Hứa Giai Ninh còn chưa tỉnh ngủ, đôi mắt nhập nhèm nhìn hắn khẽ hỏi: “Anh đang làm gì vậy?”
Cố Tiêu quay đầu nhìn cô gái đang ngồi trên giường dụi mắt, mái tóc xoăn dài xõa tung ra, mềm mại thả xuống che lấp bờ vai nhỏ gầy, khuôn mặt nhỏ nhắn bởi vì mới tỉnh giấc mà hơi ửng đỏ, đôi mắt trong veo lúc này mông lung, mơ màng nhìn hắn, vừa ngây thơ, xinh đẹp vừa có nét trẻ con.
Cố Tiêu ngẩn người nhìn quên mất phải trả lời, Cô gái nhỏ thấy hắn không đáp thì nghiêng đầu khó hiểu lặp lại câu hỏi. Giọng cô vốn vô cùng trong trẻo, dễ nghe, lúc này bởi vì mới tỉnh dậy nên hơi khàn lại giống như đang làm nũng.
Cố Tiêu nghiêng người quay đi không dám nhìn cô nữa hỏi ngược lại: “Cái tủ này là cô chặn lại à? Tôi định di chuyển nó rồi ra bên ngoài quan sát một chút.”
Hứa Giai Ninh nghe vậy, lập tức bước xuống khỏi giường, cô đi giày tới gần chạm vào chiếc tủ, thu nó trở lại không gian.
“Tôi đi đánh răng rửa mặt. Anh ra ngoài xem đi, cẩn thận chút, hôm qua tôi chưa thanh lý hết đám tang thi quanh đây đâu. À quên..” Hứa Giai Ninh lật tay lấy ra một thanh kiếm ngắn đưa cho hắn. “Cầm lấy, cái này sắc bén lắm, dùng tốt hơn ống tuýp của anh nhiều.”
Cố Tiêu gật đầu, cầm theo thanh kiếm đi ra ngoài.
Trong phân xưởng ngổn ngang xác tang thi, nhìn miệng vết thương đều là một kích trí mạng trên đầu. Hẳn đây là do Hứa Giai Ninh giết chết.
Cố Tiêu vừa xuất hiện, lập tức thu hút mấy con tang thi gần đó, chúng ngửi được mùi thức ăn, liền bổ nhào về phía hắn.
Cố Tiêu bình tĩnh đứng yên, không hề luống cuống, ngay khi con tang thi chỉ còn cách hắn hơn nửa mét thì bất chợt vung kiếm lên một kích xiên thẳng vào đầu nó rồi nhanh chóng rút ra, hắn nghiêng người tránh né một con khác vươn cánh tay hư thối đến gần, đạp một cước ghim người nó xuống đất, nhấc kiếm chém bay cổ tang thi.
Cố Tiêu hơi ngạc nhiên nhìn thanh kiếm trong tay, thật sự rất sắc bén. Đúng là dùng thuận tay hơn tuýp sắt nhiều.
Dọc đường đi ra ngoài, Cố Tiêu đã thanh lý gần hết đám tang thi lảng vảng xung quanh phân xưởng.
Hắn giống như phát tiết mà chút hết hận ý lên đám tang thi.
Cảm giác kìm nén quá lâu khiến Cố Tiêu trở nên bức bối, nhớ lại khoảng thời gian trở thành một kẻ tàn phế, ngồi chờ cái chết chậm chãi đến gần khiến ánh mắt hắn lạnh lẽo dần đi.
Cố Tiêu không thể hiểu nổi vì sao thằng em trai có chung một nửa huyết thống với mình lại có thể nảy sinh suy nghĩ ác độc như vậy.
Hắn không trách Cố Thành bỏ hắn ở lại tự sinh tự diệt, con người đều là sinh vật ích kỷ, tuy hắn vì cứu hai người họ mà bị thương nhưng đó là sự lựa chọn của hắn. Bản thân hắn phải tự chịu trách nhiệm cho quyết định của mình.
Thế nhưng Cố Thành lại trong lúc hắn không còn đủ khả năng di chuyển mà dùng một chiếc điện thoại làm mồi nhử lợi dụng tang thi đến giết hắn.
Cố Tiêu không có cách nào không oán hận.
Còn người phụ nữ kia hắn hoàn toàn không đặt cô ta vào mắt.
Cũng may…Xem ra ông trời không tuyệt đường sống của Cố Tiêu hắn, đưa Hứa Giai Ninh tới đây. Nếu cô không hề có mục đích xấu. Hắn thề cho dù chết cũng sẽ bảo vệ cô gái nhỏ chu toàn.
Thanh lý sạch đám tang thi lảng vảng quanh phân xưởng, Cố Tiêu quay trở lại căn phòng lại không tìm được Hứa Giai Ninh, ngay cả hai chiếc giường và mấy cây đèn tích điện cũng không thấy đâu nữa.
Cố Tiêu sững người lại, ánh mắt bắt đầu trở nên tối tăm, bàn tay hắn siết chặt thanh kiếm đến mức nổi gân xanh.
Hứa Giai Ninh bước ra từ một căn phòng gần đó, trên tay cô cầm chặt thanh kiếm định đi tìm thử xem Cố Tiêu đang ở đâu thì thấy hắn đứng yên lặng trước cửa căn phòng cũ không biết đang nghĩ gì.
Nghe tiếng bước chân, Cố Tiêu quay phắt đầu lại, nhìn thẳng vào gương mặt của cô.
Hứa Giai Ninh đối diện với ánh mắt lạnh lẽo của hắn thì hơi ngơ ngác. Ai trêu chọc tên này nữa rồi, mới đi một vòng trở về làm sao sắc mặt lại thối như vậy.
Cô nhìn hắn cẩn thận lên tiếng: “Anh sao vậy? Có chuyện gì sảy ra à?”
Cố Tiêu không trả lời cô, hắn hơi nghiêng đầu nhìn về hướng cô vừa đi tới rồi hỏi ngược: “Cô vừa đi đâu vậy?”
Hứa Giai Ninh nghe hắn hỏi lập tức trả lời: “À căn phòng này bị hỏng khóa rồi, cứ chặn bằng tủ thì phiền phức quá nên tôi thử tìm căn phòng khác.”
Cố Tiêu nghe cô giải thích xong tảng đá đè chặt trong lòng hắn nãy giờ nhất thời rơi xuống. Bàn tay xiết chặt thanh kiếm cũng bất giác thả lỏng ra.
“Sao vậy? Ngoài đó sảy ra chuyện gì ư?” Hứa Giai Ninh không yên tâm, lo lắng hỏi lại.
“Không có gì đâu. Đừng lo. Đi nào, về phòng thôi.” Cố Tiêu đi trước rồi ra hiệu cho Hứa Giai Ninh đuổi theo.
Tôi chả tin đâu. Không có gì sao sắc mặt anh thối thế kia. Hứa Giai Ninh bĩu môi thầm nghĩ.
Cô vẫn chưa yên tâm, đứng yên một chỗ không đi theo mà hỏi hắn: “Không có gì sao sắc mặt anh…”
Cố Tiêu bất đắc dĩ quay người lại nắm cổ tay cô kéo đi. “Không có gì thật mà. Tôi còn tưởng…”
“Tưởng gì?” Hứa Giai Ninh truy hỏi.
Thế nhưng Cố Tiêu không nói gì nữa.
Căn phòng mới được Hứa Giai Ninh dọn dẹp vô cùng sạch sẽ. Cách thức thu dọn cũng rất thô bạo. Đơn giản là cô thu hết mọi thứ trong phòng vào không gian, rồi lại chạy qua thả hết vào căn phòng khác rồi mới quay về quét dọn lại. Hoàn toàn không tốn chút công sức nào.
Kết cấu căn phòng này vẫn như căn phòng cũ. Hứa Giai Ninh kê hai chiếc giường đơn song song với nhau, ở giữa đặt một chiếc bàn, cô đặt hai chiếc ghế dựa sát tường. Trên bàn còn có một bộ ấm trà, một đĩa điểm tâm và một giỏ hoa quả.
Bên góc tường còn có một chiếc tủ để mấy chồng sách. . KHÔNG QUẢNG CÁO, đọc