Là cô... người hắn ngay lần đầu thấy đã rung động nhưng lúc tìm mọi cách chối bỏ... là cô. Hắn không biết tại sao, nhưng trực giác nói cho hắn biết, những chuyện xảy ra trong giấc mơ kia là sự thật, hắn thật sự đã trải qua những chuyện đó.
Cố Mạc Phong vẫn còn nhớ, lúc hắn biết được người giết hại cha mẹ mình là cha của thiếu nữ kia, hắn đã điên cuồng như thế nào. Hắn mỗi ngày đều như người vô định, cũng học sư huynh kia của hắn, liên tục đưa rượu vào người. Hắn không biết mình muốn làm gì, nên làm gì. Hắn biết thù này hắn buộc phải trả nhưng... đồ đệ kia của hắn... nàng ấy...
Không biết bao qua bao lâu, hắn gặp được một ông lão, ông ta dường như biết tất cả của hắn, nhìn hắn mỉm cười, ông ta nói: "Ngươi hẳn là có việc đang phân vân, có rất nhiều thứ không phải cứ bày ra trước mắt là sự thật, ngươi phải dựa vào chính bản thân mình, dựa vào phán đoán, quan sát, trực giác và cả cái trí thông minh kia của ngươi nữa".
Hắn như thấy được ánh sáng ở cuối con đường, mọi thứ dần dần rõ ràng, đợi khi hắn lấy lại ý thức thì ông lão đó đã biến mất rồi.
Cố Mạc Phong bắt đầu điều tra lại lần nữa. Điều tra một hồi, hắn phát hiện ra, những bằng chứng trước đây đều là được người khác sắp xếp để xuất hiện trước mắt hắn. Cố Mạc Phong không biết cảm giác lúc đó của mình là gì, tức giận, khó chịu và... một chút may mắn, may mắn vì hắn kịp thời dừng lại, may mắn vì có sự xuất hiện của ông lão ấy, nếu không, hắn cũng không biết đối mặt với thiếu nữ kia như thế nào nữa.
Trong mơ, Cố Mạc Phong bôn ba khắp nơi, cuối cùng, bước lên ngôi vị Vương của Phượng Nghịch Dạ Nguyệt, dùng toàn bộ quyền lực mà vị trí này có để tìm kiếm tên hung thủ thật sự.
Rốt cuộc, hắn cũng tìm được hung thủ thật sự...
Đứng đối mặt với người đã cưu mang, dạy dỗ hắn, Cố Mạc Phong mỉm cười chua chát: "Sư phụ, ngài hà cớ gì đã sát hại cả nhà ta, lại giữ lại đứa con của người ngài đã sát hại chứ?"
"Đúng vậy, đáng lẽ ta nên giết ngươi luôn từ lúc đó rồi! Nhưng mà, ta càng muốn cho lũ người đó biết, đứa con mà họ hết lòng bảo hộ lại đi gọi kẻ đã giết hại bọn họ hai tiếng 'sư phụ', hết lòng kính trọng 'sư phụ' đó. Hẳn là, cha nương của ngươi sẽ rất tự hào về ngươi!!! Ha ha ha ha phụt... khụ khụ khụ".
Cố Mạc Phong thu tay lại, vẻ mặt không nhìn thấu, cất giọng đều đều: "Có thể giết chết kẻ thù chỉ bằng một chiêu, đương nhiên họ sẽ tự hào về ta rồi, phải không Cố Từ?"
Lão ta không thể tin được, mắt trợn trừng, miệng mấp máy ba chữ: "Không thể nào..."
Sau đó, lão ta chết không nhắm mắt.
Cố Mạc Phong cảm thấy sương phủ mắt hắn đang dần tan đi, khuôn mặt của lão già đó dần hiện rõ trước mắt hắn.
"Thì ra, mấu chốt ở đây là ông à". Hắn rốt cuộc đã có thể nhìn thấy được gương mặt những người ở đây rồi.
Cố Mạc Phong bước lại gần người mà hắn đã từng tôn kính, giơ tay lên, thân hình của lão ta biến thành bột mịn, phiêu tán theo làn gió đêm.
Thù nhà đã trả, đáng lẽ Cố Mạc Phong nên tỉnh lại rồi, nhưng trong lòng hắn vang lên giọng nói: "Tìm nàng, tìm nàng, nhanh đi!"
Hắn biết nàng ở đây là đồ đệ của mình, là thiếu nữ mà hắn theo bản năng trốn tránh bấy lâu nay.
Không biết tại sao, lần này hắn không muốn trốn tránh nữa, hắn có cảm giác, người kia, chính là cô ấy, là Ân Ân của hắn!!! Từ lần gặp đầu tiên, hắn đã có cảm giác đó, nhưng cũng chỉ là trong chớp mắt mà thôi. Nhưng lần này, hắn có cảm giác rất mãnh liệt!
Hắn đi theo sự mách bảo của trái tim, bước đi gấp gáp trên con đường nhiều người qua lại. Cố Lê đã gửi tin cho hắn, nói Ân Ân đã đến Phượng Nghịch Dạ Nguyệt để tranh ngôi Vương rồi. Cô ấy lần đầu đến đây, chắc hẳn sẽ đi dạo đâu đó trong thành này.
Hắn dùng phương thức cơ bản nhất để đi tìm người, cứ đi, đi mãi như vậy.
Bỗng nhiên, bước chân hắn chậm lại rồi dừng lại hẳn.
Bạch y nhẹ nhàng đung đưa, bước chân thong thả, dung mạo đẹp tựa tiên tựa yêu.
Cố Mạc Phong rốt cuộc có thể thấy rõ được gương mặt của thiếu nữ ấy rồi. Là Ân Ân... Ân Ân của hắn. Hắn biết mà, cả đời này của hắn, người khiến hắn vừa gặp đã bối rối, chỉ có mình Ân Ân mà thôi.
Một bước, hai bước, ba bước,...
Khoảng cách của hai người dần được rút ngắn lại. Đúng lúc cả hai còn cách nhau ba bước chân nữa thì cơ thể Cố Mạc Phong bất ngờ dần dần trong suốt.
Trước khi biến mất hoàn toàn, hắn chỉ có thể hô to hai chữ: "Ân Ân!!!"
Nhìn thấy thiếu nữ kia cuối cùng cũng nhìn vào mình, hắn cười mãn nguyện.
Trong lòng hắn ê ẩm: "Tiếc thật đấy, nếu nhận ra em sớm hơn thì tốt rồi. Ân Ân, đợi tôi ở hiện thực!".