Một loại cảm xúc không rõ tự nhiên sinh sôi trong lòng Phác Ngọc, tình trạng hoàn toàn bị động khiến y từ nhỏ nói một không hai rất không quen..
Mạnh mẽ chống đỡ thân mình mặc xong quần áo, đẩy cửa phòng ra.
Phác Ngọc phát hiện chính mình không phải ở trên đỉnh núi, xa xa còn có thể nhìn thấy thôn trang phụ cận lượn lờ khói bếp. Y trong lòng cả kinh, nhớ lại hôm qua, từ lời nói của Thẩm Thắng Võ, có thể biết được hắn đã vào rừng làm cướp là thật. Lại chưa từng nghe nói thổ phỉ còn có thể an ổn ở trong thôn!
Phác Ngọc nghi hoặc khó hiểu, bất quá hiện tại cũng không phải lúc truy cứu vấn đề này, y phải nghĩ biện pháp khiến Thẩm Thắng Võ thả y đi.
Phác Ngọc tâm lý ẩn ẩn cảm giác được Thẩm Thắng Võ sẽ không tổn thương hắn, chỉ mong chuyện không thả y trở về chỉ là một chuyện ngoài ý muốn.
Phác Ngọc đánh giá đình viện to lớn trước mắt, đây là một toà đại viện, vị trí hiện tại của y hẳn là ở hậu viện, nghĩ đến Thẩm Thắng Võ vài năm nay lăn lộn không tệ, hành lang trong viện bốn phương thông suốt, không có hoa văn dư thừa, lại có vẻ mộc mạc hào phóng.
Chỉ là không thấy Thẩm Thắng Võ, Phác Ngọc trong lòng có điểm mất mát.
Thấy Phác Ngọc từ trong phòng đi ra, vài đại hán trước cổng đi tới chỗ y, không dám ác ngôn, ngược lại rất tôn kính y.
Trong đó một người bộ dạng tuấn lãng, ôm quyền nói với y "Phác thiếu gia, đại đương gia phân phó, nhà bếp làm cơm cho ngài, một hồi liền đưa lại đây."
"Hắn đâu?"
Người nọ giật mình, mới phản ứng lại Phác Ngọc hỏi là ai.
"Đại đương gia ở tiền thính tiếp vài vị khách nhân."
Khách nhân? Phác Ngọc nhíu mày, lại không miệt mài theo đuổi..
Y đảo qua tráng hán trước mắt, lúc này trái ngược với bình thường, nho nhã lễ độ nói với đối phương "Có thể làm phiền vị huynh đài này giúp ta thông báo một tiếng, Phác Ngọc có chuyện quan trọng trong người, phải mau chóng trở về nhà."
Thổ phỉ bị lễ tiết của người đọc sách biến thành mông lung, trong lúc nhất thời không biết nên đáp lại cái gì, gãi gãi đầu, có chút khó xử nói "Vậy Phác thiếu gia ở trong phòng chờ một lát, ta đi hỏi đại đương gia một chút?"
Phác Ngọc biết người trước mắt này nhất định là không làm chủ được, bên trong sơn trại này, đứng đầu nhóm thổ phỉ chỉ sợ chính là nam nhân xấu xa kia, y cũng không làm khó dễ người khác. Liền gật đầu, nói cám ơn, về phòng chờ.
Thẩm Thắng Võ sau khi vào phòng, liếc mắt liền thấy Phác Ngọc ngồi bên bàn tròn. Trên bàn đặt đầy các loại điểm tâm, thế nhưng không có dấu vết bị động qua. Phác Ngọc một tay chống tại trên bàn đỡ trán, chợp mắt, một đôi lông mày nhẹ cau, ngược lại thực sự nhìn mà thương xót.
Thấy hắn vào phòng, Phác Ngọc chậm rãi mở mắt, thẳng lưng, một đôi mắt đẹp thẳng tắp theo dõi hắn, bộ dáng ngồi nghiêm chỉnh.
Thẩm Thắng Võ gợi lên khóe miệng..
"Nghe nói, ngươi tìm ta?" Nam nhân hào phóng xoạc chân ngồi xuống trước mặt Phác Ngọc, vươn ra hai ngón tay nâng cằm của người trước mặt lên, trên mặt mang nụ cười vô lại "Như thế nào? Một hồi không thấy, liền nhớ ta?"
Bàn tay bị đẩy ra, Thẩm Thắng Võ cũng không giận, chà xát đầu ngón tay, dường như muốn nhớ lại xúc cảm trơn trượt vừa rồi..
Phác Ngọc yên lặng nhìn một nam nhân thân thổ phỉ trước mắt, thiên hồi trăm chuyển, y làm sao cũng không tưởng tượng được năm đó Thẩm Thắng Võ rời khỏi Phác gia sẽ trở thành thổ phỉ!
Nếu biết như vậy..
Nói không hối hận là không đúng... Nhưng khổ sở trong lòng trong năm năm qua chưa từng tiêu tán cũng là sự thật.
Nếu cho y quyết định một lần nữa, y vẫn sẽ làm như vậy..
Phác Ngọc suy sụp..
"Ngươi thả ta đi đi." Y mở miệng.
Nam nhân trước mắt ngẩn ra, lập tức lại cười, vung tay lên nói "Được!"
Phác Ngọc có chút giật mình ngẩng đầu, y như thế nào cũng không ngờ nam nhân sẽ đáp ứng dứt khoát như vậy, y cho rằng..
"Ngươi không giết ta?"
"Thẩm gia trại luôn chỉ cướp tài sản, không sát sinh! Lại nói, Phác thiếu gia lúc trước đối xử với Thẩm mỗ không tệ, ta sao có thể giết ngươi?" Hắn nhấn mạnh "Không tệ" hai chữ.
Phác Ngọc không nhúc nhích, vẫn ngốc lăng, dường như không phản ứng kịp tình huống hiện tại.
Thẩm Thắng Võ thấy y như vậy, nhịn không được ghé sát vào trêu tức "Như thế nào.. Cho rằng ta muốn bắt ngươi làm áp trại phu nhân?"
Phác Ngọc bị hắn nói đến đỏ mặt, đột ngột đứng lên, lại bởi động tác mạnh, trên thắt lưng một trận đau nhức, suýt nữa mềm chân, hoàn hảo Thẩm Thắng Võ nhanh tay lẹ mắt đỡ y, y mới có thể đứng vững.
"Không có việc gì đi?" Nam nhân hỏi, nhiệt khí nung đỏ vành tai Phác Ngọc. Lúc thấy chính mình bị đối phương nửa ôm vào trong ngực, Phác Ngọc vội vàng lui về phía sau hai bước, cùng nam nhân kéo dãn khoảng cách.
....
Một trận xấu hổ xẹt qua trong phòng..
Phác Ngọc biết rõ chính mình phản ứng hơi quá, đối phương bất quá chỉ là đỡ y một phen, nhưng vẫn không chịu thua, y quay mặt, giọng quật cường "Không phải cho ta trở về sao? Vậy làm phiền.. Thẩm đại đương gia cũng bỏ qua mấy hỏa kế đi cùng ta, cho bọn họ theo ta trở về."
Thẩm Thắng Võ trong lòng buồn bực, rõ ràng trong lòng có hắn, lại muốn làm bộ cao ngạo!
Hắn cười, ngoài miệng đáp được dứt khoát "Được, không thành vấn đề, ta đi an bài."
Thẩm Thắng Võ đứng dậy đi ra ngoài, sau đó nghĩ đến cái gì, quay đầu lại "Phác thiếu gia, xe rượu kia.."
"Rượu lưu lại đi, coi như đáp tạ ngươi không giết."
"...."
Nam nhân hận đến mức nghiến răng, quả nhiên tới bây giờ, Phác Ngọc đều dựa vào cái miệng kia là có thể chấn trụ được hắn!
"Ta đây thay huynh đệ trong trại cám ơn Phác thiếu gia."
Hắn liền ôm quyền, xoay người ra khỏi ốc.
Phác Ngọc sau khi đối phương đi, mới chính thức nhẹ nhàng thở ra, y biết Thẩm Thắng Võ tuyệt sẽ không dễ dàng bỏ qua y như vậy, xem ra sau này sẽ không còn yên ổn nữa.
....
Phân phó thuộc hạ chuẩn bị xe ngựa, lại đem mấy hỏa kế của Phác gia thả ra, Thẩm Thắng Võ mới sai người đi mời Phác Ngọc.
Phác Ngọc rời khỏi Thẩm gia, không ai nói gì với y, thẳng đến khi cúi người vào xe ngựa, lại bị Thẩm Thắng Võ một phen kéo trở về, rời vào lồng ngực cao ngất của nam nhân.
"Ngươi.." Phác Ngọc cho rằng nam nhân này muốn đổi ý, đang muốn phát tác, lại cảm giác được nam nhân thô ráp bàn tay chạm lên mông y, ở nơi người khác không nhing thấy, hung hăng bóp một cái..
Đột nhiên đau đớn khiến Phác Ngọc suýt nữa kêu ra tiếng..
"Ta sẽ đi tìm ngươi.." Nam nhân đè thấp thanh âm ghé vào lỗ tai y nói.
Phác Ngọc giận mà không dám nói gì.. Sau một trận buồn bực, căm giận đẩy đối phương ra, chui vào xe ngựa.
Thẩm Thắng Võ nhếch môi cười..
Thẳng đến khi xe chở Phác Ngọc càng lúc càng xa, hắn mới thu hồi ánh mắt, mặt trời nóng rực treo nơi chân trời, hắn tâm tình cực tốt huýt một đoạn nhạc..