—————
Ngồi trên ghế lái phụ, Lục Tri vẫn có chút ngẩn người, sao Hạ Kiến Vi lại có thể đến đây đón cậu?
Ba cậu đâu? Đã về nhà hay chưa? Hôm nay không phải cuối tuần, ba cậu còn phải đi làm, Hạ Kiến Vi nên đi đón ba cậu mới đúng.
"Sao vậy? Vẫn luôn im lặng không nói lời nào."
Cả thành phố bị cơn mưa to gột rửa, trên đường phố yên tĩnh đến nỗi chỉ nghe thấy tiếng mưa rơi, còn có một hai tiếng còi.
Lục Tri phát hiện ống tay áo và ống quần của Hạ Kiến Vi bị nước mưa làm ướt, cậu không biết mình nên hỏi cái gì, cũng không biết nên nói cái gì, giờ phút này cậu như bị người ta dùng kim chỉ khâu miệng lại, cái gì cũng không nói nên lời.
"Vâng, có hơi mệt ạ."
Hạ Kiến Vi bỗng vươn tay sờ trán cậu, rồi lại sờ trán mình, "Chắc là không sốt đâu, dạo này thời tiết rất lạnh, lát nữa về nhà em tắm nước nóng rồi ngủ một giấc, đừng để bị cảm."
Lục Tri ngây người chốc lát, "Vâng, được, cảm ơn."
Rất nhanh hai người đã đến cửa tiểu khu nhà Lục Tri, Hạ Kiến Vi đưa ô che mưa cho Lục Tri, "Đừng để bị ướt."
"Vậy chú thì sao?"
Hạ Kiến Vi xua tay, "Xe của tôi có thể lái thẳng đến dưới lầu nhà tôi, sẽ không bị ướt mưa."
Lục Tri nắm lấy tay nắm cửa, chợt cậu siết tay thật chặt, quay đầu nói với Hạ Kiến Vi: "Chú Hạ, thật ra chú không cần phải như vậy."
Hạ Kiến Vi không hiểu sao, "Hửm? Cái gì?"
"Không cần phải lấy lòng tôi như vậy, tôi sẽ không phản đối chú và ba tôi ở bên nhau." Lục Tri dừng lại một chút rồi nói, "Tôi đồng ý cho chú làm cha dượng."
Bên trong xe lâm vào bầu yên tĩnh kỳ dị, Lục Tri nói xong lời mình muốn nói thì định xuống xe.
Một bàn tay đột nhiên nắm lấy cổ tay của cậu, ánh mắt Lục Tri bỗng chốc chạm mắt với Hạ Kiến Vi.
Đôi mắt kia nghiêm túc mà sắc bén nhìn chăm chú vào cậu, "Tôi không muốn làm cha dượng của em."
Lục Tri mở miệng, nhưng lời còn chưa kịp hỏi ra thì đã bị Hạ Kiến Vi cắt ngang.
"Tôi muốn làm bạn trai của em."
Dường như không khí đã ngưng trọng trong khoảnh khắc này, Lục Tri nghi tai mình xảy ra vấn đề, cậu không thể tin nhìn Hạ Kiến Vi.
"Chú... Nói cái gì?" Lục Tri chưa bao giờ nhận ra cổ họng mình lại khô khốc như vậy, thậm chí khô khốc đến mức có chút ngứa ngáy, làm cậu muốn ho khan.
Hạ Kiến Vi không hề chớp mắt nhìn chằm chằm Lục Tri, "Tôi nói tôi không muốn làm cha dượng của em, tôi muốn làm bạn trai em. Cho tới nay chắc em có thể cảm nhận được, tôi đang theo đuổi em."
Đầu óc Lục Tri ong lên một tiếng, trống rỗng, thật ra cậu cũng cảm nhận được, nhưng lần nào cậu cũng đều phủ nhận, chuyện đó căn bản không có khả năng.
Nhưng chuyện mà cậu cho rằng không có khả năng lại đã thật sự xảy ra.
Chờ đến khi Lục Tri định thần thì mi tâm cũng nhíu lại, đột nhiên cậu túm lấy cổ áo của Hạ Kiến Vi lên, hung dữ nói: "Cho tới nay chú vẫn luôn đùa giỡn ba tôi? Nếu chú đã theo đuổi tôi, vậy thì tại sao hôm qua lại còn dẫn ba tôi ra ngoài hẹn hò? Cả đêm qua ông ấy không về, chú đã làm gì ông ấy rồi?"
Làm sao mà Hạ Kiến Vi biết được sự tình sẽ phát triển theo hướng này chứ, anh vội vàng nắm lấy tay Lục Tri, giải thích: "Không có, tôi không có, ngày hôm qua là ba em nhờ tôi giúp một việc, tôi đã nói với anh ta kể từ hôm chúng tôi đi xem mắt rồi, chúng tôi chỉ làm bạn thôi."
"Tôi thừa nhận, tôi có lợi dụng anh ta để tiếp cận em, nhưng tôi chưa từng cho ba em bất kỳ ám chỉ ái muội nào cả, cũng không có ý kia, người tôi thích trước nay đều là em mà thôi."
Lục Tri nghe Hạ Kiến Vi nói thích mình, trong lòng thế mà lại tê rần, cậu nghi ngờ nhìn Hạ Kiến Vi, "Vậy tối hôm qua ông ấy đã đi đâu?"
Hạ Kiến Vi đảo mắt một hồi, trong thời gian ngắn không biết có nên bán đứng Chương Cư Bạch và Lục Thâm hay không, nhưng sau đó anh nghĩ lại, hai người bọn họ cũng không có bảo mình giữ bí mật giúp bọn họ mà nhỉ.
"Em bình tĩnh lại một chút, tôi từ từ nói cho em nghe. Buông cổ áo tôi ra trước đã, được không?" Hạ Kiến Vi chỉ chỉ tay Lục Tri.
Lục Tri do dự một hồi mới buông tay ra.
"Nói đi." Điệu bộ này của Lục Tri hơi có xu hướng nếu chú giải thích không đàng hoàng thì chờ chết đi.
Hạ Kiến Vi sửa sang lại cổ áo bị Lục Tri kéo nhăn một chút, nghĩ thầm, tỏ tình thảm thiết như vậy có lẽ chỉ có mình anh bị.
Hơn nữa đương sự hoàn toàn không quan tâm đến chuyện tỏ tình này.
"Có lẽ tối qua ba em đi nối lại tiền duyên rồi."
Lục Tri nhăn mày lại, "Ông ấy chưa từng có tiền duyên."
"Sao em biết được?"
Lục Tri lắc đầu, "Đương nhiên là tôi biết, từng ấy năm qua ông ấy vẫn luôn quanh quẩn bên tôi, căn bản không có thời gian phát triển quan hệ với người khác."
Hạ Kiến Vi lắc ngón tay, "Vậy thì chưa chắc, dù sao em cũng phải đi học, còn anh ta lại luôn đi làm, sao em có thể bảo đảm trong lúc làm việc anh ta sẽ không gặp được người tâm đầu hợp ý?"
Lục Tri nghe thấy thế quả nhiên ngây ngẩn cả người, theo lời của Hạ Kiến Vi thì hình như đúng thật là có một người như vậy, hơn nữa người này còn là ba cậu quen biết trong công việc, nói như vậy thì tiền duyên này cũng là một giáo viên?
Cũng không chắc, cũng có khả năng là phụ huynh.
Lục Tri lâm vào trầm tư, Hạ Kiến Vi bỗng nhiên tiến lại gần, "Được rồi, vấn đề của em đã hỏi xong, có phải là nên cân nhắc kỹ lời tỏ tình của tôi một chút không?"
Lục Tri thoát khỏi dòng suy nghĩ, đập vào mắt là gương mặt gần trong gang tấc của Hạ Kiến Vi.
Ngũ quan của anh rất anh tuấn, tóc mái trên trán có chút ướt, làm anh trông cuồng dã lại gợi cảm.
"Chú Hạ, tôi mới mười bảy tuổi."
"Tôi biết, thế nên tôi sẽ không làm gì em. Em mới mười bảy tuổi, còn có đủ thời gian để suy xét, em cũng không cần phải phiền lòng vì chuyện này, em tiếp tục cuộc sống của em, tôi tiếp tục theo đuổi em, đương nhiên em đồng ý là tốt nhất, mà không đồng ý cũng không sao, đây là quyền tự do của em, tôi có thể theo đuổi được em hay không, toàn bộ đều dựa vào bản lĩnh của tôi."
Lục Tri càng nghe càng cảm thấy khó tin, nào có người tỏ tình như vậy chứ.
Hạ Kiến Vi nghiêm túc nhìn chăm chú vào cậu, đặt tay Lục Tri lên ngực mình, "Nhưng em phải nhớ kỹ, mưa gió đêm nay đều chứng giám tình yêu tôi dành cho em."
Lục Tri hơi không được tự nhiên rút tay về, "Chú đã nói sẽ không làm gì tôi."
Mặt Hạ Kiến Vi giãn ra, "Chỉ nắm tay mà thôi, học sinh tiểu học cũng sẽ nắm."
Lục Tri lên lầu, Hạ Kiến Vi vẫn chờ đến khi nhà cậu sáng đèn rồi mới rời đi.
Lục Tri đứng trên lầu nhìn chiếc xe đang chạy ngày càng xa, chạm tay mình, dường như nơi đó còn lưu lại độ ấm của Hạ Kiến Vi.
......
Tết đang đến gần, công việc trong quán của Hạ Kiến Vi cũng lu bù lên. Anh mới vừa tỏ tình với Lục Tri không lâu, nhưng không có cách nào gặp được người, chỉ có thể sáng tối đúng giờ gửi tin nhắn cho Lục Tri, quả thực còn chuẩn hơn đồng hồ báo thức.
"Kiến Vi, tao đã về rồi! Mau tới tiếp giá đi."
Hạ Kiến Vi vừa nhấc máy, đúng là Diêm Hồng Phi biến mất đã lâu.
"Mày chơi ở Pháp đủ rồi giờ quay về?"
"Không sai lắm, đây không phải là muốn ăn tết sao? Nếu còn ở nữa thì mẹ tao sẽ đến đánh chết tao."
Hạ Kiến Vi nhớ ngày hôm qua nhìn thấy vòng bạn bè của Du Phinh Phinh, nhịn không được nói: "Tao thấy mày trở về cũng có thể chuẩn bị ly hôn được rồi đó."
"Ách, Hạ Kiến Vi, mày đừng hở chút là nói mấy lời xui xẻo được không? Đợi tao trở lại đảm bảo sẽ dỗ đến Du Phinh Phinh ngoan ngoãn luôn."
Hạ Kiến Vi nghe Diêm Hồng Phi nói mà không biết ngượng mồm, không đành lòng nói cho anh ta biết, vợ mày đã về nhà mẹ đẻ ở hơn một tháng rồi, nếu mày dám đến cửa thì cha vợ mày nhất định sẽ lấy chổi đánh đuổi mày đi.
"Ồ, tao đây sẽ rửa mắt mong chờ."
Vất vả lắm Hạ Kiến Vi mới dành ra thời giờ đến sân bay đón Diêm Hồng Phi một chuyến, Diêm Hồng Phi túi lớn túi nhỏ rất giống người mua thay*.
(raw: daigou, là một kênh thương mại, trong đó một người bên ngoài TQ mua hàng hóa cho một khách hàng ở TQ. GG để biết thêm chi tiết)
"Nhanh lên! Kiến Vi, nhanh, tao không cầm nổi nữa." Diêm Hồng Phi không chỉ cầm trên tay mà trên cổ còn treo một cái túi lớn, thật may là không siết chết anh ta.
"Mày mua nhiều như vậy làm gì?" Hạ Kiến Vi cầm lấy cái túi trong tay anh ta rồi bỏ vào cốp xe.
Diêm Hồng Phi ăn mặc xù xì, nói: "Bị bảy cô tám dì nhà tao biết tao đi Pháp, lần lượt từng người đều gọi điện cho tao."
Hạ Kiến Vi không thể không thấy may vì nhà mình không có nhiều thân thích như vậy, hơn nữa một đám xuất ngoại cũng cần mẫn hơn anh.
Vất vả lắm mới lên xe được, cuối cùng Diêm Hồng Phi cũng có thể thở ra một hơi, anh ta lấy một cái hộp ra đưa cho Hạ Kiến Vi, "Quà này tặng cho mày, còn cái này là tặng cho bạn nhỏ nhà mày. Cũng may là mày không tự tống mình vào tù trước khi tao về."
Hạ Kiến Vi trừng anh ta một cái, "Cảm ơn quà của mày, tao sẽ không tự đưa mình vào tù có được chưa, tao rất có nguyên tắc nhé."
Diêm Hồng Phi cười ha ha, "Tao còn không hiểu mày sao? Bây giờ mày còn chưa vào tù là do mày không dám xuống tay với cậu ta, nhưng nếu cậu ta chủ động quyến rũ mày thì sao? Cậu ta cởi sạch đứng trước mặt mày thì mày còn có thể kiềm chế được à?"
"Mày đừng nói thế, đúng thật là tao đã thấy rồi."
Diêm Hồng Phi nghẹn họng nhìn trân trối, trừng mắt với anh, "Cái gì? Hạ Kiến Vi mày... Mày... Mày..."
"Rốt cuộc là tao nên nói mày cầm thú, hay nên nói có phải mày không được hay không?"
Hạ Kiến Vi hung hăng bóp cái bụng mỡ của Diêm Hồng Phi một cái, "Suy nghĩ vớ vẩn gì đấy, tụi tao chỉ cùng đi ngâm suối nước nóng thôi."
"Chậc chậc chậc, đồ Hạ Kiến Vi tâm cơ."
Hạ Kiến Vi chở Diêm Hồng Phi về nhà, "Tướng Quân nhà mày đâu?"
Hạ Kiến Vi nhìn nửa ngày cũng không thấy chó nhà Diêm Hồng Phi, Diêm Hồng Phi đặt đồ trong phòng khách, "Gửi qua bên mẹ tao rồi."
"Bởi mới nói, hiếm thấy nhà mày sạch sẽ như vậy."
Trước kia Hạ Kiến Vi đến nhà Diêm Hồng Phi thường xuyên thấy lông chó bay đầy trời, nhất là khi mùa xuân vừa đến là y như cây bồ công anh biết đi.
Diêm Hồng Phi bảo Hạ Kiến Vi ở lại cùng ăn bữa tối, Hạ Kiến Vi nâng tay từ chối. Hôm nay anh hiếm khi có thời gian, định lát nữa đi gặp Lục Tri, dù là nhìn từ xa một cái thôi cũng được, cho thỏa nỗi khổ tương tư một chút.
Sau khi Diêm Hồng Phi biết anh muốn đi làm gì thì mắng anh một câu thấy sắc quên bạn, rồi mới thả anh đi.
Hạ Kiến Vi lái xe đến cổng trường của Lục Tri, lúc này đúng lúc sắp tan học nên các phụ huynh đứng chật ních ở cổng, Hạ Kiến Vi xuống xe đứng lẫn trong đám người đợi cùng bọn họ.
Có ông anh đứng bên cạnh bắt chuyện với anh, "Cậu cũng tới đón con nhỏ à?"
"Ừa."
"Trông cậu còn trẻ thế mà đã có con rồi, con cậu học lớp mấy? Con tôi học lớp mười hai, học lực thật đáng lo ngại. Tuần trước nó chỉ đứng thứ ba toàn lớp trong bài kiểm tra tuần thôi."
Hạ Kiến Vi bình thản mỉm cười, "Đứa nhỏ nhà tôi cũng lớp mười hai, lần trước em ấy đã trượt bài kiểm tra tiếng Anh, mỗi ngày đều phải nhẩm từ vựng đấy."
Người đàn ông nghe thế thì khen: "Thật là chăm chỉ, thi trượt một hai lần cậu cũng đừng trách nó. Lòng tự trọng của trẻ con cao, đứa nhà tôi cũng thế đấy, lần trước tôi chỉ nói nó có một tiếng thôi mà lần này đã thi hạng ba trong lớp, bình thường nó toàn đứng hạng hai."
"Tôi cũng nói như thế với em ấy, bảo em ấy đừng tạo áp lực lớn quá, còn không phải là không cẩn thận thiếu hai điểm nữa là đạt tuyệt đối sao. Nhưng em ấy cũng không chịu nghe, nói sai lầm cấp thấp kiểu này không thể phạm phải."
Người đàn ông càng nghe sắc mặt càng xấu, nghĩ thầm e là cậu thanh niên này đang khoác lác.
*
Tác giả có lời muốn nói:
Hạ Kiến Vi: Tui thật sự thảm quá mà.
Hết chương 32.