Cố Tiêu thở dài đáp lời: “Tôi chỉ đi thăm dò một chút.”
“Đi thôi, tôi đi cùng cậu.” Vu Lâm nói xong không đợi Cố Tiêu kịp phản ứng lách qua người hắn ra ngoài trước.
Cố Tiêu liếc mắt nhìn trần nhà, thở dài rồi khóa cửa lại đuổi theo y.
“Cậu định đi đâu?” Vu Lâm thấp giọng hỏi.
Lúc chiều nhìn tờ danh sách Cố Tiêu đã ghi nhớ địa chỉ của đội trưởng quân đoàn Quang Minh, hắn định thử tìm tới thăm dò.
“Đi theo tôi.” Cố Tiêu không trả lời mà trực tiếp dẫn đường.
Bọn họ thân thủ nhanh nhẹn chạy vòng mấy con phố tránh né quân đội đi tuần tra đêm, một lúc đã tìm tới một căn biệt thự 4 tầng ở gần khu trung tâm.
Cố Tiêu nhảy lên tường rồi nhẹ nhàng đáp đất không thua gì một đặc vụ nằm vùng chuyên nghiệp, hắn nhìn xung quanh rồi ra hiệu cho Vu Lâm. Chỉ vài giây sau nghe “phịch” một tiếng, bên cạnh liền xuất hiện một người nửa ngồi nửa quỳ tiếp đất nhẹ như chim yến.
“Anh học y thật đấy à?” Cố Tiêu nhướn mày, có chút kinh ngạc bật cười thấp giọng hỏi.
“Cậu còn học tài chính cơ mà.” Y mỉm cười ý vị thâm tường nhìn hắn.
Hai người lén lút chạy vòng ra sau, rồi bám vào cửa sổ leo lên
Lúc này, phòng ngủ ở phía đông có ánh đèn ngủ sáng mờ.
Cố Tiêu và Vu Lâm lách mình nép vào góc tường bên cạnh cánh cửa sổ đang mở, âm thầm quan sát động tĩnh bên trong.
Trong phòng truyền ra âm thanh rên rỉ như có như không của phụ nữ, tiếng thở dốc nặng nhọc của người đàn ông cùng tiết tấu va chạm đều đặn, khoảng 10 phút sau mới dừng lại.
Cố Thành đứng dậy lấy khăn lau qua loa thân dưới rồi ném xuống đất, gã chẳng thèm mặc lại quần áo cứ thế đi tới bàn rót một ly nước tu ừng ực.
Tô Niệm vẫn nằm thở dốc trên giường, ả quay sang nhìn người đàn ông trần trụi toàn thân lộ ra cơ bắp chắc nịch và tuyến cơ bụng cường tráng bằng đôi mắt chứa đầy vẻ si mê.
“A Thành. Em còn chưa chúc mừng đội trưởng mới nha. Chúc mừng anh thu phục được quân đoàn Quang Minh về tay.” Giọng nói phụ nữ mềm mại, ngọt lịm vang lên trêu chọc lòng người.
Cố Tiêu bên ngoài nghe được khẽ nhếch khóe miệng, hắn lần tay vào túi quần lôi ra một chiếc điện thoại, nếu Cố Thành nhìn thấy chắc hẳn sẽ rất ngạc nhiên, bởi đây chính là chiếc điện thoại gã đã để lại hòng kéo tang thi vào giết chết anh trai ruột.
Vu Lâm khó hiểu nhìn hành động của hắn, bỗng thấy Cố Tiêu mở màn hình chính tìm tới biểu tượng ô vuông hình âm tần bấm vào, lập tức màn hình hiển thị thời gian chạy tính theo từng giây.
Người này nha…Vu Lâm nhướng mày mỉm cười
Bên trong căn phòng lúc này nghe xong lời Tô Niệm nói Cố Thành nhếch miệng khẽ cười ra dấu trên môi: “Suỵt. bảo bối. Nhỏ tiếng thôi, tai vách mạch rừng. Quân đoàn Quang Minh rách nát này thì có gì để chúc mừng.” Gã cười khẩy, trên mặt hiện lên ánh mắt chứa đầy tham vọng. “Thứ anh muốn…là cái ghế bên trong tòa nhà thị chính khu phía đông căn cứ kia cơ.”
“Nghe nói Đại Tướng Tần Nguyên năm nay đã hơn 60 tuổi rồi?” Tô Niệm khoác hờ chiếc váy ngủ gợi cảm đi tới bàn ngồi lên đùi gã.
“Đúng vậy. Lão không có con trai. Chỉ có một cô con gái mới lớn mà thôi. Không có người kế nghiệp, nếu có thể lấy được lòng tin từ lão, rất có thể căn cứ này…” Cố Thành nheo mắt, gã quay sang Tô Niệm nở nụ cười ôn nhu nhẹ nhàng nói: Bảo bối em tìm cách kết thân với con gái ông ta đi.”
“Con nhóc đó mới chỉ 17 tuổi thôi phải không? Em cũng chỉ mới nhìn thoáng qua, cô ta đi đâu đều có quân nhân đi theo bảo vệ, rất khó tiếp cận.” Tô Niệm nhíu mày.
“Vậy nên mới cần tới sự thông minh, nhanh nhạy của bảo bối chứ. Anh tin em sẽ làm được mà.” Cố Thành nâng cằm cô ả lên hôn một cái lên môi như khen thưởng dịu dàng trêu chọc.
“Nhưng mấy ngày nay tên Doãn Chung kia cứ luôn âm thầm giám thị em, em cảm thấy gã luôn tìm cơ hội gây chuyện.” Nghĩ đến gã đàn ông tính tình nóng nảy, suốt ngày âm dương quái khí kia Tô Niệm vô cùng phiền chán, ả bĩu môi khó chịu.
“Chẳng qua hắn không phục khi anh lên chức đội trưởng nên cứ luôn tìm kiếm nhược điểm muốn hạ bệ anh thôi, Loại hữu dũng vô mưu như hắn, bảo bối không cần để ý.” Nghĩ đến Doãn Chung, Cố Thành cũng nhức đầu, hắn nhíu mày hơi bực mình mà xiết chặt vòng eo trên người Tô Niệm.
Ả bị đau “A” lên một tiếng rồi tủi thân: “Hắn còn nói không tin Mộ Viễn Hàng kia chết dễ dàng như vậy, lúc đó hắn vừa nói còn vừa liếc về phía anh, ám chỉ quá rõ ràng, chẳng phải ý gã là anh giở trò quỷ hay sao, Sao anh không…” Tô Niệm thấp giọng bên tai Cố Thành: “Cho hắn đi theo đội trưởng nhà hắn luôn đi.”
Cố Thành nhếch miệng, đôi mắt sắc bén lóe lên tia thâm độc, gã chậm chãi nói: “Không cần vội, bảo bối, muốn gã chết nào có khó gì. Một Mộ Viễn Hàng còn phải ngoan ngoãn làm thức ăn cho tang thi thì Doãn Chung hắn lại là cái thá gì chứ.”
Tô Niệm mỉm cười nũng nịu ôm Cố Thành dâng lên cặp môi đỏ mọng, bàn tay ả vuốt ve trên từng thớ cơ bụng gã rồi lần tìm xuống dưới: “Đúng vậy, Mộ Viễn Hàng kia là loại người không có đầu óc lại độc tài, bảo thủ, loại người như vậy mà dẫn dắt quân đoàn thì cả đám ngu xuẩn kia đều bán mạng cho hắn hết, làm sao anh minh thần võ như A Thành của em được chứ.”
Cố Thành bị cô ả đốt lên lửa nóng vô cùng nhộn nhạo, gã tóm lấy gáy cô ả mạnh bạo hôn xuống rồi bế thốc cô ả lên cười cười nói: “Nói hay lắm. Bảo Bối, dâm đãng như vậy là vì ban nãy còn chưa được ăn no sao? Vậy để em trai chồng là anh đây cho cái miệng bên dưới của em ăn no nhé. Chị dâu nhỏ.”
“Đáng ghét” Tô Niệm nũng nịu đánh nhẹ lên ngực gã, lập tức trong phòng lại vang lên âm thanh dâm mỹ khiến người nghe được mặt đỏ tai hồng.
Bên ngoài, Vu Lâm giật giật tay Cố Tiêu ra hiệu rời đi. Cố Tiêu lắc đầu, bấm nút kết thúc đoạn ghi âm, nhưng không cất điện thoại vào túi mà tiếp tục giữ nguyên màn hình ghi âm mới.
Vu Lâm khó hiểu nhìn hắn.
Khoảng gần nửa tiếng sau căn phòng bên trong rơi vào yên lặng, chỉ còn tiếng hít thở đều đặn.
Cố Tiêu nhếch môi, đây mới là mục đích hắn đến, chỉ là không ngờ lại có thu hoạch ngoài ý muốn mà thôi.
Cố Tiêu tập chung ánh mắt nhìn vào phía trong phòng ngủ, sợi dây tinh thần lực bắt đầu tuôn ra nhẹ nhàng len vào trong phòng.
Cảm nhận được sức mạnh tinh thần lực dao động, Vu Lâm kinh ngạc nhìn hắn.
Chỉ trong nháy mắt y đã hiểu Cố Tiêu muốn làm gì.
Người này nha, quả thực không chơi theo lẽ thường.
Sợi dây tinh thần lực vờn quanh giường đánh về phía Tô Niệm nằm phía trong khiến ả càng thêm say ngủ mê man rồi thoát ra bất ngờ đánh úp về phía Cố Thành.
Sau đó Cố Thành lập tức mơ thấy một giấc mộng.
Gã mơ thấy thời điểm Mộ Viễn Hàng chết đi, hắn bóp chặt cổ gã gào lên chất vấn: “Cố Thành. Là tao đã cứu mày, tin tưởng mày, thu nhận mày vào đội, dạy dỗ mày chiến đấu, thế mà mày lại muốn giết tao?”
Giấc mơ quá mức chân thật khiến Cố Thành hoảng sợ, gã cảm nhận trên cổ như bị bóp nghẹt không thể thở nổi, chỉ không ngừng vùng vẫy, quơ loạn xạ tay chân.
Gã không phân biệt được đâu là thật đâu là mơ, chỉ biết sợ hãi hét lên: “Không…Không…Mộ ca, đừng giết em, Em sai rồi, Em xin lỗi anh, Mộ ca. Anh tha cho em đi.”
Trong mơ Mộ Viễn Hàng không buông gã ra, Hắn hung ác bóp cổ gã chặt hơn quát hỏi: “Nhắc lại. Mày đã làm những gì với tao? Nói.”
Cổ họng bị thít chặt, không khí càng lúc càng khó ra vào trong phổi khiến Cố Thành hoảng loạn, gã gào khóc nức nở, vội vàng xin tha tội: “Mộ ca, em sai rồi, Anh đừng giết em, là em tội đáng muôn chết, em không nên lợi dụng lúc anh không đề phòng dùng băng trói chân anh lại khiến đám tang thi đuổi kịp…Em sai rồi anh tha cho em đi.”
“Tha? Tao sẽ không tha cho mày. Mày chờ đấy. Tao sẽ khiến mày chết không có đất chôn thân.”
Sau đó sợi dây tinh thần lực lập tức rút lui, cảm giác khó thở trên cổ và mộng cảnh hành hạ Cố Thành cũng lập tức tan biến, gã lại chìm sâu vào giấc ngủ.
Lúc này Cố Tiêu mới khoan thai tắt đoạn ghi âm đi cất trả điện thoại vào túi rồi ra hiệu cho Vu Lâm. Hai người nhanh gọn lần theo đường cũ nhảy xuống, biến mất như chưa từng xuất hiện.