Nói rằng nàng sợ sư phụ càng thêm chán ghét mình nên mới không dám làm phiền người? Hay là nói, nàng tạm thời không muốn chạm mặt quá nhiều với người, muốn bình tâm suy nghĩ?
Nói theo cách nào cũng không ổn, vậy nên Lạc Ân quyết định im lặng. Dù sao, trước đây nàng cũng hay dùng sự im lặng để đáp lại hắn đó thôi.
Chỉ là, cố tình Cố Mạc Phong lại không nghĩ như vậy.
Hắn thấy thiếu nữ kia vậy mà im lặng không nói một lời nào. Vừa rồi không phải còn bừng bừng hứng thú đi hỏi chuyện người ta sao? Đến lượt hắn, sắt mặt liền ngay lập tức thay đổi!!!
Cố Mạc Phong tức quá hoá cười, gằn giọng nói: “Sao vậy? Không trả lời được? Hay đúng hơn là không muốn trả lời?”. Vừa nói, hắn vừa tiến đến gần Lạc Ân, nhưng chưa đi được mấy bước đã bị người chặn lại.
Cố Nhạc đứng một bên quan sát, thấy bầu không khí dần dần không đúng, liền theo bản năng đứng chắn trước mặt Lạc Ân.
“Cố Mạc Phong, huynh đừng làm Lạc cô nương sợ hãi!”
Bị một người ngoài dùng giọng điệu như vậy nói, mà người này từ trên xuống dưới, từ trong ra ngoài, chỗ nào cũng dán lên hàng chữ: Ta muốn cướp Lạc Ân đi!, Cố Mạc Phong rốt cuộc không nhịn được, đánh ra một quyền, lực sát thương không cần nói cũng biết sẽ lớn đến mức nào.
Cố Nhạc đương nhiên nhận ra sát ý của người đối diện, đây chính là kết quả mà hắn muốn. Nam nhân này vẫn như vậy, chỉ cần liên quan đến Lạc Ân đều sẽ dễ bị kích động như vậy.
Cố Nhạc trúng chiêu, phun ra một ngụm máu, run rẩy tựa vào người phía sau.
Lạc Ân cũng bị sư phụ nàng làm cho bất ngờ, hắn sao vậy? Tại sao lại dễ nổi nóng như vậy chứ? Trước đây, hắn tuyệt đối sẽ không làm ra những hành động bốc đồng này, rốt cuộc, chuyện gì đã xảy ra với sư phụ?
Tuy trong lòng đang lo lắng cho trạng thái của sư phụ, nhưng Cố Nhạc cuối cũng vẫn là vì nàng mà bị thương, Lạc Ân không thể xem như chưa có chuyện gì mà bỏ đi được.
Vậy nên, nàng chỉ có thể vươn tay đỡ người, tận lực không để hắn dựa quá gần nàng, khoảng trống giữa hai người rộng đến mức nhéc thêm cả một đứa bé.
Trong mắt người đang bị lửa giận che mắt như Cố Mạc Phong thì lại biến thành nàng lo lắng, săn sóc mà đỡ lấy nam nhân khác. Hai người hận không thể dính chặt vào nhau.
Cố Nhạc chưa đợi Cố Mạc Phong nói gì, đã mở lời trước: “Lạc cô nương, ta không sao, sư phụ cô nương ra tay vẫn rất tiết chế. Khụ… chỉ là ta quá yếu nên mới như vậy thôi, cô nương đừng giận huynh ấy!”
Lạc Ân trong lòng nghi hoặc, nàng tại sao phải giận sư phụ chứ? Nếu không phải việc này có liên quan đến nàng, thật ra nàng cũng không muốn đứng ra đỡ lấy người đâu.
Suy nghĩ là vậy, nhưng cũng không thể nói ra khỏi miệng được, Lạc Ân đành gật đầu tỏ vẻ đã biết cho qua chuyện.
Nàng hỏi: “Cố công tử có đi được không? Ta đưa ngươi về trị thương.”
“Ta… vẫn đi được, Lạc cô nương để ta tự đi được rồi.”
“Vậy thì…” được thôi. Nhưng hai chữ sau chưa kịp nói ra thì đã bị Cố Mạc Phong chặn ngang.
“Vừa rồi là ta không kiềm chế được mình, làm cho Cố huynh bị thương, việc đưa về trị thương cứ để ta đi, xem như là ta chuộc lỗi với Cố huynh.
Cố Mạc Phong giờ đây đã trở lại dáng vẻ thong dong bình thường, tươi cười nhận lỗi. Lời nói vô cùng chân thành… nếu không để ý đến khí lạnh xung quanh hắn.
Hắn không thể để tên Cố Nhạc đó có bất kì cơ hội nào dính lấy Ân Ân của hắn được!
Lạc Ân thấy sư phụ cuối cùng cũng trở lại bình thường liền thầm thở phào nhẹ nhõm. Sư phụ lúc này mới chính là sư phụ mà nàng biết.
“Không sao, không sao. Chúng ta là người luyện võ, chỉ bấy nhiêu đây thì có là gì? Huynh bề bộn nhiều việc, chuyện trị thương này không đáng để huynh bỏ thời gian đâu. Có chuyện gì, ta sẽ nói với Lạc cô nương, huynh cứ yên tâm”. Cố Nhạc lập tức mỉm cười dịu dàng đáp lại. Thanh âm ôn ôn hoà hoà lại làm cho ai kia lại lần nữa cảm thấy sôi máu.
Đã vậy, Lạc Ân còn cảm thấy việc này không có gì không đúng mà dứt khoát đồng ý: “Được, việc này cứ để ta đi.”
Sư phụ làm người ta bị thương, nàng là đồ đệ, xử lý chuyện này là hết sức bình thường.
Chỉ là, nàng vừa nói xong, liền nhận được ánh mắt như muốn giết người của ai kia.
Nàng bị ngốc sao? Người ta là đang nhằm vào nàng đó! Vậy mà nàng thì sao? Không nhận ra thì cũng thôi đi, đường này còn vui vẻ để người ta có cơ hội tiếp cận!!!
Cố Mạc Phong một mặt mắng nàng, một mặt chửi thầm tên Cố Nhạc tâm cơ, một mặt nữa là vì sự mất kiểm soát của mình mà ảo não.
Hắn nhận ra tình cảm của mình đối với nàng không bình thường, nó đang dần dần biến chất. Vậy nên, hắn theo bản năng muốn trốn tránh nó, để mình không bị lún quá sâu, cũng là để… nàng không bị kéo xuống vực cùng hắn.
Nhưng, khi nhìn nam nhân khác để ý đến nàng, hắn lại không nhịn được mà khó chịu, không nhịn được mà muốn đi chia rẽ hai người.
Trong khi sư phụ Cố đang ngổn ngang suy nghĩ, đầu của Lạc Ân vẫn đầy dấu châm hỏi. Nàng làm như vậy không đúng sao? Tại sao sư phụ lại càng tức giận hơn vậy?