Sáng sớm hôm sau, khi Phó Vũ Thần tỉnh dậy thì thấy cô gái đang rúc vào bên người mình, ánh mắt nhìn thấy những dấu vết phủ kín trên người cô ta, trong đầu không khỏi nhớ tới cảnh tượng điên cuồng tối hôm qua, làm hắn không kìm được nở nụ cười cưng chiều.
"Đúng là yêu tinh." Phó Vũ Thần khẽ gõ chiếc mũi cao thẳng của cô ta rồi xuống giường rửa mặt.
Chờ khi hắn ra khỏi phòng tắm, người trên giường hãy còn đang ngủ. Hắn không quấy rầy, tự rời đi.
Phó Vũ Thần đi tới nhà ăn thì đúng lúc nhìn thấy Tô Mộc vừa ra khỏi nơi đó.
Hắn cứ tưởng cô sẽ nói gì với mình, nào ngờ cô đi thẳng qua bên người hắn, không để ý tới sự tồn tại của hắn.
Hừ, lạt mềm buộc chặt!
Phó Vũ Thần không để ý đến cô, để mặc cho cô rời đi.
Sau khi hắn ăn sáng xong, không thấy bóng dáng Tô Mộc đâu, đang thắc mắc không biết người phụ nữ kia ở đâu, đi ra cửa thì thấy cô đang đọc sách dưới bóng râm.
Ánh mặt trời chiếu xuyên qua kẽ lá, hắt lên người cô tạo thành những đốm sáng đan xen. Cô hơi nghiêng người, chỉ lộ ra khuôn mặt xinh đẹp, ánh mặt trời chiết xạ lên mặt cô làm cho toàn thân cô như phủ một tầng ánh sáng vàng nhàn nhạt. Tô Mộc của lúc này toát lên vẻ đẹp mịt mờ mông lung.
Cô như thế này quả thực khiến người ta phải chú ý.
Chỉ lơ đãng nhìn lướt qua mà khiến Phó Vũ Thần ngây người.
"Cậu chủ." Thím Trương không nhìn thấy Tô Mộc, thấy hắn đứng ở cửa bèn nghi ngờ gọi một tiếng.
Một tiếng này làm hắn giật mình hoàn hồn.
Phó Vũ Thần thầm ảo não trong lòng, không ngờ hắn lại nhìn người phụ nữ này tới mức mê mẩn.
Hừ, hắn đã bảo sao cô lại dứt khoát rời đi như vậy, hóa ra là chờ hắn ở đây.
Cô tưởng rằng bày dáng, để lộ dáng vẻ đẹp nhất dụ dỗ hắn thì hắn sẽ mắc mưu sao, thật là coi thường hắn quá mà.
Tô Mộc ngồi dưới bóng râm đọc sách, đột nhiên thấy đỉnh đầu tối xuống, cô ngẩng đầu lên, chỉ thấy Phó Vũ Thần đang đứng trước mặt lạnh lùng nhìn cô.
Tô Mộc nhíu mày, nghi ngờ hỏi: "Có chuyện?"
"Tôi tới đây để nhắc nhở cô, đừng có vọng tưởng những điều cô không nên nghĩ. Nhớ thời hạn hợp đồng của chúng ta chỉ còn một năm. Sau một năm, tôi và cô không liên quan gì nữa." Phó Vũ Thần cảm thấy cần phải nhắc nhở cô một tiếng, tránh cho cô lại làm ra mấy chuyện khiến hắn rối rắm.
Tô Mộc ngơ ngác nhìn hắn.
Vẻ mặt ngơ ngác và kinh ngạc lúc này của Tô Mộc rơi vào trong mắt Phó Vũ Thần lại thành phản ứng khiếp sợ khi hắn nhìn thấu ý đồ của cô.
"Nhớ kỹ, đừng có yêu tôi."
Sau khi nói xong, Phó Vũ Thần lập tức người bỏ đi.
Tô Mộc sợ run vài giây, suýt chút nữa chửi ầm lên.
Tên nam chính này có bị bệnh không vậy?
Tự mình chạy tới cảnh cáo cô là đừng có yêu hắn.
Con mắt nào của hắn nhìn ra cô sẽ thích hắn, yêu hắn đến chết không đổi?
Nam chính có bệnh tự luyến, đã rõ!
Tô Mộc thật sự bị Phó Vũ Thần làm cho ghê tởm, nếu hắn dám làm cô buồn nôn, vậy thì cô sao không đáp lễ lại hắn một phen.
Thấy Phó Vũ Thần lái xe rời đi, Tô Mộc bước nhanh tới cửa sân, chặn luôn đường đi của hắn.
Lái xe thấy mợ chủ chặn phía trước, bèn nhìn cậu chủ ngồi hàng ghế sau với vẻ khó xử.
Phó Vũ Thần sầm mặt xuống, cô làm vậy là coi những lời hắn vừa nói như gió thoảng qua tai đây mà.
Tô Mộc đi đến hàng ghế sau, gõ cửa kính xe.
Phó Vũ Thần hạ kính xe xuống, lạnh mặt nhìn cô.