• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Hôm nay sao trời lại u ám như vậy? Cả bầu trời như chìm trong bóng đêm, với những đám mây mang nặng hơi nước, cảm giác chỉ vài giây nữa thôi, một cơn mưa lớn sẽ trút xuống cả Thành phố Nam Thành này.

Thời gian trôi thật nhanh thấm thoát đã tới ngày giỗ của mẹ, Đổng Văn Văn mỗi năm cứ tới ngày này trong lòng lại mang nặng tâm sự. Mới hôm trước vẫn còn bên mẹ, cùng bà nhắc tới cuộc sống sau này, ngày hôm sau đã chẳng còn mẹ nữa rồi.

Tháng năm qua đi vội vã, có những thứ khiến cô lãng quên đi, nhưng lại có những cái hằn sâu trong ký ức.

"Vú Trần, cháu ra ngoài có việc, buổi trưa cháu ăn cơm bên ngoài luôn, vú không cần chờ."


Cô vào trong bếp nói vài lời với người giúp việc nhà họ Âu, sau đó cầm lấy dù đi ra ngoài. Đổng Văn Văn muốn có không gian riêng, nên không gọi Chú Chương đưa mình đi, mà tự mình ra bên ngoài bắt xe buýt. Thật may an vị ngồi trên xe trời mới bắt đầu đổ cơn mưa, cô tì tay vào cửa kính nhìn ra bên ngoài, mang theo sự cô đơn đi tới nghĩa trang.

"Mẹ con tới rồi, xin lỗi lâu như vậy mới lại tới thăm mẹ, dạo này con gặp rất nhiều chuyện, muốn một người nào đó ở bên cạnh mình, nhưng con lại nhận ra ngoài mẹ, con chẳng có lấy nổi một người thân."

Cô yếu ớt ngồi dựa lưng vào tường, cầm di ảnh của mẹ trên tay thì thầm, thế giới bên ngoài kia rất đẹp, cô luôn muốn nắm bàn tay ấm áp của bà, đi tới một nơi nào đó thật yên bình.

Đổng Văn Văn ở bên ngoài luôn là một cô gái mạnh mẽ, nhưng sâu trong nội tâm lại rất yếu đuối, đâu phải ai sinh ra cũng muốn gồng mình trước bão giông, chỉ vì không có ai che chở nên mới tự trang bị một lớp vỏ cứng cáp.

"Văn Văn, có phải là con không?"

Cô đứng dậy đi ra khỏi mộ phần mẹ, đi được một đoạn đằng sau trợt vang lên tiếng nói của một người phụ nữ. Đổng Văn Văn có chút ngạc nhiên dừng bước, lâu rồi chưa có ai lại gọi tên cô một cách ấm áp như vậy, từ sau khi mẹ mất có lẽ đây là lần đầu cô mới được nghe lại.

"Thím Trương?"

Người phụ nữ trước mặt cô năm nay đã ngoài 60 tuổi, bà ấy trước kia từng làm giúp việc cho nhà họ Bạch, nghe nói sau khi mẹ cô mất không lâu, thím ấy cũng nghỉ việc về quê sinh sống, đã hơn mười năm rồi, Văn Văn chưa gặp lại bà ấy một lần nào cả, không ngờ hôm nay Thím Trương vẫn có thể nhận ra mình.

"Đúng là con rồi, lớn lên thật xinh đẹp." Thím Trương đi tới gần, ánh mắt vui vẻ nắm lấy tay Đổng Văn Văn.

"Nghe nói thím đã về quê, sao lại ở đây...?"

"Sau khi chồng ta mất, ta mang theo ông ấy lên đây ở cùng với con trai, con cuộc sống thế nào?"

Con trai Thím Trương sau khi tốt nghiệp đại học, ở lại Nam Thành gây dựng sự nghiệp, hai vợ chồng bà chỉ có duy nhất người con này, năm ngoái sau khi ông Trương mất, người con trai của bà sợ mẹ ở một mình ở quê buồn nhất quyết đón mẹ và di dời phần mộ bố lên đây.

Đổng Văn Văn mỉm cười nói: "Dạ con sống rất tốt."

Đổng Văn Văn cùng thím Trương đi tới phòng chờ trong nghĩa trang ngồi xuống trò chuyện, bà nhắc lại cho cô nghe rất nhiều chuyện xưa trong quá khứ, bà nói không chịu được tính cách hách dịch của Ngọc Diêu Diêu nên mới nghỉ việc, bà ta khác xa mẹ cô, rất coi khinh kẻ dưới.

"Tính cách bà ấy bây giờ vẫn vậy, dường như không biết sợ quả báo là gì." Đổng Văn Văn nhớ tới những lúc mình cùng Ngọc Diêu Diêu chạm mặt, bà ta không khác nào kẻ điên, mở mồm ra là hạ thấp người khác.

"Có một lần thím thấy bà ta ra ngoài trở về, cả người như gặp phải ma vậy, hoảng sợ nhốt mình trong phòng cả buổi đến cơm cũng không buồn ăn."

Thím Trương nghe Đổng Văn Văn nói, trong đầu có một chuyện mà bà nhớ rất rõ về người phụ nữ kia, bình thường bà ta trở về nhà một cái là sai bảo bà làm này làm kia, nhưng hôm đó lại khác, cả khuôn mặt tái nhợt không nói một lời nhanh chóng đi lên phòng.

"Thím có nhớ là khi nào không?" Đôi lông mày của Đổng Văn Văn trợt nhíu lại, trong đầu cô suy nghĩ tới một vấn đề nào đó trước đây, gấp gáp hỏi.

"Ta không nhớ rõ, việc xảy ra cũng lâu rồi." Thím Trương lắc đầu, giờ hôm qua bà ăn gì còn chẳng nhớ nổi, chi tiết may ra chứ nếu là ngày tháng thì bà chịu thôi.

"À là cùng với khoảng thời gian mẹ con mất đấy." Thím Trương tự nhiên thốt lên.

Đổng Văn Văn tự nhiên cảm thấy cả người mình run lên, người hôm đó chắc hẳn là Ngọc Diêu Diêu, hóa ra khi đó cô không hề nhìn nhầm, chuyện này nhất định phải làm cho ra lẽ, nếu là bà ta làm, nợ cũ thù mới này cô sẽ khiến bà ta chết không toàn thây.

"Văn Văn con không sao chứ." Thím Trương hoảng sợ khi nhìn thấy gương mặt mất đi phần huyết sắc của cô.


"Con không sao đâu, thím yên tâm." Sau một lúc lâu cô mới lấy lại được lời nói của mình, trả lời Thím Trương, đúng là ông trời này rất có mắt, chẳng có cái gì có thể che giấu được mãi, đôi lúc chẳng cần tìm kiếm sự thật tự dưng sẽ bại lộ.


Nhưng nếu biết sớm hơn thì tốt rồi, giờ mới biết muốn điều tra ra cũng rất cực khổ, bệnh viện năm xưa người có lẽ chẳng còn mấy người, hơn nữa ai nhớ tới một người không quyền không thế như mẹ con cô đây.


Đôi mắt Đổng Văn Văn tự nhiên sáng lên, không phải cô có Âu Thời Phong sao? Nếu anh ta chịu giúp nhất định sẽ nhanh chóng biết được áp án trong lòng. Quan trọng là bây giờ cô nên dùng cách gì để anh ta chịu giúp mình, chuyện này nếu điều tra, thì chắc chắn anh ta sẽ biết quan hệ của cô và Bạch Văn Linh kia là gì.


Nhưng Đổng Văn Văn đâu còn cách nào khác, ngoài anh ta ra cô không nghĩ được ai có thể giúp mình được nữa.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK