"Chuyện này giao cho anh giải quyết, em cứ yên tâm đóng phim đi. Ở trong đoàn phim đừng có gây chuyện nữa. Mặt khác, nếu có phóng viên tới, em ứng phó cẩn thận vào, đừng có nói mấy câu không phù hợp." Người đại diện dặn dò.
"Em biết rồi."
Người đại diện vẫn rất yên tâm về Lâm Dĩnh Nhi, cô ta biết cách làm người, cực kỳ phù hợp để hoạt động trong giới giải trí.
"Em cũng đừng tức giận làm gì. Bất kể người phía sau có mục đích gì, anh cũng sẽ khiến kẻ đó trộm gà không được còn mất nắm gạo. Nhân cơ hội này tiện thể cho em có chút cơ hội làm sáng tỏ."
Người đại diện nhanh chóng cân nhắc lợi hại trong lòng, chỉ cần vận dụng thỏa đáng, sao không thể biến cái thế mà đối phương tạo ra thành lợi thế cho mình sử dụng.
"Ừm."
"Lát nữa anh sẽ thương lượng với đạo diễn để đoàn phim đăng tin lên Weibo chính thức để thanh minh chuyện này."
Người đại diện dặn dò thêm một vài chuyện nữa rồi vội vàng cúp máy.
Lâm Dĩnh Nhi ném điện thoại lên bàn, lạnh mặt nói với trợ lý: "Giúp tôi điều tra con nhỏ diễn vai phụ không biết sống chết kia."
Trợ lý vội vã đáp: "Vâng."
Một trợ lý trường quay cười tủm tỉm đi tới: "Cô Lâm, có thể quay được rồi."
Lâm Dĩnh Nhi mỉm cười đáp lại người kia: "Được."
***
Đến tối, Tô Mộc ngồi đọc sách trên ban công. Không lâu sau bên ngoài sân vang lên tiếng ô tô. Cô ngẩng đầu nhìn thì thấy một chiếc xe sang trọng lái vào.
Xe nhanh chóng đỗ lại ở cửa, Phó Vũ Thần đi xuống xe, không lâu sau thấy hắn cẩn thận nắm tay Tô Xuyến Xuyến đi xuống.
Tô Mộc gập sách lại, đặt xuống bàn. Lúc cô đứng dậy, bất cẩn đụng vào cuốn sách, mà cuốn sách lại không may đụng vào ly rượu. Một tiếng "choang" vang lên, ly rượu rơi xuống đất, vỡ tan tành.
Xong đời!
Tô Mộc không khỏi nhìn xuống hai người ở bên dưới, khi thấy vẻ mặt của bọn họ, cô biết ngay điều mình suy nghĩ đã xảy ra.
Hai người bên dưới nghe thấy tiếng vỡ, đồng loạt ngẩng đầu nhìn Tô Mộc ở tầng hai.
Phó Vũ Thần nhìn cô với ánh mắt trêu tức.
Cô gái này còn nói không thích mình, nhưng thấy hắn với Xuyến Nhi đi với nhau là tức giận thế đó.
Nhớ tới những gì cô nói buổi sáng, lúc này ở trong mắt Phó Vũ Thần, đây hoàn toàn là một thủ đoạn của Tô Mộc nhằm dụ dỗ hắn.
Tô Xuyến Xuyến thì nở nụ cười đắc chí.
Tô Mộc vốn không muốn để ý tới hai người này, nhưng nhìn ánh mắt miệt thị sau khi nhìn thấu chân tướng từ bọn họ, cô không thể nhịn được.
"Nếu tôi bảo tôi bất cẩn làm vỡ ly rượu, các người có tin không?"
Vẻ mặt của Phó Vũ Thần và Tô Xuyến Xuyến giống nhau một cách thần kỳ, nhìn cô với vẻ không hề tin tưởng.
"Hầy, có lúc con người lại kỳ quái như vậy đó, rõ ràng nói sự thật nhưng chẳng ai tin tưởng, mà khi nói dối, thì một đống người lại tin." Sau khi nói xong, Tô Mộc liếc nhìn hai người kia với ánh mắt thương hại như nhìn lũ ngốc.
Điều này làm Phó Vũ Thần và Tô Xuyến Xuyến cảm thấy ghê tởm.
Phó Vũ Thần lập tức sầm mặt xuống.
Tô Xuyến Xuyến cũng bực bội trong lòng, sau khi nhìn thấy vẻ mặt của Phó Vũ Thần, cô ta hạ nhỏ giọng nói: "Vũ Thần, có phải Tô Mộc chán ghét em không? Hay là em về nhé."
Phó Vũ Thần kéo cánh tay cô ta lại: "Nơi này là nhà họ Phó, không cho phép cô ta quyết định. Em muốn ở thì ở, không muốn thì không ở, không phải để ý cô ta làm gì."