Nếu bình thường, lúc này, Thẩm Thắng Võ đang ở trong đình viện luyện kiếm, chỉ là hôm nay hắn hoàn toàn không có hứng trí.
Lấy tay chống đầu, Thẩm Thắng Võ ánh mắt không rời khỏi người ngủ say bên cạnh, mi, mắt, mũi, môi, không còn ngây ngô giống như lúc trước vừa rời khỏi hắn, nẩy nở hơn chút, mang theo hương vị dụ hoặc khó có thể nói, giống như quả khô trở nên trưởng thành.
Nghĩ đến bị hắn ép buộc đến hỏng, Phác Ngọc dưới mắt xanh đen, đến bây giờ vẫn không có dấu hiệu tỉnh lại, bình thường ương ngạnh bao nhiêu, bây giờ ngược lại, ngoan ngoãn co thân mình ỷ lại trong lòng hắn ngủ đến an ổn.
Trong lúc ngủ chân mày thoáng nhăn lại, cánh môi theo thói quen hơi hơi chu lên, phía trên còn giữ dấu vết sưng đỏ, hắn nhếch môi cười, mang theo chút tình sắc, dường như nhớ lại tư vị tuyệt vời tối hôm qua..
Nam nhân sửa sang lại những sợi tóc của đối phương phân tán trên gối, có vẻ hỗn độn, lấy ngón tay đem tóc vén đến sau tai, hắn nhẹ nhàng hôn lên cái trán trơn bóng, hôn lên cái mũi thẳng tắp, từ trên đi xuống, cuối cùng một ngụm ngậm lấy môi đỏ mọng..
Đem cái miệng nhỏ nhắn hàm tại môi cọ xát một chút, hắn trong lòng cảm khái, khó mà tưởng tượng được những lời vô tình nhất sẽ phát ra từ nơi xinh đẹp như vậy.
Phác Ngọc dường như bị hắn quấy nhiễu, chống lên ngực hắn, muốn thối lui, Thẩm Thắng Võ lúc này sao cho phép ôn hương nhuyễn ngọc trong lòng rời đi, đại chưởng vừa lật, bao lấy mông thịt lớn của Phác Ngọc, lật thân để y nằm trên người hắn.
Phác Ngọc bị hắn ép buộc, cũng dần dần tỉnh lại, vừa mở mắt chính là tuấn nhan phóng đại của nam nhân, sau đó phát hiện chính mình cả người mặt đối mặt ghé vào trên người đối phương, hai gò má không khỏi nóng lên.
"Tỉnh?"
Phát hiện Phác Ngọc tỉnh lại, Thẩm Thắng Võ nhướng tới, hôn lấy khuôn mặt ngủ đến hồng của đối phương, bàn tay lưu luyến không ngừng trên eo mông gian của y, hắn biết rõ Phác Ngọc vừa tỉnh lại vẫn còn mơ hồ, nhất thời mất linh quang, cho nên muốn tùy ý làm bậy, đương nhiên phải tranh thủ lúc này.
Phác Ngọc phía dưới bị nam nhân ăn đậu hủ lại không kịp suy nghĩ, cứ mơ hồ, nhất thời không suy nghĩ kịp chính mình như thế nào lại ở đây, như thế nào lại nằm trong ngực Thẩm Thắng Võ, dường như đã trở về năm năm trước..
Y cảm giác được chính mình hiện tại khóa trên thân nam nhân xấu hổ bao nhiêu, liền muốn từ trên người đối phương leo xuống, chưa kịp làm, thứ trong mông lại nhúc nhích khiến toàn thân một trận bủn rủn, liền nhớ tới đêm qua điên cuồng, càng quá đáng hơn là, vật thô to tra tấn y cả một đêm, vẫn đang đỉnh vào mông y, cùng nhiệt độ cùng độ cứng, khiến Phác Ngọc nhất thời cũng không dám nhúc nhích.
Giương mắt nhìn nam nhân, trong mắt đối phương dâng lên tình dục khiến y không thể bỏ qua. Không đợi y có bất cứ phản ứng nào, Thẩm Thắng Võ đã thò tay ôm lấy mông y, hơi nhấc lên, khiến mặt hai người càng ghé sát vào nhau, nhiệt khí của hắn đều phun trên mặt y, huân đỏ mặt y.
Phác Ngọc muốn tránh đi, bất quá bàn tay nam nhân vẫn giữ chặt mông y, y căn bản không động đậy được, nam nhân xấu xa tùy ý xoa nắn mông y, biến nó thành đủ các loại hình dạng..
Phác Ngọc thẹn quá hoá giận..
"Buông ra.."
"Không buông.."
Nam nhân chẳng những không buông tay, lại còn mạnh tay hơn, thậm chí bắt đầu dùng phân thân thô to từng chút cọ xát kẽ mông y.
Hành động dâm đãng thành công khiến Phác Ngọc xấu hổ đỏ bừng mặt, y dùng hết sức muốn nhấc ng lên khỏi nam nhân. Không ngờ vừa động thân, liền bị đối phương một phen ấn xuống, Phác Ngọc nổi giận...
"Thẩm Thắng Võ, mau buông ra!" Phác Ngọc buồn bực lôi kéo tóc nam nhân.
Bị nắm đau nam nhân chỉ có thể thả lỏng tay, một bên kéo bàn tay đối phương đang nắm tóc mình đưa tới bên miệng hôn, một bên cợt nhả xin khoan dung "Được được, ta buông, Phác thiếu gia thủ hạ lưu tình."
Nếu bộ dáng Thẩm Thắng Võ ăn nói khép nép bị thủ hạ huynh đệ của hắn thấy được, chắc hẳn toàn bộ đều sẽ trật khớp cằm, cố tình Phác Ngọc lại là mệnh trung khắc tinh của Thẩm đại đương gia, từ nhỏ đã là như thế.
Phác Ngọc hừ một tiếng, từ hắn trên người động thân, không ngờ nam nhân vừa rồi còn xin khoan dung lập tức phiên thân đem y đặt ở trên giường.
"Ngươi!" Phác Ngọc khó thở hổn hển.
Thẩm Thắng Võ cười tà, một bên mặt dày duyện hôn cổ y, một bên dẫn dắt tay đối phương đặt trên cự vật của hắn.
"Ngoan, là nó rất nhớ ngươi.." Nam nhân miệng nói lời hạ lưu, hạ thân cương cứng càng cọ xát nộn nhục giữa hai chân Phác Ngọc, làm bộ muốn đâm vào..
Phác Ngọc trên mặt một trận đỏ bừng, nam nhân trước mắt lúc nào cũng lưu manh, mỗi lời nói hành động đều khó chơi. Y lúc này cũng không phải không muốn đáp ứng nam nhân cầu hoan, huống chi trong tay dâng lên nhiệt độ khiến y rất rõ ràng đối phương đã nhẫn nại đến cực hạn, chỉ là trải qua một đêm ép buộc, chỗ đó của y thật sự vô cùng đau đớn, thật sự khó chống đỡ nam nhân tân công.
Biết rõ Thẩm Thắng Võ ăn mềm không ăn cứng, Phác Ngọc lúc này đành phải hạ mình, nhuyễn nhu cầu xin "Thắng võ, nơi đó đau, thật không được.."
Phác Ngọc tính không sai, Thẩm Thắng Võ khó chống đỡ nhất chính là bộ dáng thuận theo này của y, tâm liền mềm một nửa, cũng không chân chính đi vào, hắn hôn hôn mí mắt run rẩy của đối phương nói "Vậy bảo bối, ta đây sẽ không đi vào.."
Biết nam nhân đã lùi một bước, chính mình nếu không đáp ứng liền thực sự có chút đáng ghét, y cắn răng, thuận theo mở rộng hai chân.
Nam nhân hôn hôn y, từ trên người y thối lui, đem y nằm nghiêng lại, quay lưng với chính mình, phân thân liền chen vào bên trong bắp đùi y.
Phác Ngọc bị hành động của hắn doạ sợ, bản năng liền muốn tránh ra, bất đắc dĩ Thẩm Thắng Võ từ phía sau cố định eo của y.
"Ngoan, đừng động, một hồi là được." Nam nhân nhỏ giọng an ủi, phía dưới lại từng chút đưa đẩy giữa hai chân Phác Ngọc.
Nghe nam nhân mà nói, Phác Ngọc sắc mặt lại đỏ lên, sau nghĩ đến đối phương có lẽ thật sự nhịn không được nữa mới đưa ra biện pháp này, vừa nghĩ như vậy, trong lòng y có chút ấm áp, chỉ đành thuận theo, cảm thụ đối phương va chạm, từ chậm đến nhanh, bám riết không tha, từng chút cọ xát qua chỗ mẫn cảm của y, ma sát mật huyệt giữa hai chân, đỉnh đến ngọc hành ở phía trước, dần dà chỗ đó lại bị đối phương ma sát ra nước.
Phác Ngọc cảm thấy xấu hổ không chịu nổi, Thẩm Thắng Võ lại càng yêu thương bảo bối trong lòng, đưa tay thưởng thức tiểu gia hỏa đang dần dần đứng thẳng, lại thẳng xuống phía dưới nhẹ nhàng lôi kéo lông mao thưa thớt, trêu đùa cánh hoa mềm mại, khiến nó phun ra càng nhiều vệt nước..
Phác Ngọc bị nam nhân phía sau trêu chọc đỏ hết cả mặt, hai tay nắm lấy tay nam nhân, muốn lấy ra, lại không có lực..
"Không.. Ân.." Lời nói của y thoát ra lại thành tiếng rên rỉ dính nị..
Nam nhân kéo lấy đầu y, duyện hôn cánh môi thở hổn hển, đầu lưỡi linh hoạt thò vào trong miệng của y càn quét, câu lấy đâu lưỡi y, gắt gao không buông.
"Chậm.. Chậm một chút.." Phác Ngọc bị đảo không kịp thở..
"Bảo bối, không chậm được..". Truyện Linh Dị
Hai người động tình, Thẩm Thắng Võ càng tăng thế công, từng chút va chạm non mịn giữa hai chân Phác Ngọc, đối phương không trụ vững nghiêng về phía trước, lại bị hắn một phen kéo lại ôm chặt vào trong ngực, mông thịt bị va chạm ba ba vang vọng ở trong phòng, cả phòng xuân tình...