—————
"Còn buồn ngủ sao? Vậy em ngủ trên xe một lát đi." Hạ Kiến Vi đưa bữa sáng đã chuẩn bị xong cho Lục Tri, Lục Tri nói câu cảm ơn, nhận lấy túi.
"Vẫn ổn, thời gian đi học cũng không khác mấy so với bây giờ." Lục Tri lấy một cái bánh bao ra, nói: "Chú ăn chưa?"
"Ăn rồi, mình em ăn đi."
Nghe Hạ Kiến Vi nói, Lục Tri không khỏi nghĩ chắc Hạ Kiến Vi là người không ngủ nhiều.
"Lát nữa đổi sang tôi lái đi." Lục Tri đề nghị nói.
Hạ Kiến Vi cười nói: "Ngứa tay à?"
Lục Tri cũng không giải thích, "Vâng."
"Được, chờ đến lúc sắp tới bên kia sẽ đổi cho em, bên đó không có cảnh sát giao thông." Hạ Kiến Vi trái lại không sao cả, dù sao thì kỹ thuật lái xe của Lục Tri cũng rất tốt.
Nói đến lái xe, Hạ Kiến Vi bỗng nhớ tới một chuyện, "Sắp tới sinh nhật của em rồi nhỉ? Đến lúc đó có thể thi lấy bằng lái xe."
"Vâng, tôi cũng định thi đại học xong sẽ lấy bằng lái." Đúng lúc Lục Tri cũng có quyết định này, sinh nhật của cậu là vào đêm trước kỳ thi đại học, trong mùa hè mặt trời chói chang.
Thật ra Hạ Kiến Vi muốn tặng cho Lục Tri một chiếc xe, nhưng anh không cần mở lời cũng biết Lục Tri sẽ không muốn nó, vậy nên tốt hơn hết là tặng một thứ vừa khác biệt lại không quá tốn kém.
Tặng cho cậu một thùng sữa AD Canxi? Chắc là Lục Tri sẽ rất sẵn lòng nhận lấy.
Hạ Kiến Vi lái xe đến chỗ anh và Diêm Hồng Phi đã hẹn nhau, quả nhiên đã có ba chiếc xe chờ ở bên kia.
Hạ Kiến Vi dừng xe lại, hạ cửa kính xe xuống nói với bọn Diêm Hồng Phi: "Xin lỗi, đợi lâu rồi."
Du Phinh Phinh xua tay nói: "Hai người không đến trễ, vẫn còn hai cô gái chưa đến, chúng ta chờ thêm một chút."
Diêm Hồng Phi khom lưng lại gần cửa kính xe, rướn tới chào hỏi với Lục Tri ở bên trong: "Chào bạn nhỏ, đã lâu không gặp."
Hạ Kiến Vi đẩy đầu anh ta ra, "Đi đi đi, mới sáng sớm đừng dọa đến bạn nhỏ nhà tao."
Lục Tri lễ phép gật đầu với Diêm Hồng Phi, "Chú Diêm ạ."
Du Phinh Phinh đột nhiên đẩy Diêm Hồng Phi ra, Diêm Hồng Phi vậy mà lại thật sự bị cô đẩy qua một bên.
"Đúng là một cậu bé đẹp trai, Kiến Vi, cậu bắt được từ đâu đấy?" Hai mắt Du Phinh Phinh tỏa sáng nhìn Lục Tri.
Hạ Kiến Vi bất đắc dĩ nói: "Cậu đừng làm vẻ mặt kỳ quái giống mấy bà cô đó có được không..."
Hạ Kiến Vi bỗng cảm giác cả người chợt lạnh, ánh mắt của Du Phinh Phinh gần như muốn giết người.
"Nhóc đẹp trai, chào em, chị tên là Du Phinh Phinh, gọi là chị Phinh Phinh được rồi."
Diêm Hồng Phi vừa nghe lời này, lập tức nhướn lên, "Không được không được, loạn cả vai vế, em là vợ của anh, cậu ấy gọi anh là chú, lại gọi em là chị thì quan hệ của hai chúng ta là gì?"
Lúc này Lục Tri mới biết cô gái cao khoảng một mét bảy dáng người cao gầy trước mắt là vợ của Diêm Hồng Phi.
Du Phinh Phinh không để tâm vuốt mái tóc dài của mình, "Vậy thì hai chúng ta không có quan hệ. Dù sao thì tiên nữ vĩnh viễn sẽ không già."
Diêm Hồng Phi làm vẻ mặt ghét bỏ, nào có người phụ nữ không biết xấu hổ như vậy, thế mà lại tự nói mình là tiên nữ.
"Ôi, tiên nữ chỉ uống sương sớm thôi, tối qua lúc mồm to ăn thịt cũng không thấy em nói mình là tiên nữ."
"Diêm Hồng Phi anh muốn chết có phải không?" Du Phinh Phinh trừng mắt nhìn Diêm Hồng Phi một cái, Diêm Hồng Phi lập tức quéo, co rúm sang một bên.
Đây là lần đầu tiên Lục Tri nhìn thấy cách thức vợ chồng ở chung như vậy, không khỏi cảm thấy có chút vi diệu.
Hạ Kiến Vi thấy thế thì nói với cậu: "Hai người họ là thanh mai trúc mã, từ nhỏ đã như vậy, là hoan hỉ oan gia trong truyền thuyết."
Lục Tri gật đầu, không bao lâu sau thì hai cô gái họ chờ cũng tới, Diêm Hồng Phi và Du Phinh Phi lái xe ở đằng trước dẫn đường, bọn Hạ Kiến Vi và ba chiếc xe khác theo phía sau.
"Em buồn ngủ không?" Hạ Kiến Vi hỏi.
Thường thì sau khi Lục Tri tỉnh dậy sẽ không ngủ lại được, cậu lắc đầu, "Tôi nói chuyện với chú nhé, chú dậy sớm sẽ càng dễ buồn ngủ hơn."
Hạ Kiến Vi không khỏi hơi mỉm cười, "Em hát cho tôi đi, tôi muốn nghe."
Lục Tri liếc mắt nhìn anh, lúc trước khi cậu hát ở quán bar Hạ Kiến Vi vẫn luôn đến, cậu nghĩ rằng Hạ Kiến Vi chỉ là vì theo đuổi cậu, không ngờ anh thật sự thích nghe.
"Muốn nghe cái gì?" Lục Tri hỏi.
Hạ Kiến Vi nghiêng đầu nghĩ một chút, "Bong bóng tỏ tình có được không?"*
(một bài hát của Châu Kiệt Luân, tui có gắn trên đầu chương)
Lục Tri nhìn chằm chằm anh một lát, "Thì ra chú Hạ còn có trái tim thiếu nữ như vậy."
Hạ Kiến Vi cười tủm tỉm nói: "Em hát ra nhất định rất ngọt ngào."
Lục Tri không để ý đến lời trêu ghẹo của Hạ Kiến Vi, tìm nhạc đệm một chốc rồi bắt đầu cất tiếng hát.
Hạ Kiến Vi nghe giọng hát êm tai của Lục Tri, không khỏi cảm thấy hôm nay thật là một ngày tốt đẹp.
Đến khi bọn họ lái xe tới nơi thì Diêm Hồng Phi vô tình nhìn thấy Lục Tri từ ghế lái bước ra, thiếu chút nữa là bị dọa chết.
"Đậu mé! Hạ Kiến Vi mày không muốn sống nữa hả! Vậy mà lại dám để cho vị thành niên lái xe."
Hạ Kiến Vi thật sự cảm thấy Diêm Hồng Phi là con vịt, cứ hễ ngạc nhiên một tí là kinh sợ.
"Kỹ thuật lái xe của em ấy tốt lắm, nói không chừng còn tốt hơn cả mày." Hạ Kiến Vi không để tâm nói.
"Vậy cũng không thể để cho vị thành niên lái xe, nguy hiểm lắm đó." Diêm Hồng Phi tận tình khuyên bảo nói.
"Rồi biết rồi, chỉ lái một đoạn đường ngắn thôi, tao ở bên cạnh nhìn, mẹ Diêm đừng lo nghĩ nữa, vào trong đi." Hạ Kiến Vi đẩy lưng Diêm Hồng Phi.
Hạ Kiến Vi trấn an Diêm Hồng Phi rồi thì đi đến bên cạnh Lục Tri muốn giúp cậu cầm hành lý, nhưng Lục Tri không cho anh xách, "Tự tôi làm được."
Hạ Kiến Vi thấy bộ dáng của cậu hoàn toàn không nặng nề mới không tranh với Lục Tri.
Quả thật khu nghỉ dưỡng của bạn Du Phinh Phinh được xây dựng không tồi, xung quanh non xanh nước biếc, còn có thể nghe thấy được tiếng chim hót véo von.
Xem ra sáng mai không thể ngủ nướng, tiếng chim hót này quả thực là đồng hồ báo thức thiên nhiên.
"Phinh Phinh, đó là bạn của cậu sao? Sao tớ chưa từng gặp vậy, đẹp trai quá! Trai đẹp chất lượng tốt như vậy mà cậu lại giấu không nói cho chị em chúng tớ biết."
Mấy cô bạn nữ của Du Phinh Phinh đang vây quanh quở trách cô.
Du Phinh Phinh xòe tay nói: "Các chị em à, không phải tớ giấu, mà là anh đẹp trai cong, các cậu đừng nghĩ nữa."
"Ài... Quả nhiên, đàn ông tốt đều làm gay cả."
"Từ từ, nhóc đẹp trai kia bên cạnh anh ấy không phải là bạn trai của ảnh chứ? Giá trị nhan sắc cao thật đó! Trời ạ, xứng đôi quá!"
Du Phinh Phinh nhìn Lục Tri, lắc đầu nói: "Không phải, đó là con trai của bạn cậu ấy, đi chơi cùng nhau thôi."
"Vậy sao, không biết nhóc đẹp trai có thích chị gái hay không."
Du Phinh Phinh nghe thấy thì đánh cô gái đó một cái, "Đừng đi gây họa cho bạn nhỏ người ta, người ta là thí sinh tiêu chuẩn đấy."
Trong tiếng cười nói vui vẻ, mọi người đều vào phòng của mình để cất đồ.
Căn phòng là phòng tiêu chuẩn bình thường, mở cửa sổ ra là có thể nhìn thấy núi rừng.
"Tối mai chuẩn bị ở lều trại, mong chờ không?" Hạ Kiến Vi nói.
Thời tiết trong hai ngày này rất tốt, nếu buổi tối cắm trại chắc là có thể ngắm sao.
"Vâng."
Lúc này mặt trời đã ló dạng, thời tiết cũng nóng lên, Hạ Kiến Vi và Lục Tri đều thay áo ngắn tay, Hạ Kiến Vi cầm một cái áo chống nắng màu lam nhạt đưa cho Lục Tri, da cậu trắng như vậy đừng để bị rám nắng.
"Chú không mặc sao?" Lục Tri hỏi.
Hạ Kiến Vi tỏ vẻ mình không cần, "Có mặc cũng không trắng được."
Làn da của Hạ Kiến Vi trời sinh đã có màu lúa mạch, rất khỏe mạnh, từ nhỏ đến giờ chưa từng trắng. Nhưng nhờ vẻ ngoài đẹp trai của anh, chẳng những không làm anh trông vừa đen vừa quê, mà còn làm anh trông rất điển trai gợi cảm, tràn ngập tính hoang dã.
Hai người cùng đi xuống lầu, đúng lúc thấy Du Phinh Phinh đang nói chuyện với bạn cô, cũng chính là chủ của khu nghỉ dưỡng, Hạ Kiến Vi đi qua, điềm tĩnh trò chuyện với đối phương.
Lục Tri đứng ngay sau anh, nhìn dáng vẻ ung dung tự tin của Hạ Kiến Vi, bỗng nhiên cảm thấy không thể rời mắt.
"Đi thôi, chúng ta đi chuẩn bị nướng BBQ." Hạ Kiến Vi xoay người nói với Lục Tri.
Lúc này Lục Tri mới hồi thần lại, gật đầu.
Hạ Kiến Vi biết nấu ăn nên chuẩn bị đồ ăn cùng với một chàng trai biết nấu ăn khác và hai cô gái. Những người khác có người bày biện dụng cụ, có người lấy than để nướng BBQ, tóm lại đều là phải tự mình làm.
Đợi đến khi mọi thứ đều được chuẩn bị ổn thỏa thì đã có không ít cô gái đổ mồ hôi nhễ nhại, đi đến ngồi dưới ô che nắng lau mồ hôi, dặm lại lớp trang điểm.
Bọn Hạ Kiến Vi đã bắt đầu nướng, anh thuần thục đứng trước vỉ nướng, quét dầu và gia vị lên xiên thịt trong tay, ánh nắng mặt trời chiếu lên người anh, giữa trán có mồ hôi đang lăn xuống.
Chị em bạn dì của Du Phinh Phinh ngồi trên ghế xem Hạ Kiến Vi nướng thịt, nhìn làn da màu lúa mạch của anh bị ánh mặt trời phơi đến sáng bóng, nhìn mồ hôi lăn từ trên trán xuống sống mũi anh tuấn của anh, còn có cơ bụng lộ ra khi anh tùy ý dùng vạt áo thun của mình lau mồ hôi.
Mấy người cũng đồng thời nuốt một ngụm nước bọt.
"Phong cảnh như vậy đúng là tuyệt đẹp, sao anh ấy lại là gay chứ... Nếu anh ấy thẳng thì chị đây nhất định phải bắt anh ấy ngủ tới tay."
"Vậy thì vẫn để ảnh cong đi, ít nhất chúng ta có thể cùng nhau thưởng thức, chứ sẽ không vì ngủ anh ấy mà đánh nhau."
"Rất có lý."
Hạ Kiến Vi hoàn toàn không biết rằng phía sau anh có một đám phụ nữ cách khoảng không đang thèm nhỏ dãi cơ thể đẹp đẽ của anh. Sau khi Hạ Kiến Vi nướng xong một xiên cánh giữa thì gọi lại Lục Tri đang đi ngang qua bên cạnh anh, "Đói bụng rồi phải không? Mau nếm thử đi, chắc mùi vị cũng không tồi."
Lục Tri ngơ ngác cầm lấy cánh giữa, cứ cảm thấy một mình mình ăn có hơi không được tốt.
"Không sao đâu, cứ ăn đi, tôi chỉ muốn cho em ăn xiên đầu tiên tôi nướng chín. Mấy cái khác cũng sắp xong rồi, tôi kêu các cô ấy lại đây lấy."
"Trai xinh gái đẹp mau tới đây lấy đi, đã nướng xong rồi."
Nghe Hạ Kiến Vi gọi một tiếng là mọi người lập tức vọt tới, xiên nướng trên vỉ rất nhanh đã bị càn quét không còn gì.
Lục Tri ăn một miếng, "Ngon lắm."
Hạ Kiến Vi cười vui vẻ, "Vậy thì tốt rồi."
Lục Tri ăn xong một cái cánh giữa, bên dưới vẫn còn một cái nữa, cậu đưa cái cánh đó tới trước mặt Hạ Kiến Vi, "Chú cũng ăn đi."
Hạ Kiến Vi sửng sốt, cười mỉm nhìn cậu nhưng không nhúc nhích.
Lục Tri bị anh nhìn, chợt nhận ra đây không phải là cậu đang bảo Hạ Kiến Vi ăn đồ thừa của mình sao, "Xin lỗi, tôi không suy xét chu đáo, thôi quên đi."
Cậu đang định rút tay lại thì Hạ Kiến Vi nắm lấy cổ tay cậu, mượn tay cậu cắn cái cánh giữa một cái, "Ừm, ngon lắm."
Lục Tri bị đôi mắt ngập ý cười của anh nhìn chăm chú, bỗng cảm giác mặt mình hơi nóng lên, trái tim cũng đập nhanh hơn một chút.
"Chú tự cầm đi." Lục Tri nhét cái cánh giữa còn lại chỉ bị Hạ Kiến Vi cắn một miếng vào trong tay anh, gắp khoai tây ở bên cạnh lên nướng.
Hạ Kiến Vi vui rạo rực ăn cái cánh giữa kia, khi anh ngước mắt lên thì đối diện với vẻ mặt khiếp sợ của Diêm Hồng Phi.
Đây là lần đầu tiên Diêm Hồng Phi nhìn cận cảnh người anh em của mình trêu chọc trẻ vị thành niên một cách không biết xấu hổ tới cỡ nào. Anh ta tỏ vẻ nội tâm của mình đã chịu một đả kích cực lớn, cần phải tĩnh dưỡng thật tốt một chút.
Diêm Hồng Phi nuốt một ngụm nước bọt, nói: "Mày cứ làm vậy thì sớm muộn gì cũng vào cục cảnh sát."
Tác giả có lời muốn nói: mẹ Diêm luôn lo lắng người anh em của mình sẽ vào cục cảnh sát ╮(╯_╰)╭
Hết chương 49.