Đối với cô biến hóa như vậy, người Lương gia đương nhiên là thật cao hứng, nhưng đồng thời cũng khó tránh khỏi không biết nguyên nhân, lại sợ cô chui rúc vào sừng trâu* gì khác.
(*cắm đầu nghĩ mãi về một chuyện, dù ai nói gì cũng không muốn nghe)
Lương Lệ Uyển cũng không phải tính cách quá nhu nhược, chỉ là rất trọng tình cảm, mới tra tấn chính mình thành dáng vẻ kia. Hiện tại cô hoàn toàn tỉnh táo, hồi tưởng lại những gì người nhà làm cho mình trong khoảng thời gian này, vừa cảm động, lại thực tự trách.
Cô ngượng ngùng tụ tập mọi người trong nhà lên, liền thuyết minh nguyên nhân mình thay đổi với mẹ mình.
Là bởi vì cô mơ một giấc mơ, trong mộng xuất hiện Thành Hoàng gia mặc quan phục màu đỏ, mặt mũi hung tợn lại ánh mắt "từ ái", đem cảnh tượng ông thẩm vấn La Hạo "chiếu lại" cho cô xem một lần.
Chỉ là nghe nói và tận mắt thấy, cảm giác hoàn toàn không giống nhau, Lương Lệ Uyển đột nhiên liền nghĩ thông suốt.
Có lẽ một nguyên nhân khác cô trước sau tự mình tra tấn cũng có không cam lòng khi cô si tâm sai người, hiện tại vẫn là không cam lòng, nhưng không cam lòng này so với tự mình lừa mình, không cam lòng thì không cam lòng đi.
Cô còn trẻ, nhân sinh còn dài như vậy, không nên cùng trầm luân với tra nam đã chết, phải sống sót tử tế mới đúng.
Nghe xong Lương Lệ Uyển tự mình phân tích, Lương phu nhân thế mới biết, hóa ra là vị Thành Hoàng gia kia báo mộng cho con gái, quyết thêm một vấn đề khó khăn không nhỏ của nhà mình.
Rất nhanh toàn bộ người Lương gia đều đã biết chuyện này, trong lòng bọn họ cảm thấy kỳ dị, đồng thời cũng chân chính mà cảm thấy tin phục Thành Hoàng gia, đều bắt đầu thờ phụng Thành Hoàng gia như Lương phu nhân.
Lương Lệ Uyển cũng đầy cảm kích, mỗi ngày dâng hương như mẹ cô.
Chỉ là, đại khái là La Hạo biểu hiện làm cô mất đi cảm giác tín nhiệm với đàn ông, làm cô trong một khoảng thời gian rất dài cũng không dám tin tưởng đàn ông khác có hảo cảm và muốn yêu đương với mình.
La Hạo nơi chốn biểu hiện tốt đẹp, tựa hồ đối với cô cũng là chân ái, lại vẫn có thể vì ích lợi bản thân mà bán cô, vậy đàn ông khác làm sao có thể xác định không phải người như thế? Cho dù không phải, cô cũng sẽ hoài nghi trong lòng…… Vậy cũng không phải một kiểu yêu đương khỏe mạnh, cho nên cô không thể phóng túng chính mình.
Người Lương gia hết thảy đều xem trong mắt, nhưng có lẽ cũng chỉ có thời gian và càng nhiều yêu thương mới có thể hóa giải kết băng lạnh lẽo trong lòng Lương Lệ Uyển đi. Có lẽ cô còn có duyên phận, nhưng đó đều là chuyện rất lâu sau này.
·
Thời gian từng ngày một trôi qua, thời tiết càng ngày càng nóng, quần áo mọi người mặc cũng càng ngày càng ít.
Thuộc hạ của Nguyễn Tiêu vẫn là chỉ có hai quỷ sai là Đầu Trâu Mặt Ngựa, nhưng trên thực tế công đức cũng đủ, rất muốn nhanh lên sách phong ra Phán Quan. Đáng tiếc chính là, cũng không có gặp được quỷ nào thích hợp.
Phán quan không giống các quỷ khác, bọn họ là muốn nắm giữ Sổ Sinh Tử và bút Phán Quan, cho dù chỉ là Phán Quan của Thành Hoàng gia cũng cần phải có thể phán quyết độc lập, hơn nữa cũng cần đủ bình tĩnh mới được.
Lý Tam Nương cùng Đàm Tố đều là cấp dưới không tồi, nhưng Lý Tam Nương còn cần rèn luyện rất nhiều, chống đỡ không được chức vụ này, Nguyễn Tiêu đã từng rất xem trọng Đàm Tố, đáng tiếc Đàm Tố hình như càng thích làm Đầu Trâu, mỗi lần gặp phải ác quỷ là cô đều thích chủ động tiến lên, dùng cương xoa ứng đối bằng bạo lực —— cái này làm cho Nguyễn Tiêu hiểu rõ, trong lòng cô hẳn là có một luồng giận dữ quẩn quanh trước sau, dùng phương thức như vậy phát tiết ra càng thoải mái.
Chậm rãi, Đàm Tố có thể là làm Đầu Trâu lâu rồi, bản thân cũng không hề thích hợp làm phán quan.
Nguyễn Tiêu: "……"
Thôi, tiếp tục đi tìm vậy.
·
Đại học có rất nhiều hoạt động, tuy đại học Đế Đô tôn trọng nghiên cứu học vấn, nhưng mọi người đều là người trẻ tuổi, cũng rất hiếu động. Khi sắc trời dần dần tối đi, trên sân thể dục thượng liền thường xuyên có người ở các ngành khác nhau hẹn nhau chơi bóng rổ.
Trong ký túc xá bọn Nguyễn Tiêu, Bác Dương rất thích khoản này, Thôi Nghĩa Xương thân thể cường tráng cũng thích, hơn nữa hai người bọn họ còn rất am hiểu bóng rổ, ngẫu nhiên được hẹn là sẽ đấu hăng say với người ta một trận.
Chỉ có Nguyễn Tiêu rất bận, mà Nhan Duệ không quá am hiểu, số lần chơi không nhiều lắm, đại đa số là đưa nước đưa khăn lông cho hai người kia.
Giữa trưa ngày này, Nguyễn Tiêu vừa muốn đi đã bị Bác Dương ôm cổ một phen.
Trên mặt Nguyễn Tiêu toát ra cái dấu chấm hỏi.
Bác Dương cười hì hì nói: "Đêm nay hẹn đấu với người bên ngành Máy Tính, mày tới không?"
Nguyễn Tiêu khóe miệng giật giật: "Cái gì hẹn đánh nhau?"
Nhan Duệ túm Bác Dương một phen, nói với Nguyễn Tiêu: "Đừng nghe nó nói, cái gì hẹn đánh nhau, là chơi bóng rổ so thắng bại." Y kể chuyện đã trải qua, "Tối hôm qua bọn tao chơi bóng ở chỗ thương hay chơi, ngành Máy Tính chiếm chỗ rồi, lão đại lão nhị không vui, nhưng người ta cũng nói lâu rồi không chơi, chỗ đó không phải chỉ thuộc về ngành Quản Trị bọn này vân vân…. Dù sao sau đó nói chuyện không hạp, định dùng trận bóng rổ định thắng bại, bên kia thắng bên kia chơi trước, hơn nữa một tuần có thể chiếm bốn ngày, bên kia chiếm ba ngày.".
Truyện đề cử: Ăn Trước Tính Sau
Bác Dương chờ Nhan Duệ nói xong mới nói: "Thế nào lão tứ, đây chính là chuyện đại sự của ngành chúng ta đó, dù sao mày cũng phải ủng hộ chứ đúng không? Vả lại, mày làm thêm cả ngày lẫn đêm, có mệt hay không? Ít nhất hôm nay đừng đi, cùng bọn tao hoạt động này nọ đi, cũng làm mày thả lỏng hơn đó. Có được hay không? Nói một câu thôi."
Lời nói cũng nói đến đây rồi, Nguyễn Tiêu nghĩ nghĩ, cũng đồng ý.
—— Bác Dương nói cũng đúng, cậu tốt xấu gì cũng là học sinh cùng ngành, làm công duy trì cuộc sống là đúng, nhưng hoàn toàn bỏ qua bạn học, bỏ qua tập thể kia cũng không tốt.
Vì thế giữa trưa Nguyễn Tiêu vẫn là đi làm thêm, nhưng là buổi chiều sau giờ học thì không đi, cậu đi mua mấy bình nước mang theo, cùng các bạn cùng phòng đi vào sân thể dục —— một góc sân bóng rổ, bình thường đều là nơi mà ngành Quản Trị chơi bóng.
Trên sân thể dục, người bên ngành Máy Tính lục tục tới, những người khác trên sân cũng nhìn sang bên này, nhịn không được cũng tò mò chuyện bên này. Sau đó lại nghe ngóng lẫn nhau một chút, đều lại đây xem náo nhiệt.
Trên khán đài hai bên cũng càng ngày càng nhiều người.
Trong ký túc xá của Nguyễn Tiêu, Thôi Nghĩa Xương và Bác Dương đều phải lên sân khấu, cậu bèn cùng Nhan Duệ ngồi trên ghế huấn luyện viên trước khán đài, lấy quần áo lấy nước linh tinh cho hai người kia. Những đội viên lên sân khấu khác cũng dẫn người lại đây, mọi người hấp tấp, làm còn rất có bộ tịch.
Ngành Máy Tính kế bên cũng giống nhau, mọi người không chỉ so sức chiến đấu, còn muốn so một lần nhân duyên, so một lần khí thế.
Nguyễn Tiêu cùng Nhan Duệ thấp giọng nói nói mấy câu, Nhan Duệ cười cười, đi gọi điện thoại.
Không bao lâu, ngành Quản Trị bên này phần phật đến một đám các cô nàng, mặc váy mát lạnh bắt đầu làm đội cổ động viên, mà bên Máy Tính nhìn nhìn nhau…. Trong ngành không có nhiều con gái, tuy cũng cố gom cho đủ nhưng vẫn không chỉnh tề bằng ngành Quản Trị bên này.
Chỉ một thoáng, ngành Quản Trị bên này bùng nổ hoan hô, hiển nhiên là khí thế cao hơn một bậc.
Nguyễn Tiêu so một ngón cái với Nhan Duệ: "Tam ca làm tốt lắm."
Nhan Duệ cười cười: "Kỳ thật hoa khôi lớp đã có tính toán trước rồi, chỉ là còn đang do dự, tao nhắc tới là ẻm dẫn người tới liền."
Nguyễn Tiêu nhướng nhướng mày với Nhan Duệ, chế nhạo mà nói: "Tam ca nhân duyên với nữ sinh vẫn là tốt như vậy nha."
Nhan Duệ liếc cậu một cái, nói: "Nếu mày tiếp xúc nhiều vài lần với các cô ý, bảo đảm càng được hoan nghênh hơn tao."
Nguyễn Tiêu không tin mà nhìn y.
Nhan Duệ nhìn khuôn mặt nhỏ trắng nõn của cậu, cười to nói: "Mày sẽ kích phát tình thương của mẹ."
Nguyễn Tiêu: "……" Ủa bạch mã hoàng tử đi ra từ phim thần tượng đâu?
Hai người trêu chọc nhau xong, trên sân bóng rổ tràn ngập khói thuốc súng, đã chuẩn bị đấu rồi.
Nguyễn Tiêu trong lúc lơ đãng nhìn sang bên đó —— dưới bảng bóng rổ sao lại có một cái bóng trong suốt vậy?
Hết chương 48.