thiếu niên áo đen không nghĩ y lại tức giận đến vậy. Tuyết Hoài nghe hắn nói một câu: "Đừng nhúc nhích, sức tay ta lớn, ngươi sẽ bị đau."

Tuyết Hoài biết hắn nói đúng, hắn từ trước tới giờ không làm những điều vô nghĩa, vì vậy y ngoan ngoãn không dám động.

Vân Thác ngồi xổm xuống, tay nắm lấy đôi chân trần của y. Đôi giày lông mềm mang theo cỗ nhiệt ấm áp mang vào chân y.

Dáng vẻ hơi quê mùa, màu sắc lại khó coi, có thể khiến Tuyết Hoài thích nhất màu tối cũng có thể nhìn thấy sự quê mùa của đôi giày, vừa nhìn là biết ngay là kiểu dáng của các bậc cha chú trên Tiên giới. Làm từ lông của sói bạc, giá chắc chắn không rẻ, ưu điểm duy nhất của nó là hai chữ "thực dụng", vừa mang vào là có thể được sự ấm áp.

Tuyết Hoài không thiếu hạ nhân hầu hạ y mang giày, nhưng khiến y khó nghĩ nhất là người cao ngạo như Vân Thác lại giúp y mang.

Đầu cúi thấp, nghiêm túc mở rộng miệng giày. Thanh âm thiếu niên có chút trầm thấp: "Ta mang cho ngươi, tiện tay mua, nếu không thích, cứ ném nó đi."

Tuyết Hoài giật mình, cau mày ngăn động tác của hắn: "Ngươi dừng lại, vì sao..."

Vân Thác nói: "Như vậy sẽ không lạnh nữa."

Hắn đứng dậy, cơ thể hơi dừng một chút, như muốn quay đầu nhìn y nhưng lại thôi, chỉ nhàn nhạt nói: "Ta đi đây, không có ý gì đâu, chỉ là thuận tiện giúp chút ít mà thôi. Hiện tại ngươi về nhà đi."

Hoàn chương 2

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK