Thần lực mênh mông phát ra ngoài, sợi xích kia kịch liệt run rẩy lên, toàn bộ không gian cũng đột nhiên chấn động, cứ như kết cấu không ổn định một cách đột ngột.
Cùng lúc đó, Hàn Trang cảm giác chính mình lại có thể gián đoạn mà câu thông với thần, chỉ là cũng không ổn định, nhưng khi đối phó với lũ quỷ quái nhào lại đây thì đỡ hơn vừa rồi một chút.
Tinh thần Hàn Trang rung lên —— nhất định là cao nhân vừa mới giúp y kia đến rồi!
Lúc này không có nỗi lo về sau, y liền đại triển quyền cước, không sợ gì cả.
Có điều, nếu Nguyễn Tiêu hành động đối Hàn Trang mà nói là một liều thuốc trợ tim, đối với quỷ tướng quân một bên hưởng lạc một bên dù bận vẫn ung dung mà thưởng thức thảm trạng Hàn Trang bị vây khốn mà nói chính là thảm án nhân gian. Chỉ thấy quỷ tướng quân kia thần sắc thay đổi, lập tức đẩy quỷ đẹp bên người ra, gần như là nhảy dựng lên, vuốt quỷ đột nhiên chụp vào xiềng xích!
Nhưng mà không có tác dụng gì.
Xiềng xích mới vừa tiếp xúc đến thần lực của Nguyễn Tiêu liền kích động không thôi, mà Nguyễn Tiêu ngoại trừ ban đầu phí chút sức lực ra, sau đó xiềng xích kia tựa như chim mỏi cánh về tổ mà nhào lại đây, chớp mắt dừng lại trên lòng bàn tay Nguyễn Tiêu.
Quỷ tướng quân trảo thất bại, gã hoảng sợ mà nhào về hướng xiềng xích, vuốt quỷ hung hãn lại trảo! Đáng tiếc Nguyễn Tiêu cầm xiềng xích tùy ý né một cái, gã lại lần nữa vồ hụt, ngay sau đó liên tục rất nhiều lần đều căn bản không bắt được xiềng xích lấy nửa cái.
Cuối cùng, quỷ tướng quân ngừng lại, chỉ cảm thấy đây là đang chọc ghẹo gã chơi, quỷ khí cả người sôi trào không thôi, giận dữ hét lên: “Người nào tại đây giả thần giả quỷ? Lăn ra đây cho ta!”
Quỷ khí nồng đậm nổ mạnh lan ra, trong lúc nhất thời chẳng phân biệt địch ta, tạc mấy cấp dưới của quỷ tướng quân đến hồn phi phách tán, đồng thời gã tức giận cũng ảnh hưởng đến những quỷ binh khác, khiến động tác của bọn chúng đều hung tàn lên gấp bội, thẳng hướng tới mục tiêu duy nhất trong phòng —— nhào đến Hàn Trang cắn xé. Hàn Trang bởi vì có thể sử dụng một ít đạo pháp, vốn dĩ tình thế hơi giảm bớt, hiện tại lại lần nữa đỡ trái đỡ phải lên.
Càng làm cho người ta sợ hãi chính là, khi quỷ tướng quân bạo nộ gầm rú vài lần còn không thấy có người xuất hiện, gần như cuồng bạo, vuốt quỷ của gã thế nhưng xoay cong một cái, chộp về phía sinh hồn của Hàn Trang! Lần này nếu là trảo thật…… chỉ sợ hồn thể của Hàn Trang nhất định sẽ bị tổn thương.
“Ra đây cho ta! Bằng không, ta giết chết tên đạo sĩ Mao Sơn này ngay!”
“Ra cho ta! Ra đây!”
Mắt thấy Hàn Trang trốn không thoát được vuốt của quỷ tướng quân, trong lòng Nguyễn Tiêu biết lúc này thế nào cũng phải lộ ra rồi, vì thế nắm mặt nạ quỷ đeo lên mặt, quyết đoán hiện hóa thần thân, nhảy dựng dừng lại phía trước Hàn Trang.
Vuốt quỷ của cậu đối vuốt quỷ của quỷ tướng quân, nháy mắt đã trảo vỡ vuốt của gã.
Cùng thời khắc đó, trên người Nguyễn Tiêu nở rộ thần quang.
Thần quang sáng ngời bao phủ cả căn phòng, đám tiểu quỷ khắp nhà đều bị thần lực uy nghiêm làm kinh sợ, đều không khỏi phát ra tiếng quỷ kêu sắc nhọn, không tự giác bỏ chạy vắt giò lên cổ, run bần bật mà chui rúc đến góc tường.
Chỉ chớp mắt, còn có thể đứng được cũng chỉ có hai.
Một là sinh hồn Hàn Trang, một chính là bị quỷ tướng quân chấn ra xa mấy mét.
Quỷ tướng quân trừng lớn đôi mắt to như chuông đồng, kinh ngạc mà rống lên: “Không có khả năng, không có khả năng, sao lại còn Thành Hoàng? Nhất định là giả! Ngươi là dã quỷ nơi nào dám giả mạo Thành Hoàng, lừa gạt bản tướng quân!”
Hàn Trang lại buột miệng thốt ra: “Hóa ra là Thành Hoàng gia!” Y cũng nghe quỷ tướng quân nói, lập tức phản bác, “Sao không có khả năng? Đây là thần quang của Thành Hoàng gia!”
Đạo sĩ thông thần mới có thể sử dụng đạo pháp, Thành Hoàng tuy rằng không phải thần linh tên tuổi rất lớn gì nhưng cũng được Đạo gia cung phụng, không đến mức phân biệt không ra thần lực Thành Hoàng là cái dạng gì.
Cho nên, lời Hàn Trang nói, quỷ tướng quân không thể không tin.
Quỷ quái đối với thần linh tự nhiên là kiêng kị, quỷ tướng quân cảnh giác mà nhìn Nguyễn Tiêu, thu hồi vuốt quỷ, tạm thời ngừng công kích.
Kỳ thật gã cũng có thể cảm giác được thần lực sôi trào như nước sôi, bỏng cháy đến quỷ thể gã đau đớn, chỉ là gã nhớ rõ thần linh hẳn là đã sớm ngã xuống hết rồi, nếu không gã cũng sẽ không…… Chẳng lẽ mới trăm năm qua đi, thần linh lại muốn sống lại? Vị Thành Hoàng này… đến tột cùng có lai lịch gì?
Nguyễn Tiêu khoanh tay mà đứng, một bộ tư thế vấn tội, chất vấn hỏi: “Dã quỷ mồ hoang, ngươi cũng biết tội?”
Một câu “dã quỷ mồ hoang” liền làm quỷ tướng quân tức giận đến quá sức chịu đựng
Gã cất giọng ồm ồm nói: “Mặc dù nhữ* là thần linh, cũng không nên khinh thường bản tướng quân như thế!”
(*cách xưng hô thời cổ. Ngữ = ngươi; Ngô = ta)
Nguyễn Tiêu hừ lạnh một tiếng, nói: “Tướng quân? Xem ngươi giả dạng, năm đó bất quá làm cấp trên của vài người, như thế nào xưng được đến tướng quân? Bản quan lại xem khí của nhữ, nhìn ra nhữ cũng không phải là là dũng sĩ trung quân chết trận sa trường, mà là hạng người lâm trận bỏ chạy, cuối cùng chết trong tay bọn sơn phỉ đạo chích. Hiện giờ ngươi thân là thượng quan trong quân doanh lại không có chí tiến thủ, ngược lại xa hoa dâm dật, bức lương làm thiếp, càng là bất kính thần linh, tự tiện chiếm xích câu hồn làm của riêng, gây trở ngại âm ty làm việc…… Đủ loại hành vi phạm tội, khánh trúc nan thư*, ngươi còn không nhận tội?”
(*Lấy hết cả rừng tre (làm sách bằng tre) cũng khó viết ra cho đủ.)
Quỷ tướng quân cứng cổ nói: “Bản tướng quân không nhận tội, không có tội!”
Nguyễn Tiêu: “Ngươi có thể trần tình, chớ nói bản quan oan uổng ngươi.”
Quỷ tướng quân hít sâu một ngụm quỷ khí, nhẫn nại tính tình biện giải: “Ta thuở sinh thời phụng mệnh hộ tống hạ lễ sinh nhật cho Thọ vương điện hạ, lại tao ngộ kẻ phản nghịch phản loạn triều đình, vì bảo vệ hạ lễ, ta không thể không thoát đi trước, lại vì bị trọng thương mà chết trong tay sơn phỉ. Nhờ được trời cao rủ lòng thương, ta không mất thần trí, hóa thành quỷ binh quỷ tướng, lưu trú tại đây. Thời gian lâu dài khó tránh khỏi cô tịch, bèn cố ý nạp thiếp làm bạn. Chiến loạn liên miên, thế sự phức tạp, cô hồn dã quỷ thật nhiều, trong đó có nữ quỷ khó có thể duy trì đường sống, đa phần có tự nguyện làm thiếp, đâu ra bức bách? Còn chuyện vừa rồi ta bạo nộ…… Cũng là do Lương thị không nhận quy củ, lừa gạt ta trước.” gã thèm nhỏ dãi mà nhìn thoáng qua xích câu hồn bị Nguyễn Tiêu xách trong tay, nói, “Ta không biết đây là xích câu hồn, chỉ là trăm năm trước nhặt được ở một khu trũng, cảm thấy có chút thần dị, liền giữ lại. Cái gọi là người không biết không có tội, đại nhân có thể nào vì vậy mà vấn tội được?”
Hàn Trang đứng phía sau Thành Hoàng yên lặng nghe, cũng không dám nói chen vào.
Cứ việc lúc trước quỷ tướng quân đối với y không lưu tình chút nào, nhưng quỷ tướng quân hiện tại giải thích…… Thành Hoàng gia chỉ sợ thật đúng là không có biện pháp vấn tội.
Nguyễn Tiêu trầm cả khuôn mặt: “Ngươi là quỷ thời trước, ỷ lại nạp người thời nay làm thiếp, vốn dĩ đã không nên, La Hạo kia chính là người thời nay, được giáo dục ở kiếp này, lại càng không nên bán thê cầu vinh, cũng không có tư cách đó. Ngươi biết rõ như thế nhưng lại không ngăn cản, sau đó đệ tử Mao Sơn đến giải thích, ngươi lại ngang ngược không để ý, còn dám nói mình vô tội?”
Quỷ khí trên người quỷ tướng quân cuồn cuộn một trận, gã sống sờ sờ áp xuống lệ khí dâng lên đầy mặt lệ, tiếp tục biện giải nói: “Nếu ta là quỷ thời trước thì tất nhiên là thủ cựu quy tắc cũ, với cái nhìn của ta, La Hạo hiến thê cũng nằm trong tình lý. Đại nhân, sao ngươi có thể dùng quy tắc thời nay vấn tội quỷ thời trước?” Gã cũng không muốn bởi vì một tiểu thiếp hèn mọn mà phải cứng rắn tranh chấp với Thành Hoàng, lại lui một bước, “Nhưng nếu đại nhân kết luận La Hạo không có quyền hiến thê, vậy ta không cần Lương thị kia là được rồi!”
Hàn Trang nghe xong lời này, không khỏi nhẹ nhàng thở ra.
Mục đích chính y lại đây là cứu Lương Lệ Uyển, cũng thỉnh vị quỷ tướng quân này đừng đến Lương gia kiếm chuyện, suýt chút nữa làm mình sụm luôn ở đây, cũng may sau đó có Thành Hoàng gia buông xuống, bằng không mạng nhỏ sợ là muốn xong rồi.
Mà Nguyễn Tiêu lại cau mày.
Đại quỷ này nói cũng không tính sai, tuy rằng cổ đại là thiếp mới được mua bán, nhưng nếu là gặp phải chiến loạn hoặc là thời điểm nào đó sống không nổi, bán thê đưa thê cũng là chuyện thường, chỉ là làm trượng phu có khả năng sẽ bị khiển trách đạo đức một chút thôi, cũng không coi là phạm tội. Một con quỷ cổ đại cãi lại như vậy, cậu thật đúng là không tiện làm gì.
Nhưng… Cũng không chỉ là chuyện thê thiếp.
Nguyễn Tiêu cười lạnh trong lòng, miệng nói: “Nếu ngươi nói các nàng đều là tự nguyện, vậy kêu tất cả thiếp thất của ngươi ra đây, để bản quan nhất nhất tra hỏi. Nếu cũng không bức lương làm thiếp, bản quan tất nhiên sẽ không truy cứu việc này nữa.”
Quỷ tướng quân khí thế chậm rãi thu liễm, hiện tại gã cũng không nghĩ chuyện khác, chỉ muốn tiễn cái người thần quang đầy mình gọi là thần linh này đi. Chờ tên này đi rồi, cùng lắm thì co rúm một đoạn thời gian, tìm hiểu rõ ràng chi tiết Thành Hoàng này xong rồi lại so đo!
Vì thế gã nhìn tâm phúc một cái ý bảo, tâm phúc run rẩy bò dậy, đi ra khỏi phòng, không bao lâu thì mang đến một chuỗi các nữ quỷ.
Các nữ quỷ cẩn thận đi vào phòng, lập tức cũng bị thần quang mãnh liệt áp chế, cùng những quỷ thiếp trước đó co rúm lại với nhau, đếm thử, thật đúng là 31 con quỷ.
Ánh mắt Nguyễn Tiêu đảo qua, uy nghiêm mà nói: “Các ngươi chính là tự nguyện đi theo đại quỷ này, làm thiếp thất của y?” Nói đến đây, cậu cường điệu một câu, “Bản quan may mắn làm Thành Hoàng bản địa, nếu là các ngươi không muốn thì cứ nói ra, bản quan sẽ quản đến cùng.”
Các nữ quỷ cả kinh, lại không tự chủ được mà nhìn về phía quỷ tướng quân.
Trong mắt quỷ tướng quân hiện lên một tia đắc ý.
Nguyễn Tiêu tăng lớn âm lượng, giọng điệu rất lạnh: “Các ngươi là người sống thời nào? Nói!”
Trong lòng cậu hoài nghi, liệu những nữ quỷ này có phải bị quỷ tướng nắm nhược điểm gì hay không, hoặc là sợ hãi đã thành quán tính, không dám cãi lời…… Vậy không bằng hỏi trước xem các cô chết khi nào, nếu là có ai ở những năm gần đây, cứu ra trước rồi lại nói.
Sắc mặt quỷ tướng quân thay đổi.
Các nữ quỷ bị dọa đến run lên, vội vàng một đám báo ra năm chết của bản thân.
“Thiếp là người sống những năm cuối thời Đại Diệu.…”
“Thiếp là khoảng hơn một trăm năm trước kia….”
“Thiếp là người thời Dân Quốc….”
“Thiếp….”
Nguyễn Tiêu mở mắt thần ra, một bên hỏi, một bên phân biệt.
Các nữ quỷ đại đa số đều là người thuộc triều đại phong kiến, cũng chính là theo quy củ “tam thê tứ thiếp”, tựa hồ đích xác có vài người là tự nguyện, nhưng cũng có bảy người là gần hiện đại.
Nguyễn Tiêu chỉ ra bảy nữ quỷ này, hỏi quỷ tướng quân: “Ngươi thấy thế nào?”
Quỷ tướng quân nhịn xuống lửa giận: “Không ở thời trước, ta đều sẽ thả các nàng về!”
Nguyễn Tiêu lẳng lặng mà chờ.
Quỷ tướng quân đành phải thô lỗ nói: “Được rồi, các ngươi đều cút đi!”
Bảy nữ quỷ kia nghe xong thì như được đại xá, đều vội vội vàng vàng chạy ra ngoài, những nữ quỷ khác thì có vài người không có phản ứng gì, có vài người trong mắt lại mang theo một tia hâm mộ, chỉ là không dám biểu hiện ra ngoài quá mức mà thôi.
Mắt Nguyễn Tiêu mang theo trào phúng mà nhìn quỷ tướng quân —— Đây cũng là tự nguyện toàn bộ hả?
Quỷ tướng quân đen mặt, không nói lời nào.
Nguyễn Tiêu lại chỉ chỉ La Hạo, nói: “Nam quỷ này, bản quan muốn bắt thẩm vấn.”
Quỷ tướng quân tùy tiện khoát tay nói: “Thứ ngu xuẩn chỉ biết chọc phiền toái, đưa cho đại nhân luôn đó!”
La Hạo cũng vẫn luôn bị thần quang áp chế, sau khi nghe thấy cuộc đối thoại này thì cúi đầu thật sâu, trong mắt tràn ngập hung ác. Trong lòng hắn không ngừng tính toán, nghĩ đợi chút nữa phải dùng biện pháp gì thoát thân…… Thật là xui xẻo, mãng phu này rõ ràng nhìn có phô trương thật lớn, chiếm núi làm vua, thuộc hạ còn có đông đảo quỷ quái, lại căn bản không dám động thủ với Thành Hoàng này, vứt bỏ hắn như rác rưởi vậy, quả thực đáng giận! Còn có đạo sĩ và Thành Hoàng xen vào việc người khác này, liên quan cái rắm gì mấy người! Quấy rầy kế hoạch của hắn!
Nguyễn Tiêu gật gật đầu nói: “Ta đây mang hắn đi.”
Khi nói chuyện, cậu ném xiềng xích trong tay ra ngoài ——
Nếu đã nói chốt rồi, quỷ tướng quân đương nhiên sẽ không ngăn cản, nhưng gã trăm triệu không nghĩ tới, xiềng xích kia thế nhưng không phải hướng tới La Hạo, mà là hướng tới gã! Chỉ bởi vì sơ sẩy trong một chớp mắt này, xiềng xích trực tiếp dừng lại trên người gã, trói gã kín mít!
Khóe mắt quỷ tướng quân muốn nứt ra, quát to: “Thành Hoàng, ngươi đây là có ý gì?!”
Cảm giác nguy hiểm mãnh liệt làm gã khó có thể tự khống chế mà khủng hoảng, quỷ lực toàn thân điên cuồng kích động, đại khái là xiềng xích này từng bị gã dùng quá thời gian rất lâu, trong lúc gã gần như liều mạng bùng nổ, xiềng xích phát ra tiếng vang 'leng keng', tựa hồ sắp bất kham gánh nặng.
Nguyễn Tiêu sao có thể để gã chạy thoát? Ấn Thành Hoàng trực tiếp rời tay, nện trên đầu quỷ tướng quân.
Đầu quỷ tướng quân bị đập một cú, quỷ lực bị chặt chẽ ngăn chặn, bị trói đến không thể động đậy.
La Hạo thấy mà kinh khủng cả người, lén lút nhích ra bên ngoài.
Nhưng sao Nguyễn Tiêu quên hắn cho được. Cậu cũng không vô nghĩa, vứt ra một lá bùa liền trấn áp hắn lại tại chỗ. Sau đó cậu viết xuống chữ “Trấn” giữa hư không, giữa thần quang chợt lóe biến thành vô số chữ nhỏ phân tán ra, dừng trên người tất cả bọn quỷ —— vô luận là các quỷ binh hay là những nữ quỷ thiếp kia.
La Hạo phát hiện, chính mình muốn nhúc nhích cũng không thể.
Tất cả quỷ hồn đều không thể cử động.
Nguyễn Tiêu lúc này mới thu lại toàn bộ thần quang.
Không sai, từ sau khi hiện thân đến giờ cậu chính là cố tình phát ra thần quang làm kinh sợ đàn quỷ, như vậy đã là vì biểu hiện ra vẻ ngầu lòi của Thành Hoàng gia, cũng là muốn ít dùng thần lực hết mức có thể.
Tên gọi tắt: Dùng làm màu giải quyết vấn đề.
Nếu không làm khí phái một chút lúc lộ diện, một mình cậu là thần đối mặt một đàn quỷ, đánh là đánh thắng được đấy, nhưng thần lực sẽ tiêu hao quá nhiều, không có lời nha.
Làm một hồi như vậy, còn không phải là không đánh mà thắng sao?
Hàn Trang cũng mới phản ứng lại, lập tức nhào lại đây, cung kính hành lễ với Nguyễn Tiêu: “Tiểu đạo Hàn Trang, bái tạ đại ân cứu mạng của Thành Hoàng gia.”
Vừa rồi y vẫn luôn bị che ở phía sau, hiện tại kinh hồng thoáng nhìn, chợt thấy vị lão gia Thành Hoàng này có mặt quỷ tay quỷ, khá là đáng sợ, nhưng nghĩ lại một loạt thao tác của vị này ban nãy, lại cảm thấy đây là uy nghiêm chứ không phải khủng bố, sau đó vẫn cứ kính sợ.
Nguyễn Tiêu có ấn tượng khá tốt với Hàn Trang, liền nói: “Vì xiềng xích kia nên thân thể ngươi bị giữ bên ngoài, ngươi trở về cơ thể trước đi.”
Hàn Trang sửng sốt, nhanh chóng kiểm tra, kiểm tra lần này mới phát hiện chính mình thế mà vẫn luôn là sinh hồn…… Y đã thấy không đúng chỗ nào rồi mà, hóa ra là vậy.
Sinh hồn rời xác không thể lâu lắm, Hàn Trang vội vàng nói cảm ơn xong, liền vội vàng dọc theo lối đi ra ngoài.
Nguyễn Tiêu không vội quản La Hạo, tầm mắt dừng trên người quỷ tướng quân.
Quỷ tướng quân còn đang kêu gào: “Ngươi dùng thời nay phán thời trước, ngươi bất công với ta! Ngươi bất công với ta!”
Nguyễn Tiêu đột nhiên cười một tiếng, nói: “Bản quan bất công với ngươi?” Cậu run run xiềng xích trong tay, “Phàm là Thần Khí đều có thể chế quỷ, quỷ thần thấm vào càng lâu, Thần Khí có khả năng càng mạnh. Ngươi thật sự tưởng bản quan mù mắt, nhìn không ra không gian không mồ mả này, sương mù trong núi này, tất cả đều có công của thần lực trong xiềng xích này ư? Xích này vốn là Thần Khí trong tay quỷ Vô Thường, trong đó có thể thành không gian thì quỷ Vô Thường tương ứng nếu không phải dưới trướng Phạm Tạ tướng quân* thì cũng ở dưới tòa điện Diêm Vương. Ngươi là dã quỷ hèn mọn, tuy cũng có mấy trăm quỷ linh nhưng có tài đức gì mà lợi dụng này thần lực trong xiềng xích? Ngươi có thể sử dụng, chỉ sợ là vào lúc thần vẫn, gặp gỡ quỷ Vô Thường bị thương nặng, cắn nuốt người đó, mới có thể miễn cưỡng sử dụng vật ấy mà thôi!”
(*Phạm Vô Cứu là tên của Bạch Vô Thường, Tạ Tất An là tên của Hắc Vô Thường. Phạm – Tạ ở đây chỉ cả hai người Hắc Bạch Vô Thường)
“Ngươi nhân lúc thần gặp nguy, cường nuốt quỷ thần, có gì vô tội? Chỉ mỗi việc này cũng đủ trị ngươi tử tội!”
Tiếng kêu gào của quỷ tướng quân đột nhiên im bặt.
Từ khi mảng sương trắng có thể làm Đầu Trâu Mặt Ngựa bị lạc bắt đầu, Nguyễn Tiêu đã cảm thấy không đúng rồi.
Quỷ chính là quỷ, thần chính là thần, thần vĩnh viễn cao hơn quỷ.
Đầu Trâu Mặt Ngựa dù chỉ là quỷ sai thì đó cũng là thần chức đứng đắn, từ khi dùng công đức cho sắc phong cho vác cô đến nay, các cô đã phân biệt có được hai Thần Khí là cương xoa, móc sắt, quỷ lực chuyển hóa thành thần lực. Có thần khí và thần lực hộ thể, dù là Quỷ Vương ngàn năm, chỉ bằng quỷ thuật mê hồn của bọn chúng cũng không nhất định có thể làm các cô bị mê loạn, huống chi chỉ là một đại quỷ mấy trăm năm?
Chờ đến lúc nhìn thấy xiềng xích, Nguyễn Tiêu liền hiểu ra.
Diêm Vương điện có Phạm Tạ tướng quân, bọn họ là quỷ thần câu hồn, dưới tòa sẽ thu đông đảo quỷ Vô Thường, tuy rằng Phạm Tạ tướng quân mới là Hắc Bạch Vô Thường, nhưng thủ hạ quỷ quỷ Vô Thường của bọn họ sẽ ăn mặc điểm trang tương tự như bọn họ, cũng đều xưng hô giống nhau. Quỷ Vô Thường cũng có Thần khí phòng thân, quỷ dưới trướng Bạch Vô Thường đều dùng gậy khóc tang giống Bạch Vô Thường, quỷ dưới trướng Hắc Vô Thường đều dùng xiềng xích như Hắc Vô Thường.
Hơn trăm năm trước thần linh ngã xuống, Diêm Vương cũng chưa thể giữ được, huống chi chỉ là quỷ Vô Thường? Quỷ Vô Thường đó đại khái là xui xẻo, vào lúc sắp chết còn thừa một hơi cuối thì vừa lúc bị quỷ tướng quân phát hiện.
Vì sao lại nói y xui xẻo? Nếu y thừa lại nhiều hơn một vài hơi, quỷ tướng quân cũng nuốt không nổi y; nếu là chúng thần còn nguyên vẹn, dù y chỉ còn thừa một chút hơi tàn, quỷ tướng quân cũng chắc chắn không dám động tà niệm. Cố tình thần linh đều bị chết không sai biệt lắm, quỷ tướng quân còn sợ cái gì? Liều mạng nuốt lấy quỷ Vô Thường, cướp lấy xiềng xích này.
Hắc Vô Thường có thần chức cao hơn Đầu Trâu Mặt Ngựa, Thần Khí đương nhiên cũng cao cấp hơn, hơn nữa Lý Tam Nương cùng Đàm Tố vốn dĩ chính là quỷ thần mới sinh, uy lực của Thần Khí trong tay vẫn chưa hoàn toàn khai quật ra hết, mới có thể bị khắc chế trong màn sương trắng.
Nguyễn Tiêu gặp quỷ tướng quân không hề kêu to, nghiêm nghị nói: “Trên người của ngươi có rất nhiều tội nghiệt, hãy liệt kê hết ra, nếu không, bản quan lập tức khiến ngươi hồn phi phách tán!” Trên mặt quỷ của cậu lộ ra dữ tợn, “Dưới mắt thần của bản quan, tất cả nói dối đừng hòng giấu giếm, ngươi tự giải quyết cho tốt, chớ có bức bản quan dùng đại hình!”
Rất nhiều thứ chỉ cần vọng khí là có thể nhìn ra manh mối, vừa rồi đại quỷ kia biện giải, nghe giống như có lý, kỳ thật phần lớn đều là tô son trát phấn điểm tô qua rồi.
Quỷ tướng quân không tình nguyện, nhưng cũng biết đại thế đã mất, rốt cuộc đem tình hình thực tế nói ra.
Đại quỷ này sinh thời thật sự là chức thủ bị*, cũng thật sự là đưa lễ vật cho Thọ vương, nhưng là khi đó đã là những năm cuối Đại Diệu, các nơi đều có khởi nghĩa vũ trang, gã lại là kẻ trời sinh có tính tham lam, sau khi trên đường gặp được quân khởi nghĩa thì mang theo mấy trăm người thủ hạ cùng với lễ vật cùng nhau bỏ chạy, thật là một đám đào binh. Những quan binh bọn chúng đã sớm thối nát, cho nên bản lĩnh cũng không cao, sau khi bất hạnh gặp phải bọn cướp thì bị giết chết toàn bộ. Thủ bị là không cam lòng chết, sau khi chết có chấp niệm thành quỷ, nhưng những binh lính thủ hạ của gã lại không phải, rất nhiều người mơ màng hồ đồ, vốn nên bị quỷ môn mang đi, sở dĩ sau đó vẫn bị giữ lại là bởi vì lễ vật muốn tặng cho Thọ vương kia vậy mà lại là một pháp khí nuôi quỷ, bị gã thủ bị lợi dụng nắm giữ lại đa số quỷ binh.
(*một chức quan võ thời xưa, dưới trướng có vài trăm binh lính, tùy chỗ)
Sau đó gã thủ bị liền tại đây một khối chiếm núi làm vua, qua một đoạn ngày tháng tiêu dao, nhưng bởi vì trên đời có thần linh còn có rất nhiều thiên sư tồn tại, gã cũng không dám hại người lung tung, vẫn là tương đối thu liễm.
Đáng tiếc là pháp khí nuôi quỷ chất lượng bình thường, dùng hơn 200 năm thì hoàn toàn hư hao, thủ bị đang lo lắng, lại đột nhiên cảm giác được trong thiên địa quỷ khóc thần gào, thần linh bị mai một, lại đụng phải quỷ Vô Thường…… Gã được ăn cả ngã về không, được đến Thần Khí, từ đây thực lực tăng nhiều, mà thần linh không còn, các thiên sư cũng đoạn tuyệt rất nhiều truyền thừa, gã dần dần liền không thu liễm nữa, sau đó cũng bắt đầu hưởng lạc khắp bốn phương.
Từ ban đầu, thủ bị nạp thiếp xác thật là có vài nữ quỷ lại đây ngươi tình ta nguyện, một kẻ đưa sắc đẹp, một kẻ cấp che chở, nhưng sau khi gã lấy được xiềng xích thì ngoại trừ ngươi tình ta nguyện ra, còn cường đoạt nữ quỷ vô tội, còn hại chết một ít các cô gái xinh đẹp đi ngang qua, trước đầu thất liền chặn đứng các cô, sau đó mạnh bạo nạp làm thiếp, làm các cô không thể đầu thai.
Thủ bị thủ đoạn tàn nhẫn, đã từng có nữ quỷ không chịu bị gã trực tiếp làm trò trước mặt các quỷ thiếp cắn nuốt luôn, cho nên những quỷ thiếp này rất sợ hãi thủ bị, lúc Nguyễn Tiêu dò hỏi cũng không dám ra mặt nói, chỉ sợ có chuyện chẳng may.
Còn Lương Lệ Uyển…… Cái này thật đúng là không phải thủ bị cưỡng bách, mà là cấp dưới của gã phát hiện gần đây có nhà phú quý đang cúng thất, gặp được quỷ mới La Hạo, cảm thấy hắn là một mầm mống không tồi, còn là người hiện đại làm công việc văn hóa, bèn đề cử cho đại quỷ. La Hạo theo chân bọn họ ăn nhịp với nhau, vì càng nhanh chóng dung nhập, sau khi biết thủ bị háo sắc thì chủ động đề cử Lương Lệ Uyển.
Lương Lệ Uyển tuy rằng hơn ba mươi tuổi nhưng bảo dưỡng tốt, khí chất tốt, ở cổ đại thuộc về tiểu thư đại gia khá xuất sắc, thủ bị là con quỷ thô tục, lại lăn lộn không tiếc, đương nhiên là coi trọng cô, còn rất thích.
Sau đó liền dẫn phát ra nhiều chuyện như vậy.
Nguyễn Tiêu cho ra phán quyết, nói: “Quỷ ăn quỷ, tội ác tày trời, ta sẽ đánh tan quỷ khí của ngươi, bắt giam trước. Ngày sau địa ngục lại mở sẽ khiến ngươi chịu phục hình cho đến khi tội nghiệt tiêu hết, nếu còn còn sót lại mới có thể đầu thai!”
Quỷ tướng quân thành thật khai ra, nhưng không nghĩ tới Nguyễn Tiêu tuyên án tàn nhẫn như vậy, lại không làm giá nổi nữa, vội vàng dập đầu xin tha.
“Thành Hoàng gia tha mạng, tiểu nhân nguyện ý đầu nhập vào đại nhân làm trâu làm chó! Tiểu nhân rất có quỷ lực, nguyện vì đại nhân phục vụ quên mình, đoái công chuộc tội!”
Nguyễn Tiêu lạnh lùng nói: “Ngươi coi bản quan là nhặt ve chai, quỷ gì đều có thể sẵn sàng góp sức à?”
Không vô nghĩa với quỷ tướng quân nữa, cậu chỉ một lóng tay vào Ấn Thành Hoàng, Ấn Thành Hoàng rơi xuống, thẳng đến khi đánh tan tất cả quỷ khí của quỷ tướng quân, mới thu gã vào Ấn Thành Hoàng, sau khi trở về lại dùng bình phong bế.
Mà những cấp dưới của quỷ tướng quân, bởi vì mấy trăm năm qua trợ Trụ vi ngược*, không một ai là vô tội, cũng tất cả đều bị cậu thu hồi lại, quyết định đến lúc đó toàn bộ nhét hết vào bình, chờ về sau có cơ hội sẽ đánh vào địa ngục, cùng quỷ tướng quân chịu hình.
(*trợ Trụ vi ngược: nghĩa là giúp vua Trụ làm những điều tàn ác, bạo ngược.)
Lúc này, trong phòng chỉ còn lại có quỷ thiếp nhóm cùng La Hạo.
Đồng thời, Mặt Ngựa Lý Tam Nương và Hàn Trang cùng nhau đi đến.
Hàn Trang có chút ngượng ngùng, nói: “Thành Hoàng gia, tiểu đạo có một yêu cầu quá đáng……”
Nguyễn Tiêu biết ý của y, nói thẳng: “Bản quan đang muốn thẩm phán La Hạo, ngươi có thể đứng ngoài xem, nhưng không thể lên tiếng nhiễu loạn.”
Hàn Trang vội vàng nói: “Dạ, dạ, thỉnh Thành Hoàng gia yên tâm, đa tạ Thành Hoàng gia.”
Tầm mắt Nguyễn Tiêu liền chuyển tới trên người La Hạo.
Lý Tam Nương dưới ám chỉ của Nguyễn Tiêu, xách La Hạo lên, dùng một chân đá hắn quỳ xuống.
Nguyễn Tiêu chất vấn: “Ngươi và Lương Lệ Uyển vợ chồng tình thâm, vì sao sau khi chết lại vô tình như thế? Người thời nay không lo chuyện thời trước, nếu ngươi còn có một tia lương tâm thì không nên hành sự như thế. Ngươi hiến thê làm thiếp, bản quan lấy tội buôn bán dân cư phán ngươi xuống địa ngục Chảo Dầu, ngươi có chịu phục hay không?”
La Hạo là một người thông minh, tuy rằng trong lòng hận tới cực điểm, nhưng cũng biết vị này Thành Hoàng đã sớm làm tốt quyết định, không dám phản kháng quá nhiều —— vừa rồi quỷ tướng quân bị tra tấn hắn đều thu vào đáy mắt, có hận như thế nào cũng chỉ đành câm miệng.
Hiện tại bị hỏi như vậy, hắn rất ngang ngược mà trả lời: “Tôi đích xác cùng Lệ Uyển vợ chồng tình thâm, sau khi tôi chết cô ấy nhớ mãi không quên, tôi cũng rất cảm động. Nhưng là La mỗ tôi nhiều năm như vậy thật vất vả dốc sức làm đến địa vị cao, sau này còn có rất nhiều kế hoạch, còn muốn rèn luyện ở tập đoàn Lương gia xong thì đi ra ngoài làm một mình, sáng lập ra công ty của riêng mình, làm La gia tôi cũng trở thành người trên người chân chính. Đáng tiếc hết thảy đều bị hủy diệt vì tôi lao lực mà chết, sao tôi có thể cam tâm? Sau đó có một con quỷ mang tôi đi gặp thủ bị kia, tôi mới biết được người đã chết không phải là hết, mà vẫn còn đường ra, tôi biết ngay cơ hội của mình đến rồi.”
“Tên quỷ thủ bị này là một mãng phu háo sắc, thủ đoạn nông cạn, không có bản lĩnh gì. Lệ Uyển là tư bản lớn nhất tôi có được, tôi đem Lệ Uyển hiến cho hắn, liền có thể được hắn đề bạt. Lệ Uyển là một cô gái tốt, chúng tôi cảm tình sâu, chỉ cần tôi giải thích với Lệ Uyển là tên mãng phu kia bắt ép, Lệ Uyển nhất định tin tưởng tôi. Tôi sẽ xin Lệ Uyển cùng tôi nội ứng ngoại hợp, thu hoạch sự tín nhiệm của mãng phu, chờ hỏi thăm ra bí mật của hắn rồi lại giết chết hắn, địa bàn này đều sẽ là của tôi, mà Lệ Uyển cũng sẽ một lần nữa trở lại ôm ấp của tôi, này không phải là đẹp cả đôi đàng sao? Chờ về sau tôi thành công thì đi giành địa vị của Quỷ Vương, đến lúc đó, Lệ Uyển chính là quỷ hậu của tôi, tôi cũng coi như không làm thất vọng cô ấy.”
Nguyễn Tiêu nghẹn họng nhìn trân trối.
Đây… đây là mặt dày vô sỉ đến cỡ nào kia chứ……