• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

"Âu tổng, đây là tài liệu vụ bắt cóc lần trước của cô Đổng."

"Để trên bàn cho tôi."

Âu Thời Phong đang đứng ngắm nhìn dòng xe tấp nập trên đường qua ô cửa kính, nghe tiếng đóng cửa của trợ lý mới quay người lại, đi tới bàn ngồi xuống cầm lấy tài liệu trước mặt mở ra xem.

"Chát."

"Thì ra đúng là cô ta."

Cả khuôn mặt Âu Thời Phong lúc này ngập tràn trong sự phẫn nộ, người phụ nữ kia không biết dựa vào cái gì mà tự tin đến vậy, bỏ ngoài tai những lời cảnh cáo trước kia của anh, cô ta nghĩ anh không dám làm gì cô ta?


Anh đứng dậy, đi tới cây treo đồ cầm lấy áo vest của mình trên đó đi ra khỏi phòng làm việc, anh chưa bao giờ cảm thấy chọn người phụ nữ như cô ta lại sai lầm như lúc này, việc trước kia đã từng nghĩ qua hôm nay Âu Thời Phong muốn biến nó thành hiện thực.

"Thời Phong, anh tới đây thăm em?"

Bạch Văn Linh từ trên nhà bước xuống đúng lúc nhìn thấy người đàn ông mình mong nhớ đứng ở cửa, trong lòng vui mừng khôn xiết, mau chóng chạy xuống đứng trước mặt Âu Thời Phong, khác xa với vẻ mặt lúc gặp Đổng Văn Văn, cô ta lúc này giống như một cô gái nhỏ ngại ngùng đứng trước chàng trai mình yêu thương.

Âu Thời Phong nhìn khuôn mặt Bạch Văn Linh lúc này rất chán ghét, cố đè nén cảm xúc của mình xuống một lúc lâu sau lên tiếng: "Tôi tới đây không phải thăm cô, mà là muốn hủy hôn."

"Thời Phong hôm nay anh không vui sao? Đừng đứng ở đây mãi thế, tới đây ngồi đi." Bạch Văn Linh rõ ràng nghe hiểu được ý trong câu nói của Âu Thời Phong, nhưng lại vờ như không nghe thấy, thân mật nắm lấy tay áo người đàn ông bên cạnh muốn đưa anh ta tới bàn ngồi nghỉ ngơi.

"Bạch Văn Linh tôi nghĩ cô nghe hiểu, tôi không thích nói lại lần hai, lần sau tôi sẽ không tới nữa." Âu Thời Phong giơ cánh tay mình lên cao, muốn thoát khỏi bàn tay đang bám lên tay áo mình của cô ta, giọng lạnh lùng không mang theo tia tình cảm nào lên tiếng.

Anh đã từng nói qua mình cần một người vợ hiểu chuyện, ngốc một chút cũng không sao, nhưng cô ta lại không thích như thế cố tỏ ra là mình thông minh, mà anh lại ghét nhất lại chính là loại phụ nữ như vậy.

"Anh muốn hủy hôn với em là vì con tiện nhân kia? Cô ta..."

Bạch Văn Linh không làm chủ được cảm xúc của mình, trở lên điên cuồng nhìn thẳng vào mặt Âu Thời Phong, cô ta dùng hết bao tâm huyết mới đi tới được ngày hôm nay, chỉ còn hơn hai tháng nữa thôi bọn họ sẽ chính thức trở thành vợ chồng, thế mà hôm nay anh ấy lại vì con tiện nhân quen biết chưa được bao lâu tới đây muốn nói lời từ hôn với cô. Bạch Văn Linh đang định kể xấu Đổng Văn Văn, như bị ánh mắt sắc nhọn của Âu Thời Phong làm cho sợ hãi không dám nói tiếp.

"Bạch Văn Linh cô đừng nghĩ mình dùng người khác thế tội, tôi sẽ không tìm ra được chính cô đã thuê người đưa cô ấy vào nhà chứa, đừng để tới lúc chính nhà họ Bạch cũng vì cô mà bị tổn hại."

Nhà họ Bạch so với nhà họ Âu chẳng đáng nhắc tới, cô ta nghĩ có Bạch Ngạn che chở anh sẽ không làm gì được, nhưng cô ta nhầm rồi, nếu anh muốn có thể khiến cho gia nghiệp nhà họ bạch lụi bại chỉ sau một đêm.

Âu Thời Phong từng bước tiến lại gần Bạch Văn Linh, ép cô ta lui về phía bức tường chạm khắc đằng sau. Tới khi lưng cô ta dán chặt vào anh mới chịu dừng lại, bàn tay giơ lên bóp chặt cằm cô ta mang theo tất cả lửa giận trong lòng lên tiếng: "Cô có muốn nếm thử cảm giác bị những người đàn ông xa lạ chà đạp không? Khi hãm hại người khác hãy nghĩ tới bản thân mình trước đi."

Bạch Văn Linh nghe câu nói của Âu Thời Phong, đôi mắt mở to sợ hãi nhìn vào khuôn mặt anh, bọn họ mang tiếng là đã đính hôn nhưng đây là lần đầu tiên bọn họ tiếp xúc gần như vậy. Nhưng trong lời nói của anh ta lại chẳng cơ cái gì là ôn nhu cả, mọi thứ nói ra đều muốn dồn cô ta vào cái chết.

Anh đã nói tất cả những gì cần thiết, cảm thấy cùng cô ta ở lâu một chỗ chỉ làm bản thân thêm khó chịu, buông cằm cô ta ra xong người rời đi, ra đến cửa bắt gặp Bạch Ngạn từ bên ngoài trở về, Âu Thời Phong lịch sự cúi chào ông ta hướng xe của mình đi tới, khi tay vừa chạm cửa xe lúc này mới nghe thấy ông ta lên tiếng.

"Thời Phong con tới tìm Văn Linh sao? Ở lại ăn tối đã rồi về."

Bạch Ngạn xưa nay chưa bao giờ thấy cậu con rể tương lai này chủ động tới cửa, hôm nay nhìn thấy ở nhà mình nên có chút kinh ngạc, thái độ của cậu ta không giống những người tới thăm bạn gái mình, chẳng lẽ cậu ta cùng con gái ông cãi nhau? Tuy thắc mắc nhưng ông ta lại không dám hỏi trực tiếp, đành dùng những lời lẽ bóng gió dò ý Âu Thời Phong.

"Ông Bạch tôi tới đây để hủy hôn với Bạch Văn Linh, mọi chuyện liên quan tôi sẽ giao cho trợ lý của mình xử lý, chào ông." Noi xong anh mở cửa lên xe, không cần biết Bạch Ngạn tỏ thái độ thế nào, việc Âu Thời Phong đã quyết kể cả bố mẹ anh cũng không thể ngăn cản được.

Bạch Ngạn sững sờ, nhìn theo chiếc xe rời đi, chuyện này đến nhanh tới mức ông ta chưa kịp phản ứng.

"Ceng." Trong nhà tự dưng nghe thấy tiếng đồ đạc lần lượt rơi xuống vỡ vụn, Bạch Ngạn nghĩ tới điều gì đó, vội vàng chạy vào trong nhà, cảnh tượng trước mắt làm ông kinh hãi.

Bạch Văn Linh cả người ngồi dưới nền nhà, xung quanh là những mảnh thủy tinh to nhỏ, bàn tay cô ta bị thủy tinh đụng trúng vẫn còn đang nhỏ máu.

"Văn Linh bình tĩnh nói cho bố nghe, mọi chuyện là sao?" Bạch Ngạn cẩn thận đi qua mảnh vỡ thủy tinh, cầm lấy hộp đồ tế giúp con gái xử lý vết thương trên tay.

"Bố, anh ấy không muốn cưới con, vì con bé đó anh ấy bỏ con." Cô ta thấy Bạch Ngạn liền ôm lấy ông ta, khóc tới thương tâm.

"Bố sẽ đòi lại công bằng cho con."

Bạch Ngạn dỗ dành con gái, Âu Thời Phong quá khinh thường ông ta rồi, đứa con gái ông luôn nâng niu trên tay, đâu phải cậu ta nói bỏ là bỏ được.

...

Âu Thời Phong vừa về tới nhà liền muốn gặp Đổng Văn Văn, nhưng vừa mở cửa phòng ngủ của cô ra, đã thấy một mảnh đêm yên tĩnh, chẳng thấy bóng dáng người cần gặp ở đâu.

"Vú Trần, Văn Văn cô ấy ra ngoài sao?"

Cả căn nhà thiếu vắng đi bóng dáng của cô, tự nhiên trong lòng Âu Thời Phong cảm thấy cô đơn đến khó tả.

"Buổi sáng cô ấy đi ra ngoài, dặn tôi không cần chờ cơm trưa, cô ấy vẫn chưa trở lại sao?" Vú Trần không phải lúc nào cũng ở trong nhà, Đổng Văn Văn trở lại hay chưa bà cũng không rõ.

Vừa rồi vào nhà còn thấy Chú Chương ở bên ngoài, nên anh mới khẳng định là cô ấy ở trên phòng, chẳng lẽ cô gái này không được anh đồng ý nên đã tự bỏ về nhà mình rồi?


Âu Thời Phong đang muốn đi bắt người trở lại, thì nhìn thấy Đổng Văn Văn cả người như mất đi sức sống, thẫn thờ đi ngoài sân.


"Văn Văn em không khỏe sao?" Âu Thời Phong đi nhanh lại chỗ Đổng Văn Văn, ôm lấy cô vào lòng, dịu dàng quan tâm hỏi han.


Đổng Văn Văn chỉ lắc đầu, cả người dựa vào Âu Thời Phong, sau khi cùng Thím Trương nói chuyện xong, cô cứ như vậy một mình lang thang trên đường, lúc đầu chỉ cho rằng mẹ bị bệnh nặng mà mất, bây giờ lại liên quan tới Ngọc Diêu Diêu.


Nếu đúng là bà ta đã tới, cô thật rất muốn biết ngày hôm đó Ngọc Diêu Diêu đã nói những chuyện gì? Mà khiến mẹ cô trở lên yếu ớt như vậy.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK