Lạc Ân bước vào phòng khách trước, nhìn thấy Lạc phu nhân bèn khẽ gật gật đầu.
Lạc phu nhân tích mắt cười nhìn Lạc Ân:
“Lạc Lạc lại đây với mẹ nào ~”
Lạc Ân đã sớm quen với cách thức sống chung này nên dù vẫn hơi mất tự nhiên, cô vẫn bước đến ngồi cạnh bà.
Cố Nhạc vào sau, thấy Lạc Ân đã ngồi xuống, cũng ngồi xuống theo, đã vậy còn ngồi ngay bên cạnh cô.
"Con chào dì."
Lạc Ân quay sang nhìn anh một cái rồi cũng im lặng.
Lạc phu nhân thu hết vào mắt, cười vẻ nghiền ngẫm. Sau đó, bà lấy thêm hai chén trà, rót vào cả hai rồi đưa cho hai đứa nhóc.
“Đây hai đứa chắc cũng khát rồi, uống ngụm trà hoa cúc của mẹ làm này.”
Lạc Ân vẫn còn đang hơi thất thần nên không nghe từ “mẹ” đầy ý vị này.
Cố Nhạc để ý hơn, nghe vậy hơi ngước mắt nhìn, thấy Lạc phu nhân nháy mắt với mình, cậu hơi ngơ ra, sau đó như hiểu ra được gì, cậu đỏ mặt quay đầu đi.
Lạc phu nhân bật cười khanh khách, cậu chàng càng xấu hổ.
Nghe thấy tiếng cười của mẹ, Lạc Ân nghi ngờ nhìn nhìn. Trong mắt một mảnh trong suốt sáng ngời nhưng trầm tĩnh một cách lạ thường.
Lạc phu nhân thấy con gái nhìn mình bèn cố gắng nhịn cười, nhớ ra chuyện gì đó, mặt bà hơi nghiêm lại:
“Lạc Lạc, con đã ba tuổi rồi nhưng chưa nói một tiếng nào, cha mẹ rất lo cho con, đã hẹn bác sĩ rồi, chiều nay chúng ta gặp bác sĩ nhé? Được không?”
Không biết vì sao đối với đứa con gái mới ba tuổi này của mình, bà lại nói thẳng lí do ra như vậy. Bà cứ có cảm giác là con bé sẽ hiểu, nhưng lại không muốn nói chuyện.
Lạc Ân hơi bất ngờ, cô biết bác sĩ có nghĩa là gì, thì ra tại mình không nói chuyện làm họ hiểu nhầm thành có bệnh sao? Không được! Nếu lỡ gặp bác sĩ, dùng mấy cái thôi miên hay gì đó thì không phải chuyện bản của bản thân sẽ bị lộ à?
Ngay khi cô định lên tiếng thì Cố Nhạc bên cạnh đã nói trước:
“Không được ạ!”
Cậu nhìn Lạc Ân rồi nói tiếp:
“Em ấy còn nhỏ như vậy, chưa nói được là chuyện bình thường. Nếu dì cho em ấy đi gặp bác sĩ, không phải đây là đang gián tiếp thừa nhận em ấy khác người hay sao ạ? Lỡ như để lại bóng ma tâm lý, em ấy …”
Lạc phu nhân hơi bất ngờ trước câu nói của một cậu bé 7 tuổi, bà biết chứ, nhưng phải để bác sĩ kiểm tra thì mới tìm ra được căn nguyên, nếu không có vấn đề gì thì không sao, nhưng nếu thật sự có vấn đề, lúc đó còn kịp thời chữa trị.
Lạc phu nhân im lặng.
Thấy không khí hơi căng thẳng, Lạc Ân khẽ thở dài, cô phải lên tiếng rồi:
"Mẹ."
Trong phòng khách, mọi thứ như ngưng trệ lại, chỉ có tiếng nói trong vắt, êm tai như suối mát chảy qua từng khe đá, len lách qua tầng tầng cây cỏ, rót vào tai mọi người.
Lần đầu tiên nói chuyện kể từ khi đặt chân tới thế giới này, đây cũng là lần đầu tiên cô nghe thấy tiếng nói của chính mình, hơi kinh ngạc khi nó giống tiếng nói kiếp trước của cô tận tám phần. Kiếp trước giọng của cô cũng vậy nhưng có thêm vài phần lạnh lùng, bây giờ bớt đi vài phần lạnh lùng, thay vào đó chút gì dịu dàng, trong sáng của trẻ con.
Hai người còn lại, không, ba người mới đúng. Lạc Trì mới từ công ty trở về, đang chuẩn bị tinh thần đưa con gái đi gặp bác sĩ, bước vào phòng khách đúng lúc nghe thấy, chính thức hóa đá.
Thấy ba người đều ngơ ngác nhìn mình, tai Lạc Ân hơi đỏ lên.
Gì vậy? Có cần biểu cảm lố vậy không? Bộ ta nói chuyện được, các ngươi không vui sao?????
Sau khoảng một phút, Cố Nhạc là người phản ứng đầu tiên, cậu quay phắt sang nhìn chằm chằm Lạc Ân, kích động đến nỗi không nói nên lời, ôm chầm lấy thân mình nhỏ bé vào lòng.
“Nhóc con!!! Em nói chuyện được rồi kìa! Giọng còn hay như thế nữa!!!”
Trời biết cậu sợ như thế nào. Cậu sợ Lạc Ân không nói chuyện được, cậu không chấp nhận được bé con bị bất cứ tổn hại nào cả. Không có lí do gì cả, cậu chỉ đơn giản muốn bé con khỏe mạnh thôi. Đúng!!! Chỉ vậy thôi…
Thấy con gái cưng của mình bị một thằng nhóc miệng còn hôi sữa chiếm tiện nghi. Lạc Trì vừa mới bình tĩnh lại lập tức nổi đóa:
“Ranh con!!! Bỏ cái móng heo của cậu ra khỏi con gái tôi ngay!!!”
Lạc phu nhân vẫn còn chìm trong tiếng gọi “mẹ” trong trẻo mà non nớt của con gái, nghe thấy tiếng om sòm của Lạc Trì, bà hoàn hồn, hai mắt đỏ ửng cả lên, cảm động đến mức bật khóc:
“Hức hức…chồng ơi…con gái vừa gọi em là mẹ kìa…con bé nói được rồi...”
Thấy vợ rơi lệ, Lạc Trì hoảng hốt chạy lại vụng về dỗ bà.
“Đúng đúng, Lạc Lạc nhà chúng ta nói chuyện được rồi…”
“Hức… Em là người đầu tiên được con bé gọi nhé!!! Em là người quan trọng nhất trong lòng con bé!!!”
“…”
Lạc Ân hơi cạn lời nhưng cũng không muốn giải thích. Chẳng lẽ nói thẳng rằng “Mẹ không phải người quan trọng nhất đối với con”? Với trái tim thủy tinh như bà thì việc đau lòng đến ngất đi là chuyện đương nhiên.
Cô quay sang nói với con người đang ôm mình: "Buông ra."
Mãi chìm đắm trong niềm vui, Cố Nhạc bây giờ mới nhận ra mình ôm bé con hơi lâu, hấp tấp buông ra rồi lắp bắp xin lỗi:
“Xin…xin lỗi. Anh không cố ý!”
Thấy mọi người đã bình tĩnh hơn, Lạc Ân lúc này mới cất giọng tiếp:
“Con nói chuyện được, không cần đi gặp bác sĩ đâu ạ. Con xin lỗi. Con lên phòng đây.”
Không giải thích gì thêm. Cô bước lên phòng. Không phải cô cố ý lạnh lùng, cô bây giờ vẫn chưa hoàn toàn tiếp nhận được bọn họ. Cô vẫn chưa biết có phải mình cướp mất sự sống của chủ nhân thân thể này hay cô chính cô mới là chủ nhân.
Mọi người dưới phòng khách cũng không vì thái độ của cô mà nghĩ nhiều. Họ đang lên kế hoạch mở tiệc ăn mừng.
Phải! Chính là ăn mừng! Bảo bối của họ nói chuyện rồi, đương nhiên phải chúc mừng.