—————
"Hắn không cam tâm nên tìm tôi đấu một lần nữa. Tôi bị hắn dây dưa phiền nên đã đồng ý." Hạ Kiến Vi bỗng nhiên cười lạnh một tiếng, "Không ngờ hắn căn bản không muốn thi đấu với tôi, mà là muốn tôi chết, quả thật lúc ấy thiếu chút nữa tôi bị hắn giết chết, nhưng cũng may mạng tôi lớn, không như hắn mong muốn."
"Hắn người đó, toàn thế giới đều sai, chỉ có hắn là đúng. Lần trước tôi lại thắng hắn, hắn còn mất nửa cái mạng, món nợ này đều tính lên đầu tôi."
Lục Tri nghe câu chuyện Hạ Kiến Vi kể lại, Lư Ngư đúng là một con chó điên không nói đạo lý, còn là cái loại toàn thân tanh hôi.
......
Vết thương của Lục Tri đều là thương ngoài da, chỉ là đầu bị đập một cái, hơi bị chấn động não nhẹ, sau khi theo dõi một thời gian xác định không có vấn đề gì, bác sĩ đã cho cậu xuất viện.
Lục Tri ngồi trên xe của Hạ Kiến Vi, có hơi buồn nôn, Hạ Kiến Vi nhìn sắc mặt trắng bệch của cậu mà đau lòng cực kỳ, vất vả lắm mới tới trước cửa tiểu khu nhà Lục Tri, Hạ Kiến Vi tìm chỗ đỗ xe, sau đó đỡ Lục Tri về.
Lục Tri từ chối nửa ngày Hạ Kiến Vi cũng không yên tâm để cậu tự mình về. Lúc này Lục Thâm không có ở nhà, trong nhà cũng không có ai, đương nhiên Hạ Kiến Vi không thể để Lục Tri ở nhà một mình.
"Chú Hạ, chú cứ tự nhiên, tôi nghỉ ngơi một lát." Lục Tri cởi giày nằm lên giường của mình, Hạ Kiến Vi đi tới muốn giúp cậu thay quần áo, dù sao thì ngủ như vậy cũng không thoải mái.
Nhưng vừa đặt tay lên, đôi mắt đen trắng rõ ràng của Lục Tri mở ra.
"Chú Hạ, giậu đổ bìm leo sao?"
Có lẽ bởi vì nằm, nên giọng Lục Tri có chút khàn, đôi mắt của cậu là mắt phượng xinh đẹp đến bức người, đồng tử trong veo sạch sẽ, không nhiễm bụi trần.
Mới đầu Hạ Kiến Vi cũng không có bất kỳ suy nghĩ bậy bạ gì, nhưng khi bị một đôi mắt sạch sẽ sáng ngời như vậy của cậu nhìn chằm chằm, anh lại ngo ngoe rục rịch.
Tầm mắt lơ đãng lướt từ hai mắt Lục Tri đến sống mũi anh tuấn của cậu, rồi đến đôi môi mỏng nhạt màu, là hình dáng rất thích hợp để hôn môi.
Sau một hồi im lặng, Hạ Kiến Vi như không có chuyện gì, đứng dậy, "Sợ em ngủ như thế sẽ không thoải mái nên muốn giúp em cởi quần áo một chút."
Lục Tri ngồi dậy, "Cảm ơn."
Sự bình tĩnh của cậu ngược lại làm Hạ Kiến Vi hơi mất tự nhiên, Hạ Kiến Vi giơ tay sờ gáy mình, "Muốn ăn chút gì không? Tôi làm cho em."
Lục Tri còn hơi buồn nôn nên không có khẩu vị gì, "Tôi không đói bụng."
"Cả ngày không có gì trong bụng rồi, để tôi làm cho em chút đồ thanh đạm." Hạ Kiến Vi có thể đoán được có lẽ là đầu Lục Tri còn choáng, không thèm ăn, nhưng cũng không thể để bụng đói.
Lục Tri từ trên giường đứng dậy đi đến trước tủ quần áo, đưa lưng về phía Hạ Kiến Vi lấy một cái áo thun trắng ra, vừa giơ tay định cởi áo ra thì đột nhiên lại nhớ tới Hạ Kiến Vi còn ở đây.
"Tôi thay quần áo."
Nếu là người khác thì Lục Tri sẽ trực tiếp thay luôn, nhưng Hạ Kiến Vi thì khác, anh rõ ràng đã tỏ tình với Lục Tri, Lục Tri còn ở trước mặt anh thay đồ như không có chuyện gì xảy ra, vậy không phải là đang truyền tin mờ ám cho Hạ Kiến Vi hay sao?
Hạ Kiến Vi cũng không có ý một hai phải xem Lục Tri thay quần áo. Anh đứng dậy đi ra ngoài, còn tri kỷ đóng cửa lại, vào lúc cửa đóng, anh thấy Lục Tri cởi áo ra, cơ thể thiếu niên hơi gầy nhưng lại không yếu ớt lộ ra, nhưng những vết bầm tím trên đó lại làm tay đóng cửa của Hạ Kiến Vi khựng lại.
Ánh mắt anh lạnh lẽo, hôm nay đúng thật là quá lời cho Lư Ngư.
"Trên người đã bôi thuốc chưa?"
Lục Tri quay đầu lại, có phần bất đắc dĩ nói: "Chú Hạ, tín nhiệm của chú ở chỗ tôi sắp thành số âm rồi."
Hạ Kiến Vi không để bụng đi qua, vén áo thun trắng của cậu lên, quả nhiên trên đó có không ít vết bầm.
"Có rượu thuốc không? Tôi bôi cho em."
Rượu thuốc vẫn còn, Lục Tri cầm áo kéo xuống, "Không cần, lát nữa tôi tự mình bôi."
"Tay em với ra sau lưng được à? Không sàm sỡ em đâu." Hạ Kiến Vi cứ cảm thấy có phải mình là tên ác bá trong mắt Lục Tri hay không.
Sau khi bôi thuốc cho Lục Tri xong, bàn tay xấu xa của Hạ Kiến Vi lướt xuống eo Lục Tri một chút, Lục Tri quay đầu lại, tóc mái trên trán hơi rối, càng tôn lên đôi mắt phượng xinh đẹp bức người kia.
"Đã nói là không sàm sỡ rồi mà?"
Có lẽ Lục Tri thấy hành vi nói không giữ lời của Hạ Kiến Vi nhiều nên không trách, ngược lại giọng điệu hơi lười biếng, giống mèo con mới vừa ngủ trưa dậy.
"Khó kìm lòng nổi, người trong lòng không mặc áo trước mặt mình, thờ ơ mới là có vấn đề ấy. Thông cảm một chút nhé?"
Lục Tri cởi áo nằm sấp trên chiếc giường đơn của cậu, bên dưới mặc một cái quần thể thao màu đen, có lẽ quần thể thao hơi ngắn nên lộ ra một đoạn mắc cá chân trắng nõn, từ phía sau nhìn tấm lưng trần trắng đến phát sáng của cậu, đương nhiên cũng là vì mới được bôi dầu thuốc. Trong không khí tràn ngập một mùi thuốc khó ngửi, Hạ Kiến Vi lại cảm thấy mũi mình có hơi ngứa.
Cậu hơi buồn ngủ dụi dụi gối đầu, đuôi tóc đen lướt qua cái gáy trắng nõn của cậu, Hạ Kiến Vi đột nhiên đứng dậy đi ra ngoài, tay chân nhẹ nhàng đóng cửa lại cho Lục Tri.
"Phù..." Hạ Kiến Vi thở ra một hơi nặng nhọc trong nhà vệ sinh chật hẹp của nhà Lục Tri, ảo não cúi đầu nhìn túp lều dựng lên của mình.
Tại sao chỉ một hành động bình thường như thế lại làm anh cảm thấy cực kỳ khiêu gợi.
Người khác lấy nhục dục để thấy sự thuần khiết, anh lại phát rồ lấy thuần khiết để thấy nhục dục.
......
Lục Tri mơ màng nghe thấy có người đang nói chuyện, mở mắt thấy là đồng hồ báo thức của mình, đã tám giờ tối, trên người đắp chăn, cũng không biết Hạ Kiến Vi đã đắp cho cậu khi nào.
"Tôi đã làm xong bữa tối đặt ở đó rồi. Lát nữa Tri dậy, hâm nóng một chút là có thể ăn."
"Không phiền, chuyện lần này tất cả cũng tại tôi."
Là Hạ Kiến Vi đang nói chuyện với ba cậu. Sau khi đầu óc Lục Tri tỉnh táo lại thì cũng dần nhận ra giọng nói bên ngoài là ai.
Lục Tri đang muốn ngồi dậy thì cửa phòng của cậu bị đẩy nhẹ ra, một ít ánh sáng từ trong phòng khách lọt vào.
Thấy cậu đã tỉnh, Hạ Kiến Vi bước đến cúi người ngồi xổm trước giường nhỏ nhẹ nói với cậu, "Tôi làm ít món em thích ăn, lát nữa hãy ăn một chút. Trời cũng không còn sớm, không quấy rầy em và ba em nữa. Tôi đi trước, nếu có gì không thoải mái thì nhớ nói với ba em, gọi điện cho tôi cũng được."
Hạ Kiến Vi sờ mái tóc hơi ướt vì ngủ say của cậu, "Ngày mai lại đến thăm em."
Lục Tri bị sự dịu dàng của anh rót đầy cõi lòng, lời từ chối tới bên môi lại có chút không nói nên lời.
Cho đến khi Hạ Kiến Vi rời khỏi, Lục Thâm mới bước vào, "Có đau không?"
"Không đau." Lục Tri thật sự cảm thấy không có gì to tát.
Lục Thâm thở dài một hơi, nói: "Ra ăn chút gì đi, hai ngày này cũng đừng tắm rửa, dễ làm ướt vết thương, còn muốn tắm quá thì nhớ gọi ba."
Lục Tri mang dép lê vào, khoác một cái áo khoác đi ra ngoài, "Ba, con đã mười bảy rồi."
Lục Thâm không để tâm, có chút đau lòng sờ khuôn mặt tái nhợt của Lục Tri, "Mười bảy tuổi cũng vẫn là con của ba."
Lục Tri nghĩ đến lời Hạ Kiến Vi nói, thăm dò hỏi một câu, "Ba, ba với chú Hạ phát triển thế nào rồi?"
Lục Thâm sửng sốt một chút, xấu hổ cười, "Bọn ba chỉ là bạn bè bình thường thôi."
"Ba không thích chú Hạ sao?"
Lục Thâm đẩy cặp kính gọng đen to của mình, "Chỉ là thích như bạn bè bình thương."
Lục Tri quan sát vẻ mặt của ba mình, trong lòng cũng hiểu được gì đó, "Vậy ba có người mình thích không?"
Lục Thâm cảm thấy tối nay Lục Tri nói nhiều hơn bình thường, "Sao cứ hỏi vấn đề này thế? Không phải là con thích bạn nữ nào rồi chứ?"
Lục Thâm cũng từng ở độ tuổi này của Lục Tri, biết Lục Tri rất được các bạn nữ yêu thích, nhưng Lục Tri vẫn không có ý định yêu đương, nên y cũng không hỏi nhiều, Lục Tri rất có chủ kiến của mình, biết phân rõ nặng nhẹ, thế nên Lục Thâm cũng không quản lý Lục Tri nghiêm khắc.
"Không có, con còn phải chuẩn bị cho kỳ thi."
Hai ba con cũng không tiếp tục nói đề tài này nữa, sau khi Lục Tri ăn bữa tối xong thì hâm nóng một hộp sữa bò, uống xong rồi bỏ ngoài tai lời phản đối của Lục Thâm mà chạy đi tắm rửa.
Lục Thâm không có cách nào với cậu, chỉ có thể giúp cậu thay khăn trải giường ướt đẫm mồ hôi và rượu thuốc, nếu không đêm nay Lục Tri ngủ không được.
Thật ra hôm nay khi Lục Tri hỏi y có người mình thích hay không, Lục Thâm đã hoảng sợ, đầu óc không hiểu sao lại nhảy ra khuôn mặt của Chương Cư Bạch, ngay sau đó y lại lắc đầu đuổi khuôn mặt đáng ghét này ra ngoài.
Sao y có thể thích tên Chương Cư Bạch biến thái kia được.
Chương Cư Bạch ngồi trước máy tính làm việc hắt hơi một cái, đúng là cuộc sống không dễ dàng gì, người khác đều tan tầm cả rồi mà hắn còn phải tăng ca.
"Chẳng lẽ là thầy Lục nhớ mình?" Chương Cư Bạch hoàn toàn không cảm thấy mình sẽ bị cảm, hắt hơi thì nhất định là vì thầy Lục nhớ hắn, sự tự tin khó hiểu này không biết được truyền từ ai.
Ông nội Chương gọi điện cho hắn, bảo hắn năm mới đừng chạy loạn, nhớ về nhà ăn cơm tất niên.
Chương Cư Bạch không hề hứng thú với bữa cơm tất niên nhà bọn họ, hắn vốn muốn đến nhà Lục Thâm ăn cơm tất niên với Lục Thâm và con của y, nhưng nghĩ đến lời dặn của Hạ Kiến Vi lại có phần do dự. Không phải là hắn sợ con của Lục Thâm đánh hắn, mà là con Lục Thâm đang ở tuổi dậy thì, chắc là cũng không biết xu hướng tính dục của Lục Thâm, nếu mình tùy tiện đến, chẳng những không tốt lên được mà còn làm hỏng mối quan hệ giữa Lục Thâm và con y trở nên tồi tệ.
Chương Cư Bạch nghĩ đến tính tình của Lục Thâm là biết chắc chắn y rất coi trọng đứa nhỏ này, bằng không cũng thì sẽ không thà chịu độc thân cũng muốn nuôi con khôn lớn khi còn trẻ như thế.
Chương Cư Bạch nói với ông nội một câu: để tính sau, khiến ông cụ tức giận không chịu nổi. Sau khi cúp máy thì hắn trực tiếp gọi cho Lục Thâm, Lục Thâm không nghe máy, Chương Cư Bạch không ngại phiền gọi năm sáu cuộc, bấy giờ Lục Thâm mới nhấc máy hắn.
"Cậu có thể nghỉ một lát không?"
Chương Cư Bạch nhấp một hớp cà phê, đúng lý hợp tình nói: "Không thể, ai bảo anh không để ý tới tôi."
Lục Thâm thở dài, cảm thấy Chương Cư Bạch không khác gì một đứa trẻ đầu gấu, "Nói đi, chuyện gì?"
"Ngày mai đi cùng tôi."
"Không được." Lục Thâm từ chối mà không hề nghĩ ngợi, vết thương trên đầu Lục Tri chưa lành, y không thể bỏ mặc con trai mà chạy đi chơi với Chương Cư Bạch được.
"Thầy Lục, anh đúng là vẫn nhẫn tâm như ngày nào." Chương Cư Bạch lại nhớ đến dáng vẻ y từ chối mình nhiều năm trước.
"Ngày mai thật sự không được, con tôi đang bị thương, tôi muốn ở nhà với nó." Lục Thâm thở dài giải thích.
"Bị thương? Đánh nhau với người ta?" Chương Cư Bạch nghe vậy thì bỗng nhiên bắt đầu hơi tin những lời Hạ Kiến Vi nói.
"Cho là vậy đi." Lục Thâm cũng không giải thích nhiều, chuyện này liên quan đến Hạ Kiến Vi, giải thích sẽ phức tạp.
"Không ngờ anh nho nhã yếu ớt thế mà con anh cũng khá quậy, giống tôi vậy."
Lục Thâm hầu như không để ý tới chuyện Chương Cư Bạch nói mấy lời chiếm hời này, "Tôi còn bài tập phải chữa, không nhiều lời với cậu nữa."
"Ngày mai không đi với tôi, bây giờ cũng không ở cùng tôi, muốn tống cổ tôi dễ như vậy?"
Lục Thâm nhướng mày, "Vậy cậu còn muốn thế nào?"
"Nói gì êm tai xem."
Một người trưởng thành như Lục Thâm đương nhiên biết trong đầu Chương Cư Bạch chứa chất thải màu vàng gì, tức giận nói: "Miễn đi, tôi cúp đây."
"Anh chắc chứ?" Giọng nói thâm sâu của Chương Cư Bạch phát ra từ điện thoại.
Lục Thâm nhớ tới chuyện Chương Cư Bạch đã làm với mình, lập tức có chút không chắc.
"Anh có tin bây giờ tôi đến gõ cửa sổ nhà anh không?"
Nếu là người khác nói lời này, Lục Thâm chắc chắn sẽ không để ý tới, nhưng từ Chương Cư Bạch thì Lục Thâm không nghi ngờ gì kẻ điên này sẽ làm ra chuyện như vậy.
Y nuốt ngụm nước bọt, gian nan mở miệng: "Cư Bạch, ngủ ngon."
Tác giả có lời muốn nói: Không có ngày nào Chương Cư Bạch làm người hhhh
Hết chương 36.