• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Từ lúc ở bến tàu trở về Âu Thời Phong mang theo một khuôn mặt khó ở, chui vào phòng làm việc suốt mấy tiếng đồng hồ chưa ra, Đổng Văn Văn trên tay cầm theo cốc cafe thập thò bên ngoài cửa một hồi lâu chưa dám mở cửa.

"Cốc cốc."

Âu Thời Phong ngồi trong phòng nhìn đồ vật gì cũng cảm thấy chướng mắt, tâm tình này khiến anh khó chịu giống như khí độc tích tụ trong cơ thể mà không cách nào đẩy ra được.

"Vào đi!" Nghe tiếng gõ cửa, Âu Thời Phong nhìn chằm chằm vào đó chờ đợi.

"Thời Phong đây là cafe em mới pha." Đổng Văn Văn trên môi nở nụ cười tươi lấy lòng, bước vào cửa đã dùng bộ dáng ngọt ngào.

"Anh đang bận, em về phòng ngủ đi!" Cuối cùng người gây họa cũng chịu chủ động tới cửa, Âu Thời Phong được đà lấn tới lạnh lùng đuổi khách. Bởi vì biết tình cảm của anh nên mới hết lần này tới lần khác không nghe lời, nếu như không cho cô ấy bài học, sau này lời nói của anh sẽ chẳng thấm được vào tai cô ấy.


"Em muốn ở đây xem anh làm việc." Mặc kệ thái độ xa cách của Âu Thời Phong, cô lại gần vòng ra sau lưng anh, bàn tay đặt lên vai anh nhẹ nhàng xoa bóp.

Âu Thời Phong thở dài, bắt lấy tay cô: "Văn Văn."

Đôi tay vốn đang ở bả vai chuyển động tác thành ôm, cả người dán chặt vào bờ lưng vững chãi, đô mơi mềm mại cố ý chạm vào tai anh thổi hơi: "Thời Phong em biết lỗi rồi, anh đừng giận em nữa có được không?"

"Em có làm sai gì đâu? Anh là người sai mới đúng, muốn cấm túc không cho em ra ngoài." Đầu Âu Thời Phong nghiêng đi tránh nụ hôn của Đổng Văn Văn.

"Là em sai, là em bị mất não nên mới không biết tốt xấu, sau này tất cả những gì anh nói em đều nghe theo được không? Thời Phong trời lạnh rồi không có anh ôm, em rất khó ngủ."

Đổng Văn Văn nhận hết lỗi lầm về mình, dùng sức xoay ghế lại, hai tay ôm lấy mặt Âu Thời Phong dùng sự chân thành chủ động hôn lên, học theo anh thường ngày cố cạy mở hàm răng đang ngậm chặt đưa lưỡi vào bên trong.1

Âu Thời Phong cố tình không thuận theo ý cô, giống như kẻ săn mồi ngồi im chờ đợi hành động của con mồi.

Đổng Văn Văn loay hoay một hồi lâu vẫn chưa thể thành công xâm chiếm, bắt đầu nổi nên vẻ hiếu thắng, theo khe hở của chiếc áo ngủ tiến vào bên trong sờ soạng cơ bụng rồi đến ngực Âu Thời Phong.

"Em về đây, anh làm việc đi!" Đổng Văn Văn làm tới nửa chừng, nghe tiếng thở gấp gáp của Âu Thời Phong, biết được ý đồ của mình đã thành công, nhanh chóng rút lui.

"Văn Văn xấu tính như vậy, ngoài anh ra chẳng ai thích nổi em đâu." Âu Thời Phong vừa dứt lời bắt lấy người phụ nữ đang định bỏ trốn, nhấc bổng cả người cô lên, hướng bàn làm việc đặt xuống.

"Thời Phong về phòng đi, em không thích ở đây." Tấm lưng của Đổng Văn Văn chạm phải tấm gỗ cứng cáp lại còn bị sức nặng của người đàn ông này đè nên, cực khó chịu. Chăn ấm đệm êm sao lại không ngủ, lại ở cái bàn chật hẹp này chịu khổ cực?

"Tên đó còn ở đây." Cả hai người bọn họ quần áo đều không nghiêm túc, anh thì không sao, nhưng làm sao có thể để hắn nhìn thấy bộ dáng xinh đẹp của cô.

Đổng Văn Văn rất muốn hỏi Âu Thời Phong, bọn họ trở về phòng ngủ liên quan gì tới Hoa Kế Đạt? Căn phòng nhỏ này nhìn chẳng thuận mắt chút nào cả.

Trong lúc cô còn đang suy nghĩ lung tung, Âu Thời Phong không biết từ lúc nào đã lột sạch quần áo của cả hai, tách đôi chân thon dài Đổng Văn Văn ra, thuận lợi đoạt đất.

Âu Thời Phong dừng như đã phát hiện ra địa điểm tốt, cả đêm nay trở lên hưng phấn lạ thường, ở trên người Đổng Văn Văn dày vò không biết bao nhiêu lần.

"Văn Văn nhẹ thôi." Trên ngực Âu Thời Phong bị hàm răng không thương tiếc của Đổng Văn Văn cắn xuống, giật mình nói lớn.

Đổng Văn Văn cứ nghĩ mình là cọp, hóa ra chỉ là một con cừu nhỏ ngu ngơ, không những bị thợ săn gặm cả xương, còn phải chịu đựng từng cơn gió đêm lùa vào, lạnh đến rét run, lúc này cô chỉ muốn đạp người đàn ông trên người mình một cái cho bõ tức...

Hôm nay là ngày phiên tòa giải quyết vụ kiện tụng, tranh chấp quyền thừa kế giữ Đổng Văn Văn và Bạch Ngạn. Đồng thời ở Hoa Thị Thạch Lâm đang ngồi chễm chệ trên ghế chủ tịch thì bị công an tới đưa đi điều tra, mất đi sự trợ giúp của ông ta nhà họ Bạch coi như mất đi một cách tay.

Đứng bên ngoài tòa án, Âu Thời Phong nhìn qua khuôn mặt rạng rỡ như gió xuân của Trần Liêm lên tiếng hỏi:

"Trần luật sư anh chuẩn bị cho phiên tòa tới đâu rồi."

"Đã đầy đủ, giờ chỉ cần một chủ tọa công tâm tôi chắc chắn chúng ta sẽ thắng kiện." Trần Liêm vỗ tay vào chiếc cặp xách màu đen chuyên dụng của mình tự tin.

"Con đã liên lạc được với Thạch tổng chưa." Lúc đi vẫn còn nói chuyện được với Thạch Lam, ông ta hứa sẽ tới giúp đỡ bọn họ mà giờ gọi mãi không thấy nghe máy, Bạch Ngạn sốt ruột thúc giục Bạch Văn Linh gọi điện.

"Không được, thuê bao tắt máy rồi." Bạch Văn Linh khó chịu chỉ muốn đép luôn chiếc điện thoại trong tay đi, bao nhiêu công sức, vốn liếng đổ dồn vào ông ta mà không tới cô ta coi như mất trắng.1

"Các người đang đợi Thạch Lâm sao, tôi e là ông ta còn đang vắt kiệt óc tìm đường lui cho mình đấy."

Đổng Văn Văn nghe tiếng nói đằng sau lưng, nhận ra người quen của mình đã tới, bước xuống thêm vài bậc cùng bọn họ tâm sự chuyện xưa.

Bạch Văn Linh trừng mắt: "Mày đừng đắc ý quá sớm, tao xem sau hôm nay mày còn có thể ngủ ngon giấc được nữa không?"

"Sao tôi không thể ngủ ngon, là các người mới đúng."

Bọn họ tham lam như vậy, nếu thua kiện không biết có chó cùng rứt giậu điên cuồng hại người không? Cô không như bọn họ cuộc sống chỉ có tiền.

Cái xã hội này thật nhiều những chuyện hay ho, từng là gia đình giờ đây ghét nhau còn hơn cả kể thù, nhìn đôi mắt Bạch Ngạn nhìn cô toàn là ghét bỏ, chắc ông ta hối hận lắm vì đã sinh ra một người con gái không chịu nghe lời như cô.

"Văn Văn tới giờ rồi đi thôi." Âu Thời Phong nâng đồng hồ lên xem, giơ tay hướng Đổng Văn Văn chờ đợi.

Bởi vì trước khi chết ông cụ Bạch đã để lại di chúc nên bây giờ bên phía Đổng Văn Văn phải chứng minh được với quan tòa và kiểm sát viên tính hợp pháp của nó, nếu không bản di chúc đó sẽ mất hiệu lực, và quyền thừa kế được chỉ định phân chia theo hàng thừa kế, đồng nghĩa người làm giả sẽ bị trục xuất.

Luận sư bên phía Bạch Ngạn chính là đối thủ cạnh tranh với Trần Liêm, hai bên vừa nhìn thấy nhau đã dùng ánh mắt rực lửa nhìn đối phương.

"Theo như tôi biết ông cụ Bạch trước khi mất tuổi đã cao không còn minh mẫn, mà cô Đổng đây đã rời khỏi nhà họ Bạch từ khi còn nhỏ." Luật sư bên nguyên chứng minh nhiều năm nay Đổng Văn Văn chưa từng đến thăm ông nội, còn Bạch Ngạn từ khi cha bệnh luôn bên cạnh chăm sóc, không có lý do gì lại để lại gia sản cho một đứa cháu cả đời không gặp mặt được.


"Anh Trần và cô Đổng đây trước khi di chúc được công bố đã có quen biết từ trước." Luật sư đưa ra bằng chứng Trần Liêm thường xuyên ra vào chỗ quán bar mà Đổng Văn Văn làm việc, nghi ngờ sau khi nhận được uỷ thác của ông cụ Bạch cả hai đã âm mưu nhằm chiếm đoạt gia sản.


Bọn họ đang chứng minh cho bên quan tòa hai người kia biết được ông cụ Bạch trong lúc không còn minh mẫn đã lừa ông ấy thay đổi tên người được thừa kế.


"Xin hỏi phía bên nguyên, nếu như ông ấy đã muốn để lại gia sản cho con trai là ông Bạch đây, vì sao còn phải lập di chúc làm gì? Ông ấy chỉ có một người con duy nhất không phải sau khi cha mình mất nghiễm nhiên ông Bạch được hưởng sao?" Trần Liêm tự dưng tự lành không những bị chụp cái mũ làm giả di chúc, giờ còn bị gán mác qua lại với bạn gái của Âu Thời Phong đúng là quá oan ức.


Đây là muốn Âu Thời Phong sinh lòng nghi ngờ, mà không giúp đỡ bọn họ nữa sao? Trong những tấm ảnh mà luật sư đưa ra chụp góc rất có tâm, cái thì giống như hôn môi, cái thì như ôm nhau, đến Trần Liêm nhìn qua cũng nghĩ bọn họ là một đôi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK