Kim Chung Đại không bao giờ mơ tới cảnh tượng huyết nhục mơ hồ nơi chiến trường kia nhưng cũng chẳng bao giờ mơ tới bất kỳ cái gì liên quan tới Phác Xán Liệt nữa.
Thế nhưng giấc mơ đêm đó chân thật như chính cậu đã trải qua, cậu cố hết sức bắt lấy Phác Xán Liệt lại chỉ có thể nhìn bóng dáng anh càng trôi càng xa. Muốn cất cao giọng gọi anh nhưng cổ họng như bị bùn nhão chặn lại, không thể thốt ra được gì.
Cậu không dám đi nghe ngóng tin chiến sự. Cậu cố ý ngăn cản hết những cuộc thảo luận từ miệng khách.
Nhưng rồi, Kim Mân Tích vẫn xuất hiện.
Lần nữa nhìn thấy Kim Mân Tích, Kim Chung Đại cảm thấy cậu ta già nua đi nhiều. Mỗi bước đi về phía Kim Chung Đại đều vô cùng nặng nề. Kim Chung Đại nhìn thấy Kim Mân Tích bưng hộp gỗ trong tay, trong thoáng chốc đó, Kim Chung Đại muốn như một đứa trẻ tùy hứng đóng cửa không gặp.
Cậu sợ trong cái hộp Kim Mân Tích đang bưng kia, chứa Phác Xán Liệt.
"Tôi nói rồi, tôi không muốn tới tìm anh."
"Nhưng bây giờ... Không thể không tới..."
Sắc mặt Kim Mân Tích như tro tàn khiến Kim Chung Đại hiểu ra mọi chuyện ngay lập tức. Cậu rất muốn quay lưng về phía Kim Mân Tích lại bị từng câu của cậu ta cứa vào lồng ngực.
"Anh ấy đã chết."
"Như anh mong muốn, các người thật sự không thể ở bên nhau."
"Âm dương cách biệt rồi, anh hài lòng chưa?"
"..." Kim Chung Đại chậm rãi giương mắt lên, nhìn Kim Mân Tích, "Vậy ý cậu là tôi phải đi chôn chung thì mới đúng?"
Tiếng ồn ào ngoài cửa làm kinh động đến Đô Khánh Tú và Kim Chung Nhân, hai người họ cùng lúc chạy tới xem Kim Chung Đại làm sao.
"Đã lâu không gặp." Kim Mân Tích nhìn Kim Chung Nhân, cười mỉa, "Lần này tôi đem tới cho cậu một tin vui. Phác sĩ quan của chúng tôi..."
"Lần này... thực sự, chết, rồi."
Kim Mân Tích cầm hộp gỗ cứng nhét vào tay Kim Chung Đại, cho dù tay đối phương lúc này đang run rẩy.
Kim Chung Đại cầm nó, cảm thấy chiếc hộp như nặng ngàn cân, cả người không còn chút sức lực. Trong thoáng chốc lơ đễnh, hộp gỗ rớt xuống thềm đá, đập vào tảng đá cứng, nắp hộp bị mở ra.
Kim Chung Đại nhắm chặt mắt không dám nhìn bên trong hộp sẽ rơi ra cái gì. Giọng nói lạnh lùng của Kim Mân Tích kéo cậu về thực tại.
"Không có dũng khí đối mặt với tro cốt Liệt ca? Đáng tiếc, nếu thực sự có, tôi cũng sẽ không giao cho anh."
Kim Chung Đại mở mắt ra, nhìn thấy một cuốn sổ da nằm trên mặt đất, sau đó là hai thứ đã xuất hiện trong giấc mơ kia, một cái chuông đồng cột sợi dây đỏ và một đồng hồ bỏ túi mặt ngoài chạm trổ đã bị lõm vào.
"Lúc Liệt ca hy sinh, bộ đội chỉ đem về hai thứ này. Tiểu Vương Ba nói cái này nhất định phải trả lại cho người trong lòng Liệt ca."
"Thi thể anh..."
"Không có, trên chiến trường khắp nơi đều là thi để bị nổ đứt lìa tay chân, hoàn toàn không thể phân biệt được nữa."
"Còn nữa, cuốn sổ này," Kim Mân Tích nhắc tới, đôi mắt ngấn lệ, "Nhật ký của Liệt ca, đại khái là từ khi gặp lại anh thì bắt đầu ghi. Trước kia, Liệt ca luôn nói mình không có đọc sách, viết cũng không giỏi, nhưng vẫn kiên trì viết..." nói tới đây, Kim Mân Tích lại nghẹn ngào.
Kim Chung Đại ngồi chồm hổm xuống, lượm cuốn nhật kí lên, nhẹ nhàng lật ra.
"Kim tiên sinh, Liệt ca bây giờ không còn nữa. Tôi cũng không phải kiểu người có thể giấu diếm mọi chuyện, tôi cũng không cam tâm để chân tướng nát rữa trong bụng." Kim Mân Tích trợn tròn mắt nhìn Kim Chung Đại.
"Còn nhớ lần nhà anh bị cháy ở Phổ Hải chứ? Anh có nhớ là ai đã cứu anh không?"
Kim Chung Đại quay đầu nhìn Kim Chung Nhân, vẻ mặt ngờ vực.
"Cho dù Liệt ca không nói, tôi nghĩ anh cũng có thể đoán ra được." Kim Mân Tích bật cười, "Đưa anh và tấm bài vị hại người kia ra khỏi biển lửa là Liệt ca, vì vậy tay trái anh ấy bị cháy đến biến dạng, cuối cùng cũng không cầm chắc được súng nữa."
"Anh thì sao, Kim Tiên sinh, anh làm được gì cho anh ấy?"
Kim Chung Đại phẫn nộ nhiều hơn hối tiếc. Tầm mắt cậu nhìn chằm chằm vào Kim Chung Nhân đang cúi thấp đầu, chân tướng bị vạch trần rồi, hóa ra Kim Chung Nhân cũng không phải là lần đầu lừa gạt cậu.
"Chung Nhân..." giọng nói Kim Chung Đại lạnh lẽo như băng, "Tại sao không nói thiệt?"
"Em..."
Kim Chung Đại vẫn là không vượt qua được vết hõm trong lòng, cậu không chịu được lừa gạt, càng không chịu đựng được tình yêu chứa đựng lừa dối.
Kim Chung Nhân đối tốt với cậu, cậu biết rõ, có thể là bản thân như bị tấm lưới dệt ngăn lại, vĩnh viễn như con bươm bướm trốn trong lõi hoa. Bên trong hoa có mật nhưng bên ngoài còn có một thế giới khác.
Kim Mân Tích đi rồi. Kim Chung Đại nhốt mình trong phòng, bất kể là ai cũng không thể tới gần. Cậu lần lượt lật đọc quyển nhật ký Phác Xán Liệt vụng về ghi chép lại, hoặc là rơi lệ hoặc cười ngây ngô.
Chung Đại à, đã qua nhiều năm như vậy, ngoại trừ áy náy, hối hận, anh không biết còn có thể nói gì với em. Lần nữa gặp lại em, thấy em trở nên lạnh lùng như vậy, anh thực sự muốn tát mình thêm nhiều cái.
Chung Đại à, em đối với anh như vậy, anh thừa nhận. Mọi chuyện cũng bởi vì anh mà ra, nếu như năm đó, anh hiểu rõ lòng mình thì bây giờ đã không có nhiều rắc rối đến vậy.
Anh nhắm lại thì không thể nào quên được những vết sẹo trên người em. Em nhất định không nhớ rõ, lúc em vừa tới gánh hát, bị sư phụ đánh roi bị thương khắp người, lúc anh bôi thuốc cho em, cả người em run rẩy lại không dám lên tiếng. Khi đó, anh thấy em rất dễ thương. Rất muốn trêu chọc em. Còn lúc ôm em ngủ, cả người em nóng lên cứ như có lò sưởi.
Cũng không biết có phải càng lớn tuổi, càng thích nhớ lại chuyện cũ hay không nữa. Chung Đại à, tha thứ cho anh được không? Đừng đẩy anh ra nữa. Anh thực sự sẽ đối tốt với em.
Chung Đại, anh rất muốn ôm em, rất muốn hôn em. Thế nhưng, anh đã từng làm quá nhiều chuyện sai rồi. Anh sẽ không bao giờ ép buộc em nữa.
Quá khứ của chúng ta, đâu thể quên hết được? Anh đã tự tay giết chết Đoàn Gia Tân rồi, tất cả chuyện đã qua đều do hắn châm ngòi mà ra, anh sẽ không để hắn tổn thương em một lần nữa. Nhưng mà anh vẫn cảm thấy chưa đủ, hắn chịu khổ còn không bằng một nửa của em, để hắn chết như vậy quá dễ dàng cho hắn rồi.
Chung Đại, thì ra trong lòng em, Ngô Thế Huân có vị trí quan trọng như vậy. Mặc dù đã chết rồi vẫn có thể chiếm hết trái tim em, một khe hở cũng không để lại cho anh.
Chung Đại, anh giúp em bảo vệ được bài vị Ngô Thế Huân rồi, chắc em sẽ không buồn nữa đâu, đúng không? Nếu có một ngày, anh chết đi, em sẽ đau lòng vì anh sao? Em cũng lập cho anh một cái bài vị như vậy chứ?
Chung Đại, đã lâu không gặp em rồi. Anh rất nhớ em. Gần đây, chiến sự ngày càng căng thẳng, Thẩm Hồ Ly bắt đầu hoài nghi thân phận của anh rồi, đi khắp nơi thu thập điểm trí mạng của anh, xin ông trời đừng để liên lụy tới em, nếu không anh sẽ hận mình đến chết mất.
Chung Đại, nếu như em cảm thấy Kim thiếu gia có thể cho em hạnh phúc, anh sẽ chúc phúc cho em.
Chung Đại, anh đã đi tới quỷ môn quan nhiều lần rồi, cũng không màng sống chết nữa.
Chung Đại, anh đi nha.
Anh yêu em.
Đọc trang giấy cuối cùng, hai mắt Kim Chung Đại đã đẫm lệ.
Rõ ràng, vừa yêu vừa hận lại không buông được cũng chỉ có anh, Phác Xán Liệt. Giờ phút này, thật sự một chút nhung nhớ cuối cùng cũng không còn nữa.
Lừa gạt bản thân hết lần này đến lần khác, phủ nhận sự thật chính mình còn yêu anh, thật sự quá ngu xuẩn. Lần nào cũng phải đối mặt với tử vong cậu mới có thể nhận rõ được suy nghĩ chân thật nhất trong lòng.
Vô luận là Bá Vương Biệt Cơ hay Ngọc Hoàn Minh Hoàng, bản thân hát nhiều vai như vậy, hiện thực lại trái ngược. Cậu trước đó đã mất đi Ngô Thế Huân, sau là Phác Xán Liệt.
Có lẽ, lời gã thầy bói nói cũng có lý.
Thực sự tai họa lưu ngàn năm.
Người như mình, rõ ràng đáng chết lại mạnh khỏe sống lâu như vậy.
Thừa lúc sắc trời còn chưa sáng, Kim Chung Đại lén lút thu dọn đồ đạc vào túi, để lại một phong thơ rồi rời đi.
Chí thân Đô Khánh Tú, chí hữu Kim Chung Nhân:
Tôi đi đây.
Nghĩ tới nghĩ lui, tôi vẫn là nên rời đi thôi.
Tôi xin lỗi về mọi chuyện đã qua. Kim Chung Đại đời này thiếu nợ quá nhiều, không thể trả nổi rồi, cho nên đành để một người nhu nhược như tôi làm kẻ đào ngũ.
A Tú, cảm tạ cậu nhiều năm qua chịu cực khổ chăm sóc tôi. Cậu vốn dĩ không nên hy sinh nhiều như vậy nhưng là vì tuân thủ lời hứa với Thế Huân mà không rời tôi nửa bước. Thực ra, tôi tuy lớn tuổi hơn cậu nhưng lại không chín chắn bằng cậu. Cho đến bây giờ, nếu như không có cậu, tôi sợ mình đã sớm đi vào địa ngục rồi. Nhiều năm như vậy, trong lòng tôi đã coi cậu như em ruột của mình rồi, chỉ là tôi không biết cách biểu đạt, luôn làm tổn thương cậu. Tôi thật sự xin lỗi.
Chung Nhân, cảm ơn cậu đã hết lòng cảm mến tôi, Tôi tự biết mình không xứng với tình cảm của cậu cho nên không biết phải dùng cách gì để đáp lại. Có lẽ, tôi thực đúng là yêu tinh hại người, hại người yêu tôi mất mạng, hại người yêu tôi tan cửa nát nhà. Cậu ưu tú như vậy nên được người nào đó tốt hơn yêu. Cảm ơn cậu luôn nuông chiều tôi, để lúc tôi mất mát nhất cảm nhận được chân tình. Trải qua nhiều chuyện như vậy, tôi đã suy nghĩ thật kỹ rồi, tôi và Phác Xán Liệt cả đời này nhất định dây dưa, cho nên bất luận anh ấy sống hay chết, người tôi thật sự yêu vẫn là anh ấy.
Còn có Tiểu Kiệt, bởi vì tôi vọng động dẫn nó về, hôm nay lại bỏ nó mà đi. Nói nó hãy tha thứ cho Chung Đại thúc thúc.
Không biết còn nên nói gì nữa, Kim Chung Đại hát Hí nhiều năm như vậy thế nhưng lại không biết cách bày tỏ tình cảm, thật đáng mỉa mai.
Cuối cùng, hy vọng mọi người đều có thể tìm được cuộc sống của mình và sống thật hạnh phúc, đừng tìm tôi cũng đừng nhớ đến tôi.
Tôi nên đi chuộc tội rồi.
Kim Chung Đại.
Nhiều năm như vậy, ràng buộc nhiều người như vậy, lại chấm dứt hoàn toàn bởi phong thơ này. Chiến tranh kết thúc, Kim Chung Nhân trở về Phổ Hải, cuối cùng cũng hiểu được, với tư cách là người thừa kế duy nhất của Kim Gia, chuyện chấn hưng gia nghiệp quan trọng như thế nào. Cậu không thể có lỗi với dòng họ, có lỗi với cha ở trên trời.
Đô Khánh Tú cùng Tiểu Kiệt ở lại Thanh Trấn. Kim Chung Nhân để khách sạn lại cho cậu. Không lâu sau, Đô Khánh Tú gặp một cô nương hiền lành, chăm chỉ rồi cùng nàng kết hôn. Tiểu Kiệt nói, Anh Hoa thẩm thẩm cười lên rất đẹp, giống như Chung Đại thúc thúc vậy.
Mà trên núi Giang Giới cách Thanh Trấn không xa, mọi người đều nói, ở đó có một sư tăng quét rác hát Phạn ca rất hay, lúc người đó cười, tựa như một chú mèo.
- ------------------------- Hoàn-----------------------