• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Xe ngựa chạy nhanh qua con đường uốn lượn trong rừng, hai bên cảnh sắc xẹt qua, bánh xe nghiền qua lá cây phát ra tiếng vang, kinh động đến chim chóc trong rừng, chúng vỗ cánh bay về phía trời cao. Phỉ binh ngồi trước xe ngựa, bên hông mang cây đại đao, không giận mà uy, không ngừng vung roi ngựa trong tay.

Được nửa ngày, một bàn tay khớp xương rõ ràng, trắng nõn gần như có thể thấy rõ huyết quản từ trong thùng xe bên trong hất lên một góc vải mành.

"Huynh đài, xin hỏi còn bao lâu mới đến?" Phác Ngọc ánh mắt khẽ liếc cây cối hai bên triền núi, hỏi thăm phỉ binh đằng trước đang quay lưng lại với y.

"Phác thiếu gia, qua rừng cây thấp phía trước chính là cửa thành " Phỉ binh nghiêng đầu đáp, dường như sợ Phác Ngọc sốt ruột, hắn tiếp tục hào sảng cam đoan "Ngươi yên tâm trước trời tối, ta bảo đảm có thể đưa ngươi bình an trở về!"

"Ai"

Phác Ngọc gật đầu với phỉ binh, cảm tạ xong liền buông vải mành.

Nghe được ngoài thùng xe phát lên một tiếng trầm thấp, tốc độ xe ngựa dường như lại nhanh hơn, bên trong thùng xe Phác Ngọc hai tay giao nhau khép lại trên đầu gối, cánh môi đạm sắc mân thành một đường, y hơi nhíu mày, bề ngoài bình tĩnh lại ẩn ẩn bất an.

Nhớ lại một ngày trước, y chính là ở trên đường bị thủ hạ của Thẩm Thắng Võ bắt lên núi, lúc ấy gần như là bọn họ chân trước tiến vào rừng, sau lưng thổ phỉ liền từ trên dốc tràn xuống. Vừa nghĩ như vậy liền thấy sự tình không đơn giản như tưởng tượng, đám thổ phỉ giống như đã suy tính kỹ, ở trên đỉnh núi, chờ bọn họ chui đầu vô lưới.


Đương nhiên, y cũng nghĩ hết thảy bất quá là l nam nhân kia vì hù dọa y mà tỉ mỉ thiết kế, nhưng vừa rồi, ngay lúc Thẩm Thắng Võ đem y kéo vào trong lòng trêu đùa, y rõ ràng nghe thấy đối phương hạ giọng ở bên tai y nhắc đi nhắc lại.

"Tâm nhãn lớn hơn chút, đừng để cho người khác khi dễ"

Một câu giống như đùa giỡn lại khiến Phác Ngọc không thể không miệt mài theo đuổi hàm nghĩa trong đó.

Nam nhân là đang nhắc nhở y rằng có người cố ý hãm hại y?

Phác Ngọc không biết..

Bọn họ Phác gia xưa nay chưa từng kết thù với người khác, ngay cả trên thương trường, cũng lấy lễ đối đãi, chưa từng cùng nhà ai thù oán, muốn nói có người nhìn hắn không vừa mắt, cũng chỉ có vị tiểu thúc đã sớm phân gia sống một mình kia của Phác Ngọc.

Thế nhưng tiểu thúc dù sao cũng là thân thúc thúc của Phác Ngọc, bình thường cho dù sắc mặt không tốt, song phương giằng co như thế nào, cũng sẽ không hãm hại cháu của mình đi? Ít nhất thì y cho là như vậy..

Mặc kệ như thế nào, tâm phòng bị là không thể không có, bị Thẩm Thắng Võ nhắc nhở, Phác Ngọc âm thầm để ý nhiều hơn.

Nghĩ đến nam nhân, trong lòng Phác Ngọc không khỏi ấm áp, năm năm chia lìa, nói dài cũng không dài, bảo ngắn cũng không ngắn, hết thảy đều tại đã thay đổi, nhưng bất luận như thế nào, hắn vẫn là hắn, là Thẩm Thắng Võ thủy chung với y, thương y, bảo hộ y, đem y khắc trong tâm khảm.



Chỉ là y không biết xa cách nhiều năm như vậy, y cùng nam nhân gặp lại nhau, sẽ có kết quả như thế nào?

Nghĩ như vậy, Phác Ngọc không khỏi âm thầm lắc đầu cười khổ..

Có thể có kết quả gì chứ? Nam nhân đem y bắt lên núi, lại dứt khoát thả y xuống núi, ý tứ trong đó chẳng lẽ còn không đủ rõ ràng sao?

Nghĩ đến hắn, Phác Ngọc nghĩ trong mắt lão đại thổ phỉ kia y cũng chỉ dư lại chút giá trị trên giường đi.. Năm đó là chính tay y đuổi người, chẳng lẽ lúc này lại hi vọng xa vời đối phương vẫn còn thủy chung như một?

Cảm tình dù sâu đậm đến đâu bất quá cũng sẽ bị thời gian làm phai nhạt.

Đúng như lời của phỉ binh kia, đến trước khi tịch dương, Phác Ngọc được an toàn mang về Phác gia.

Xuống xe ngựa, hỏa kế Lương tử liền nhanh chóng tiến lên trước cửa sắt lớn, trong miệng cao giọng kêu 'Thiếu gia trở lại'.

"Kia.. Phác thiếu gia, ta đi về trước, cũng để đương gia biết ngài đã an toàn về đến nhà, hảo yên tâm."

Phỉ binh đưa y trở về liền ôm quyền với y.

"Làm phiền." Phác Ngọc chắp tay.

Phỉ binh khoát tay nhảy lên xe ngựa, vung roi rời đi.

Quay đầu lại, nhìn về phía đại môn đỏ thắm đóng chặt, Phác Ngọc nhíu mày, từ lúc nào mà đại môn Phác gia ban ngày ban mặt lại đóng chặt như vậy?

Trong lúc nghi hoặc, đại môn đóng chặt đã mở ra, không nghĩ tới, nghênh đón chính là Lưu quản gia.

Lưu quản gia râu bạc trắng vừa thấy rõ đứng bên xe ngựa là Phác Ngọc, thiếu chút nữa ngã xuống đất, may mắn Lương tử nhanh tay lẹ mắt đỡ lão nhân.

"Thiếu gia.. Thiếu gia.. Thật là ngươi sao?!" Lưu quản gia vẻ mặt kinh ngạc.

Phác Ngọc nhanh chóng bước lên bậc thang, giúp đỡ nâng Lưu quản gia đang dị thường kích động,"Là ta.. Lưu bá, trong nhà có phải xảy ra chuyện hay không?"

"Là. Là.. đại sự! nhị đông gia hắn muốn đem đại thiếu nãi nãi đuổi ra khỏi Phác gia!"

"Cái gì?!"



Phác Ngọc khó thở, vị tiểu thúc cả người đều là ý nghĩ xấu kia của mình ngày thường chỉ thích chuyện thị phi, nhà bọn họ phân gia cũng không phải ngày một ngày hai, y mới rời nhà ngắn ngủi vài ngày, lại đúng lúc đến nhà nháo chuyện!!

"Hắn dựa vào cái gì mà đuổi đại tẩu đi, Phác gia lúc nào do hắn định đoạt?"

"Này... Nhị đông gia nói.." Lưu quản gia ngẩng đầu nhìn Phác Ngọc hoàn hảo đứng trước mặt, sau đó lại cúi đầu, vẻ mặt có chút do dự.

"Nói cái gì?" Thấy đối phương nói quanh co, Phác Ngọc tâm lý càng sốt ruột.

"Nhị đông gia hắn nói thiếu gia ngài bị thổ phỉ bắt đi, sợ là.. Sợ là sớm đã mất mạng, Phác gia sau này là do hắn định đoạt.."

Phác Ngọc nhíu mày, y trên đường đi gặp thổ phỉ bất quá cũng là chuyện ngày hôm qua, vỏn vẹn một đêm, sao có thể truyền đến trong thành cách ba bốn mươi dặm, còn cố tình truyền đến tai tiểu thúc ngày thường không hợp ý với y?

Sự tình lớn nhỏ trước sau đều không tránh khỏi quá mức kỳ quái?

Không kịp nghĩ lại tiền nhân hậu quả, quan trọng trước mắt vẫn là phải gặp đại tẩu!

"Đại thiếu nãi nãi ở đâu?"

"Ở.. Tiền thính, đang cùng nhị đông gia ồn ào..."

Phác Ngọc không đợi Lưu quản gia nói xong, liền bước nhanh vào nhà, đi thẳng đến tiền thính, Lương tử đỡ Lưu quản gia cũng vội vàng đuổi kịp.

Còn chưa tiến tiền thính, âm thanh nhị thúc tức giận la mắng đã truyền vào trong tai, nghe rõ nội dung, Phác Ngọc càng cau mày.

"Đại tẩu, ngươi không cần rượu mời không uống lại thích uống rượu phạt, hiện tại đại ca đã đi, cháu lại bị thổ phỉ bắt, ngươi một nữ nhân cầm gia nghiệp lớn như vậy, như thế nào cũng không hợp quy củ a! ngươi cũng đừng quên, Phác gia ta có quy củ, chỉ truyền nam không truyền nữ! ta nói ngươi vẫn là ngoan ngoãn đem chìa khóa đại viện Phác gia giao cho ta đi.. Có lẽ như vậy, Phác lão nhị ta còn có thể để ngươi ở lại trong viện kiếm miếng cơm ăn.."


"Nhị thúc, không phải ta làm cháu dâu không hiểu quy củ, thật sự là ngài cũng quá đột ngột, Phác Ngọc hôm qua mới lên đường, sao có thể biết y bị thổ phỉ bắt? Hơn nữa sao còn biết hắn mất mạng? Còn nữa, chìa khóa đại viện tất nhiên là ở trong tay gia chủ Phác Ngọc, như thế nào lại ở trong tay ta?"


"Ngươi... Ngươi, đừng cho là ta không biết cháu ta mỗi lần đi xa đều đem chìa khóa giao cho ngươi bảo quản, bây giờ còn dám ở trước mặt ta giả ngốc?!"


"Ta..."


"Đang nói cái gì?"

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK