“Cố Tiêu.”
Cố Tiêu ngước đầu nhìn cô.
“Nếu gặp lại Cố Thành và Tô Niệm anh sẽ làm gì?”
Ánh mắt Cố Tiêu lạnh xuống, hắn cười nhạo: “Tất nhiên phải đáp lễ thật tốt món quà trước khi đi gã để lại cho tôi rồi.”
“Cái đó…Anh muốn giết anh ta à?” Hứa Giai Ninh dè dặt hỏi thử.
“Không phải gã muốn giết tôi trước hay sao. Tôi chỉ trả lại cho gã thôi mà.” Cố Tiêu cười lạnh. “Cô cảm thấy tôi không nên giết gã?”
Không hề nha. Đáng giết lắm. Nhưng cái lão nương quan tâm là anh định giết hắn như thế nào cơ.
Hứa Giai Ninh điều chỉnh tư thế, ngồi thẳng dậy, cô lắc đầu phủ nhận: “Không phải, hắn hại anh, anh muốn hắn chết, không có chỗ nào không đúng cả. Nhưng anh định để Cố Thành chết như thế nào?”
Cố Tiêu mê man nhìn cô, sao cô ấy lại đặt trọng tâm lên vấn đề này? “Để gã chết như thế nào sao?... Ném gã vào giữa đám tang thi? Treo gã ra đằng sau xe làm mồi nhử tang thi? Hay trực tiếp biến gã thành tang thi luôn?”
Cố Tiêu thế mà khoanh tay lại, bắt đầu nghiêm túc suy nghĩ cách thức chết cho Cố Thành.
“Ném vào giữa đám tang thi? Cũng được đấy.” Hứa Giai Ninh vội hùa theo cách này. Chỉ cần hắn đừng có phát điên đi tính kế, kéo một bầy tang thi triều bao vây toàn bộ khu căn cứ A thị quần ẩu như trong tiểu thuyết là được rồi.
Chỉ hi sinh một Cố Thành mà cứu được toàn bộ người trong khu căn cứ, Cố Thành chết tốt lắm.
Xem ra Cố Tiêu trong tiểu thuyết bị thuốc thí nghiệm ảnh hưởng rất nghiêm trọng mới biến chứng kích thích tam quan trở nên méo mó. Hiện tại hắn vẫn rất bình thường không phải sao. Cách thức giết người cũng là loại tiểu đánh tiểu nháo không đáng nhắc đến.
Hứa Giai Ninh cảm thấy vô cùng yên tâm. Chỉ cần luôn giữ cho suy nghĩ của hắn không lệch lạc là được rồi.
Nghĩ vậy Hứa Giai Ninh cũng không do dự nữa.
Cô kéo hắn vào nhà vệ sinh. Lôi ra một cái bồn tắm. Đổ đầy linh thủy đậm đặc vào trong.
“Anh vào ngồi vào ngâm trong này đi.” Hứa Giai Ninh đẩy Cố Tiêu lại gần bồn tắm ra hiệu.
Cố Tiêu khó hiểu nhìn cô, sau đó hơi cúi đầu nheo mắt xem xét nước trong bồn, nước này… giống với chai nước cô từng đưa cho hắn uống hôm qua chỉ có điều nước trong bồn càng đậm đặc hơn, chỉ cần ngửi cũng cảm nhận được cỗ hương vị thanh khiết, trong lành.
Cố Tiêu cũng không hỏi nhiều, lập tức cởi áo thun lộ ra bả vai cường tráng và từng thớ cơ bụng đều tăm tắp kéo dài xuống xuống tuyến nhân ngư lấp ló sau cạp quần thể thao.
Hứa Giai Ninh thấy hắn không chút do dự trút bỏ áo xuống, lộ nửa thân trên thì vừa hài lòng với sự thức thời của hắn vừa xấu hổ không dám nhìn, cô vội vã xoay người đi ra ngoài, không quên nhắc nhở: “Có thể quá trình ngâm sẽ rất đau đớn. Cố gắng chịu đựng, đừng ra ngoài. Nước này có thể cải biến tố chất thân thể của anh.”
Hứa Giai Ninh nói xong không đợi Cố Tiêu trả lời chạy nhanh như thỏ ra khỏi nhà vệ sinh, không quên sập cửa đánh “rầm” một cái.
Để lại Cố Tiêu bất đắc dĩ lắc đầu. Đang muốn hỏi cô ấy phải ngâm trong bao lâu.
“Thôi vậy.” Cố Tiêu thở dài, cởi nốt chiếc quần thể thao ra, chỉ mặc đồ lót đi vào ngồi trong bồn tắm.
Sau vài phút Cố Tiêu bắt đầu cảm nhận được một cơn đau nhức đánh úp, làn da, cơ bắp, xương cốt, lục phủ ngũ tạng trong người giống như bị xoắn nát, tư vị đau đớn này quả thực một lời khó nói hết.
Cố Tiêu nhắm mắt, cắn chặt môi, căng cứng khớp hàm, gân xanh trên trán nảy lên thình thịch, mồ hôi lạnh vã ra hòa vào trong làn nước.
Không biết trải qua bao lâu, hắn khẽ mở mắt ra, kinh ngạc phát hiện làn nước trong vắt lúc trước hiện giờ đã đen xì, đặc quánh, thậm chí còn phát ra mùi tanh hôi.
Cố Tiêu sờ lên mặt, nơi duy nhất nổi lên trong nước, rồi cúi đầu nhìn tay, bàn tay vừa chạm lên mặt lúc này cũng dính theo một đoàn chất nhờn đen đúa, bẩn thỉu. Hắn nhăn mày, vịn thành bồn tắm bước ra ngoài lấy nước từ trong thùng chứa nước ra tẩy rửa một thân dính nhớp, dọn dẹp lại phòng vệ sinh rồi thay đồ ra ngoài.
Hứa Giai Ninh đang ngồi vắt vẻo trên ghế, trên tay cô là một quả táo đang gặm dở và một chiếc máy tính bảng chơi game offline.
Thấy Cố Tiêu đi ra, cô đặt máy tính bảng xuống bàn vội hỏi hắn: “Anh ngâm hơn 3 tiếng rồi đó, thế nào rồi?”
Cố Tiêu cũng kinh ngạc, cơn đau liên tiếp kéo dài làm hắn không xác định được thời gian trôi qua. Thế mà đã hơn 3 giờ đồng hồ rồi.
Cố Tiêu nghe Hứa Giai Ninh hỏi liền thử nhắm mắt cảm nhận cơ thể mình. Hắn kinh ngạc phát hiện dường như mình có thể nghe được tiếng gió từ rất xa bên ngoài phân xưởng, thậm chí đứng ở khoảng cách xa thế này cũng có thể đọc rõ hàng chữ trên gáy sách đặt trong kệ tủ. Hơn thế nữa hắn cảm nhận được một cỗ năng lượng tràn đầy từ trong cơ thể, rục rịch muốn phát tiết ra ngoài.
Cố Tiêu mở mắt cười với Hứa Giai Ninh. “Không tệ. Hình như thể chất của tôi đã được nâng cao hơn rồi.”
Hứa Giai Ninh toan nói thêm gì đó thì bỗng khựng lại. Cô nhắm mắt lại dùng tinh thần lực cảm nhận.
“Có người đang tới gần đây...Là một chiếc xe ô tô, trong xe có 5 người.”
Cố Tiêu kinh ngạc nhìn cô. “Cô xác định sao?”
“Ừ…khoảng chừng 20 phút nữa sẽ đi qua đây.”
“Cái này cũng là dị năng à?” Cố Tiêu tò mò hỏi thử.
“Tôi quên chưa nói với anh, ngoài các loại ngũ hành dị năng, thiên sinh dị năng và dị thân dị năng còn có một loại dị năng nữa đó là dị năng hệ niệm lực.”
“Niệm lực?” Cố Tiêu ngạc nhiên, lẩm bẩm lặp lại.
“Hay cũng có thể gọi là hệ tinh thần, các hệ này có năng lực vô cùng mạnh, nhưng cũng có thể vô cùng yếu như: Khả năng tạo ảo giác, thôi miên, khống chế…hoặc có thể sử dụng tinh thần lực mạnh mẽ như một chiếc rada, giống như thuận phong nhĩ và thiên nhãn vậy.”
“Có thể khống chế tư tưởng, suy nghĩ người khác ư?” Cố Tiêu bắt đúng trọng tâm.
“Nếu tinh thần lực của anh đủ mạnh.”
“Nếu vậy dị năng giả hệ này thực sự rất nguy hiểm.” Cố Tiêu suy ngẫm.
Còn không phải sao, Bị khống chế tinh thần, phải nhất nhất nghe theo đối phương, không thể làm chủ đầu óc của mình. Không khác một con rối là bao.
“Tôi có thể dạy cho anh.” Hứa Giai Ninh nhìn hắn, ánh mắt hơi do dự.
“Cô có điều kiện phải không?” Cố Tiêu rất biết nhìn mặt đoán ý, lập tức đi trước đón lời.
“Tôi hi vọng anh sẽ không dùng nó vào mục đích xấu, càng không chủ động hại người.”
“Được. Tôi hứa với cô.” Cố Tiêu nhìn thẳng vào mắt Hứa Giai Ninh nghiêm túc đáp ứng.