Phác Xán Liệt chỉ hờ hững mở miệng, khẽ lắc đầu, "Em ấy... thật sự không có nhắc tới hay hỏi qua tôi sao?"
"Không có."
Phác Xán Liệt biết rõ đây là điều tất nhiên.
"Có điều, Kim thiếu gia cứ vậy cướp hết công của cậu một cách rất hợp tình hợp lý, tôi nhìn không được một chút nào."
"Nếu em ấy tin tưởng, tôi làm sao có thể đi vạch trần chuyện cậu ta nói dối được chứ?" khóe miệng Phác Xán Liệt nhếch lên đầy bất lực, "nhìn thấy được, bọn họ hiện tại bên nhau cũng rất vui vẻ, nếu tôi nói hết chân tướng, em ấy sẽ lại thêm khó chịu."
"Vậy cậu định lẩn tránh cậu ta thật xa rồi một mình chịu tội?" Trương Nghệ Hưng nhìn người đàn ông này, vốn cao lớn nhưng nội tâm lại đặt mình ở một vị trí nhỏ bé như vậy, có chút đau lòng, "Tôi chỉ không nghĩ tới, "Hỏa" đường đường là một Đại anh hùng nhưng trước chuyện tình cảm lại sẽ lùi bước."
Phác Xán Liệt nhìn qua Trương Nghệ Hưng, lâm vào trầm mặc.
"Đúng rồi, anh không nhắc tới thì xém nữa tôi quên rồi. Mấy ngày trước tôi nhận được tình báo từ chỗ Tuấn Miễn ca, kế tiếp Thẩm Tư lệnh sẽ có hành động, hơn nữa lần này lưỡng Đảng hợp tác có xảy ra chút sai sót, chỉ sợ sẽ gặp rạn nứt..." Phác Xán Liệt đột nhiên nhíu mày, "vào lúc này, với tư cách là "Hỏa", không thể lơ là trách nhiệm..."
"Cậu bây giờ đang trong tình trạng này con muốn đi chấp hành nhiệm vụ? Tôi lo..."
"Người cũng chỉ chết có một lần thôi. Đã lên đường tòng quân, lại làm cho Đảng ngầm, mạng của tôi lúc nào cũng treo trên lằn ranh sinh tử rồi." Phác Xán Liệt cười nói.
Nếu như không phải nhờ Ngô Thế Huân, có lẽ anh hiện tại vẫn đang sống lây lất, tạm bợ giống bùn lầy như Đoàn Gia Tân rồi.
Sau đó, anh lấy từ trong cặp ra một món đồ được bọc bằng vải đưa cho Trương Nghệ Hưng, "Cái này, anh cứ giao cho Kim Thiếu gia kia đi, cậu ta đã thay thế tôi, vật này cũng nên để cậu ta trả lại cho Kim Chung Đại."
"Cài gì vậy?"
"Bài vị."
"Cái gì?" Trương Nghệ Hưng nóng nảy đến độ vội vã lấy tháo bao vải ra, chỉ thấy một bài vị bằng gỗ điêu khắc đã bị cháy phần đế nhưng vẫn thấy được ba chữ "Ngô Thế Huân" màu vàng được khắc rõ ràng bên trên.
"Tôi còn nghĩ cậu tự chuẩn bị cho mình..."
"Ha ha..."
"Chỉ vì món đồ này mà cậu biến mình thành như bây giờ? Tôi..."
"Thôi, đều là số mệnh."
Trương Nghệ Hưng đột nhiên rất đồng cảm với Kim Mân Tích, cậu đã từng tâm sự hết với hắn, khó hiểu những gút mắc tình cảm giữa hai người này. Nhưng mà, có lẽ hắn cũng không có tư cách phán xét, dù sao, hắn chưa từng trải qua loại tình cảm này.
"Xán Liệt, bất kể là tư cách bằng hữu hay là đồng chí cách mạng, tôi đều hy vọng cậu đối tốt với bản thân mình, sống thật tốt."
"Nghệ Hưng, cám ơn. Tôi... sẽ cố gắng."
Sau trận hỏa hoạn, Kim Chung Nhân quyết định mua đứt hợp đồng của Kim Chung Đại và Nam Lâu, để cậu không phải tới chỗ kia hát Hí khúc nữa. Quản lý Chu cũng không phải là người hà khắc, chỉ cảm thấy vị "Thần" này là trụ cột chính ở Nam Lâu, nếu để đi rồi thực sự rất đáng tiếc. Cuối cùng, quản lý Chu và Kim Chung Nhân đạt được nhất trí, cố gắng không sắp xếp nhiều cho Kim Chung Đại, chỉ khi cậu muốn hát thì lên diễn, không thì thôi. Chỉ có điều, tương quan phí tổn vẫn phải trả một ít.
Tuy nói thân là Thiếu gia Kim gia, dĩ nhiên không thiếu tiền. Nhưng lúc Kim lão gia biết được chuyện Kim Chung Nhân qua lại với một con hát, trong cơn tức giận đã phong tỏa kinh tế Kim Chung Nhân.
"Cái thằng con bất hiếu này, con cố tình muốn chọc ta giận chết sao?" Kim lão gia chống quải trượng, ra sức dọng mạnh xuống sàn nhà bằng gỗ.
"Phụ thân, anh ấy là người con quan tâm, mặc kệ ra sao con đều muốn bảo vệ anh ấy." Kim Chung Nhân cũng nghiêm túc đáp lại, hiếm khi mở miệng mà dùng tới hai chữ "phụ thân".
"Chơi bời lêu lỏng thì mất hết lý trí, chẳng lẽ con không hiểu sao? Cho con đi nước ngoài du học lại đi học mấy thứ không đứng đắn này về có phải không?"
"Anh ấy là người, không phải đồ chơi!" Kim Chung Nhân hơi tức giận, "Hơn nữa, con cũng không cho rằng ở bên cạnh anh ấy sẽ ảnh hưởng đến chuyện làm ăn của nhà chúng ta, chuyện nên làm chỉ cần ba căn dặn, con đều nghe theo."
"Nghe theo? Bây giờ cả trái tim ngươi đều nhào hết lên người gã đàn ông kia rồi, nhà xưởng ngươi có nhìn qua sao? Phòng thu chi ngươi có ngó qua sao? Ta hỏi qua Tử Dân, ngươi trước sau mấy ngày đã không tới công ty rồi, đều ở bên ngoài lêu lỏng."
Kim Chung Nhân muốn phản bác, nhưng cảm thấy Kim lão gia trước sau vẫn mang tư tưởng phong kiến bảo thủ, bây giờ có cùng ông ấy tranh cãi tiếp cũng không có ý nghĩa gì.
"Thực ra, cho tới bây giờ ba chưa từng tin tưởng con có năng lực có thể khiến ba hài lòng. Từ nhỏ tới lớn ba đều khinh thường con. Con thừa nhận trong khoảng thời gian này, tâm tư con xác thực không ở trong nhà nhưng chẳng qua là vì nhà Chung Đại vừa xảy ra hỏa hoạn, cần người chăm sóc. Ba dù sao cũng không thể trơ mắt nhìn người khác mất mạng mà."
"Vô liêm sỉ! Vô liêm sỉ! Cái thằng nghịch tử nhà ngươi, đúng là muốn chọc ta tức chết." Kim lão gia tức giận đến run rẩy cả người, "Ngươi đã nói muốn chứng minh bản thân, vậy đi đi, rời khỏi Kim gia.... Để ta coi ngươi có sống được hay không!!!"
"Ba đừng nghĩ là con không dám."
Có lẽ là vì tuổi còn trẻ, rất dễ bị kích động, Kim Chung Nhân thật sực chống đối Kim lão gia, rời khỏi Kim gia.
Có đôi khi, phía sau mỗi ý nghĩ cũng chỉ có hai con đường, tốt và xấu. Nhưng nghiệp chướng, nhân quả lại rất nhiều, bất kể việc gì đều phài cân nhắc thật kỹ.
"Chung Nhân!!! Cậu lại hồ đồ gì vậy?" Lý Thái Dân lao ra đuổi theo Kim Chung Nhân, "Cậu thực sự muốn vì một người đàn ông, còn là một con hát mà làm như vậy sao?"
"Trong mắt của em, thân phận anh ấy không hề khiến người khác cảm thấy anh ấy thua kém họ, em thật sực không chịu được chuyện người khác mang theo thành kiến mà nhìn anh ấy."
"Vậy gia tộc của cậu thì sao? Không quan trọng hả?"
"Lão Kim hiện tại cũng không tin em, còn cắt đứt kinh tế của em để em ra ngoài tự tìm kế sinh nhai."
"Lão gia làm như vậy thật sao?"
"Vậy còn có thể làm gì?" Kim Chung Nhân chậm rãi xoay người, "Dân ca, khoảng thời gian này em không ở nhà, anh giúp em chăm sóc Lão Kim. Dù sao cũng là máu mủ tình thâm, ông ấy không tin em, em tất nhiên sẽ chứng minh mình có năng lực làm được."
Lý Thái Dân nghẹn lời.
Thực ra, gã tin tưởng Kim Chung Nhân bên trong thực chất vẫn có loại thiên phú đó, chỉ đáng tiếc là cậu ấy bởi vì một người ngoài mà cãi vã trở mặt với Kim Lão gia.
"Cậu muốn đi tìm người tên Thần kia sao?"
"Đúng vậy."
"Vậy thì... Thiếu gia, bảo trọng, tôi sẽ đi thăm cậu, nếu như sinh hoạt có cần gì thì nói cho tôi biết. Lão gia dù sao cũng đang giận, qua một thời gian ngắn thì sẽ nguôi thôi..."
"Không... em nhất định sẽ làm cho đến khi nào ông ấy chấp nhận em mới quay về."
"Thiếu gia..." Lý Thái Dân hết sức bất lực, sự cố chấp của Kim Chung Nhân không phải gã không rõ, nhưng làm được tới mức nào mới coi như chính thức đạt được thành tựu?
Nhìn bóng lưng Kim Chung Nhân biến mất trong bóng đêm, chỉ để gã ở tại chỗ thở dài.
"Lão gia, đây thực sự là dự định của người sao?" Lý Thái Dân cảm thấy, chỉ bởi vì một kẻ hát Hí khúc sẽ không khiến quan hệ phụ tử của hai người biến xấu tới mức này, hơn nữa, mặc dù Kim Chung Nhân bây giờ không có công trạng quá lớn cũng sẽ không thể là nguyên nhân khiến Kim lão gia đoạn tuyệt như vậy.
"Tử Dân..."
"Dạ, Lão gia..."
"Ngày mai, con đi tới tòa soạn báo một chuyến, đem chuyện ta với nó cắt đứt quan hệ tung ra ngoài..."
"Sao? Lão gia, con không hiểu?" Lý Thái Dân ngày càng không thể hiểu nổi Lão gia, có phải là lớn tuổi nên hồ đồ rồi?
"Ta đều có sắp đặt, đương nhiên, tiểu tử ngu ngốc kia, con coi chừng nó thật kỹ thay ta là được."
Lý Thái Dân hoàn toàn mơ hồ, hai cha con họ kim rốt cuộc đang làm gì?
Như thể vừa trải qua một cơn bạo bệnh, Kim Chung Nhân trở lại nhà mới của Kim Chung Đại, Đô Khánh Tú vội lấy cho cậu chén nước.
"Cậu sao vậy?" Kim Chung Đại thấy sắc mặt cậu trắng bệch.
"Nếu như tôi hai bàn tay trắng, anh có ghét bỏ tôi không?" Kim Chung Nhân hơi nhướng mí mắt lên, giọng điệu nhẹ như cánh chim đang lượn giữa không trung.
Kim Chung Đại rất ít khi nhìn thấy trên người người đàn ông này vẻ chán nản như vậy, xem ra cậu ấy thật sự đã xảy ra chuyện.
"Liên qua tới Kim lão gia sao?"
"Ông ấy đuổi tôi ra ngoài... Nhưng mà.... vậy cũng tốt, tôi có thể thoát khỏi hào quang của Kim gia, tự tạo ra sự nghiệp cho riêng mình."
Điều làm Kim Chung Đại thấy kỳ quái là, gương mặt của đối phương như thời tiết biến đổi, lúc đang nói nhưng lời này lại tràn đầy năng lượng. Người vốn cần an ủi lại đi an ủi người khác.
"Cậu như vậy... có chút tùy hứng rồi..." Kim Chung Đại có thể đoán được bao nhiêu phần trăm nguyên nhân là xuất phát từ mình, "Hay là đi nhận lội với cha cậu đi, tôi... không muốn trở thành kẻ gây tội... xin lỗi, thật ra tôi cũng không kiên cường đâu, tôi không chịu được tội danh hủy hoại tương lại Kim gia đâu..."
"Tại sao các người ai cũng không tin tôi?"
"Tôi là "sao chổi", ai dính dáng đến tôi đều gặp chuyện không may, xin lỗi, là tôi hại cậu..."
"Nguyên nhân không phải do anh đâu. Thực ra, cha tôi gần đây rất kỳ lạ, trước kia thấy ông ấy cùng một người thần thần bí bí đang âm mưu gì đó, hỏi cái gì ông ấy cũng không chịu nói."
"Tóm lại, tôi muốn cậu đợi một thời gian, chờ ông ấy hết giận thì đi xin lỗi, tôi và cậu cùng đi là được."
"Ừm, cảm ơn anh, Chung Đại."
Có lẽ người khác không thể hiểu, nhưng bản thân Kim Chung Nhân lại rất thỏa mãn. Từ nhỏ tới lớn, thứ cậu muốn gần như đều dễ như trở bàn tay. Hôm nay xem ra, có Kim Chung Đại bên cạnh, lại có thể từ từ thiết lập nền móng của riêng mình, cũng không phải là chuyện xấu.
Đương nhiên, cậu có một khúc mắc.
Dù sao cậu là đầu cơ trục lợi mới đạt được sự tín nhiệm của Kim Chung Đại như hôm nay."Nếu cậu thiếu tiền cứ nói cho tôi biết. Tôi vẩn còn một chút tiền để dành, đem làm chút vốn cho cậu cũng được." Kim Chung Đại nhìn Kim Chung Nhân.
"Cái đó không được, cho dù tôi có làm phu kéo xe cũng sẽ dựa vào sức lực của mình mà kiếm cơm, sao có thể để anh giúp đỡ?"
"Trước mắt sao có thể để cậu, đường đường là Thiếu gia Kim gia đi kéo xe cho người khác!" Kim Chung Đại đầy bất lực.
"Vầy đi, tôi sẽ xin lại số tiền mà cậu đã đưa cho quản lý Chu, tôi sẽ đi hát như thường lệ." kỳ thực, Kim Chung Đại cũng không muốn mắc nợ đối phương quá nhiều, dù sao cậu xác thực cũng thiếu quá nhiều người nhiều khoản nợ.
"Tôi chính là không muốn anh lại vào trong đó chịu khổ..."
"Chung Nhân... Tôi ngoại trừ hát Hí khúc thì có thể làm được gì? Mỗi ngày ở mãi trong nhà cũng không phải cách, huống hồ không thừa dịp còn nhiều sức mà kiếm tiền dưỡng lão, tương lai có thể dựa vào ai?" Kim Chung Đại tự giễu, "Người như tôi, thanh danh cũng xấu, chỉ sợ tương lai lại rơi vào một kết cục bi đát không con không cái..."
"Không phải anh còn có tôi sao?"
Kim Chung Đại chỉ nở một nụ cười nhẹ, lại khiến người khác không hiểu được.