• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Edit: KaoruRits. (WordPress: Hikariare; Wattpad: Kaorurits)

Tác Giả: Sướng Ái – Edit: KaoruRits.

Bài đăng nói không nhiều lắm, chủ yếu chính là tỏ vẻ cảm tạ và sự việc đại khái, nhưng chi tiết thì không đề ra.

Nguyễn Tiêu trầm ngâm trong chốc lát, gõ gõ bình nhỏ ở đầu giường.

—— Hiện tại mới vừa tan học, đang là 5 giờ rưỡi, những bạn cùng phòng khác đều đi ăn cơm chiều, chỉ có Nguyễn Tiêu trở về cất đồ, chuẩn bị đi ra ngoài làm thêm.

Ba con quỷ chui đầu ra.

Nguyễn Tiêu đem bài viết cho mấy người bọn họ nhìn một lần, nói: “Sự kiện Tiểu Hằng lần trước phát hiện bọn buôn người, mọi người còn nhớ rõ chứ?”

Miêu Tiểu Hằng vội vàng gật đầu: “Dạ, nhớ rõ!”

Nguyễn Tiêu cười cười nói: “Tuy toàn bộ vụ án còn chưa kết quả, nhưng đôi vợ chồng kia đã tìm được con mình rồi. Anh tính tính thử rồi, trước mắt thằng bé đã trở lại Đế Đô. Tam Nương, chị Đàm, hiện tại em muốn đi làm thêm, các chị giúp em qua đó nhìn xem, hỏi thăm rõ ràng kỹ càng tỉ mỉ tình huống.” Cậu nghĩ nghĩ, “Bài viết không nói rõ. Em muốn biết lúc bọn họ tìm được thằng bé tình hình như thế nào, người nhà đó đối đãi thằng bé như thế nào, là không hiểu rõ nhận nuôi hay là biết rõ mà vẫn mua trẻ em về, sau đó lại bắt đứa trẻ làm việc như thế nào, có ngược đãi hay không linh tinh. Đúng rồi, còn có cảnh sát phán người nhà đó như thế nào.…”

Đàm Tố là quỷ hiện đại, hiểu ý của Nguyễn Tiêu, liền nói: “Thành Hoàng gia là muốn căn cứ vào những điều này quyết định thẩm phán đối với người nhà kia?”

Nguyễn Tiêu gật gật đầu: “Có câu nói rằng không có mua bán không có thương tổn, lời này không đúng hoàn toàn, có điều vì tư lợi bản thân không màng đau khổ của những người mất con khác, trừng phạt tất yếu cũng là phải có. Phạt nhiều hay phạt ít phải xem bọn họ ác lớn hay ác nhỏ.”

Lý Tam Nương là quỷ thời trước, khi đó chuyện nhận nuôi con nít đưa mấy đồng bạc nhan nhản khắp nơi, thật ra lại không nhạy bén như Đàm Tố. Nhưng bây giờ cô lăn lộn với Nguyễn Tiêu lâu rồi, rất nhiều quan niệm có điều thay đổi, nghe hai người bọn họ vừa nói như vậy, cũng liền hiểu ra.

Cô vội vàng nói: “Chúng ta đây mau đi đi, sau đó lại phục mệnh với Thành Hoàng gia.”

Miêu Tiểu Hằng nóng nảy, lập tức hỏi: “Em thì sao? Em thì sao ạ?”

Nguyễn Tiêu vốn định bảo bé đợi trong ký túc xá, có thể tưởng tượng được nhóc tiểu quỷ để ý toàn bộ sự kiện như thế nào, cũng bèn nói: “Tam Nương cùng chị Đàm mang Tiểu Hằng cùng đi đi, cố gắng giữ bé an toàn.”

Hai nữ quỷ rất thích bé tiểu quỷ này, đương nhiên đều là cười đáp ứng rồi.

Kế tiếp, các cô hiện hóa đầu trâu mặt ngựa, mà Đàm Tố duỗi tay vớt một cái, để Miêu Tiểu Hằng ngồi trên vai cô, liền cùng nhau đi ra ngoài.

Nguyễn Tiêu lại viết bài đăng mới.

【 Chủ nhà sẽ đem lời cảm tạ của hai vị truyền đạt cho Thành Hoàng gia, khác chúc hai vị thuận lợi tìm con về, hy vọng hai vị sau này cẩn thận hơn một chút. 】

Còn những bài trả lời khác, Nguyễn Tiêu cũng chỉ nhìn lướt qua.

Đại khái hoặc là biểu đạt cảm thán, hoặc là khiển trách bọn buôn người, hoặc chính là một ít hoài nghi hoặc là cái gì đó lung tung rối loạn, cũng không có bao nhiêu giá trị để xem.

Nguyễn Tiêu cất điện thoại, trực tiếp đi ra ngoài.

·

Lúc nửa đêm, Lý Tam Nương cùng Đàm Tố mang theo Miêu Tiểu Hằng trở về.

Thần thân Nguyễn Tiêu ngồi trên thi thể, hỏi: “Cụ thể thế nào?”

Hai nữ quỷ liếc nhau, đem chuyện nghe được nói ra.

Con của Lý Thần Thăng và Tiêu Mạn tên là Lý Nam, năm nay bảy tuổi, đại khái hơn lúc ba tuổi bị bắt cóc ở nhà trẻ.

Lúc ấy Lý Nam là bị mẹ mìn qua tay bán cho một hộ nhà ở huyện Lư —— hai vợ chồng nhà đó đều sắp 40 còn chưa sinh được con, đi bệnh viện kiểm tra thì phát hiện bọn họ sinh dục khó khăn, sau đó liền được thân thích giới thiệu, mua Lý Nam làm con nuôi, cũng làm thủ tục nhận nuôi.

Ngay từ đầu đôi vợ chồng kia muốn Lý Nam dưỡng già cho bọn họ, đối xử với Lý Nam vẫn là không tồi, không chỉ có yêu thương chăm sóc các loại, còn đưa bé đi nhà trẻ tốt nhất trong huyện học tập, không tiếc rẻ giáo dục, nhưng qua một năm, nữ chủ nhân đột nhiên có mang, sinh hạ ra là con trai, thái độ đối với Lý Nam lại một ngày không bằng một ngày.

Quan tâm không có, nhà trẻ không tiếp tục đi nữa, bọn họ muốn đem thứ tốt đều để lại cho con ruột của mình. Có điều muốn nói ngược đãi thì cũng không ngược đãi như thế nào, chỉ là Lý Nam mới năm tuổi đã phải làm việc, quét rác rửa chén thậm chí là cố gắng học nấu cơm, còn tuổi nhỏ mỗi ngày bận rộn đến xoay quanh, cũng là rất đáng thương.

Khi đôi vợ chồng trẻ dựa theo chỉ dẫn tìm được Lý Nam, Lý Nam thật sự đang cảm mạo, cũng thật sự đang làm việc —— Làm cơm sáng cho cả nhà kia. Việc này làm họ đau lòng muốn chết, lập tức đi tìm người nhà này tính sổ. Nhà này vốn là không thừa nhận, nhưng cảnh sát mặc thường phục liên lạc với cảnh sát địa phương hiệp trợ, bọn họ cuối cùng không thể không nhận, chỉ là bọn họ cũng không thừa nhận là mua trẻ con, chỉ nói là thân thích ôm tới, bọn họ cấp cho chính là phí cảm tạ, cũng tỏ vẻ đứa trẻ có thể trả về, nhưng phí cảm tạ phải trả lại cho họ, còn có phí dụng giáo dục, nuôi nấng vân vân trong khoảng thời gian này.

Đôi vợ chồng trẻ cũng không ngốc, trực tiếp muốn kiện bọn họ mua trẻ em phi pháp, tỏ vẻ Lý Nam tuy rằng bị bắt lúc còn nhỏ, nhưng vừa đến nhà này chắc chắn sẽ nhớ cha mẹ, nếu bọn họ hoàn toàn không biết là tuyệt đối không thể vân vân.

Tóm lại là cãi cọ, kiện lên cấp trên, các loại lăn lộn, cuối cùng dưới thái độ cứng rắn của hai vợ chồng trẻ, đi qua tòa án huyện thẩm tra xử lý, chuyện này chứng cứ vô cùng xác thực, không có gì bất ngờ xảy ra thì nam chủ nhân nhà này sẽ bị phán tội thu mua nhi đồng bị lừa bán, ở tù có thời hạn ba năm.

Mà Lý Nam thì tại lúc ấy đã bị đưa đến bệnh viện, bởi vì bé đã ở nhà đó nhiều năm, ngay từ đầu không nhận ra cha mẹ, nhưng sau đó được Tiêu Mạn cẩn thận làm bạn vẫn nhớ ra được, trước mắt bé được mang về Đế Đô, đang điều trị thân thể tử tế, chờ điều trị xong thì sẽ đi học tiểu học. Bé đi học so với trẻ em bình thường muộn hơn một chút nhưng cũng không quá nhiều, chỉ cần nỗ lực một phen, đối với tương lai của bé cũng sẽ không tạo thành ảnh hưởng quá lớn.

Sau khi Nguyễn Tiêu nghe xong, trầm ngâm lên.

Lý Tam Nương cẩn thận hỏi: “Thành Hoàng gia, việc này không ai kiện lên cấp trên, ngài trừng phạt như thế nào?”

Nguyễn Tiêu cười nói: “Cũng không phải mỗi vụ án đều phải đi theo lưu trình, vụ án này em tự mình trải qua, có thể trực tiếp phán.” Cậu cũng không rối rắm, nói thẳng ra phán quyết, “Lý Nam vô tội bị bắt cóc, người mua cũng có trách nhiệm. Lý Nam ở hộ nhà kia bốn năm, sau hai năm bị áp bức như lao động trẻ em, cũng là nhà kia bất nhân…… Nếu như vậy, vợ chồng đó mua trẻ em bốn năm, tước bỏ bốn năm dương thọ, lao động trẻ em hai năm, lại tước hai năm, tổng cộng tước bỏ bọn họ 6 năm dương thọ đi. Cùng với…… Nếu bọn họ không màng đứa bé ốm đau mà sai sử, ừm, cũng phán nam chủ nhân sau khi mãn hình phạt ở dương gian, cùng nữ chủ nhân thay phiên bệnh tật quấn thân, mỗi người hai năm.”

Đàm Tố cùng Lý Tam Nương liếc nhau, tự đáy lòng nói: “Thành Hoàng gia anh minh.”

·

Nửa tháng tiếp theo cũng không có chuyện lớn gì, Tông Tử Nhạc ngẫu nhiên lại đây tìm Nguyễn Tiêu, nhưng hai người rốt cuộc cũng đã thân, không cần thường xuyên xoát cảm giác tồn tại, hơn nữa bọn họ còn cùng nhau trải qua chút chuyện, Tông Tử Nhạc thấy Nguyễn Tiêu vì phí sinh hoạt học phí làm công bôn ba, cũng không có mặt mũi nào mãi chiếm dụng thời gian của Nguyễn Tiêu.

Ngẫu nhiên nó vẫn là sẽ gọi điện thoại ồn ào với Nguyễn Tiêu, chẳng hạn như —— khi nào, dùng biện pháp gì đi đổi mới nhận tri của đại ma vương một chút linh tinh.

Có điều, đều bị Nguyễn Tiêu cự tuyệt.

Cậu phải từ từ, còn chị phối hợp đã nói qua với vị kia rồi…. Cậu còn chưa nghĩ rõ ràng phối hợp như thế nào đâu.

·

Buổi tối hôm nay, bởi vì ngày hôm sau phải nộp luận văn, Nguyễn Tiêu tan học liền đi đến thư viện tra tư liệu, tra xong thì giúp Bác Dương xách một phích nước sôi, leo lầu lên.

Mới vừa lên lầu hai, đột nhiên bên phải hành lang truyền đến tiếng bước chân dồn dập, một bóng người hoảng loạn mà lao ra, đang đổ ập tới người Nguyễn Tiêu!

Nguyễn Tiêu hoảng sợ, vội vàng né tránh sang bên cạnh —— nếu đụng phải cậu, người nọ sẽ bị nước sôi bỏng chết mất.

Người nọ thấy chính mình suýt chút nữa đụng vào người, nhanh chóng nói câu “Thật xin lỗi” rồi tiếp tục chạy.

Nguyễn Tiêu thấy rõ ràng thì không khỏi sửng sốt —— Lương Lực?

Trong lòng cậu tức khắc “lộp bộp” một cái, nhớ tới cái âm khí không biết kia, vội vàng mở ra mắt thần nhìn theo bóng dáng cậu ta.

Kỳ quái, bùa trừ tà vẫn còn kia mà, một chút âm khí cũng không có. Vậy cậu ta vội vã như vậy, chẳng lẽ là còn chuyện khác?

Dù sao cũng có chút không yên tâm, Nguyễn Tiêu nhanh chóng lên lầu, gõ gõ lên mấy cái bình nhỏ.

Nhân lúc những bạn cùng phòng khác không chú ý, cậu nhanh chóng phân phó: “Tam Nương chị Đàm, đi theo Lương Lực xem.”

Hai nữ quỷ lập tức nhảy ra, lặng yên không một tiếng động mà bay ra ngoài.

Miêu Tiểu Hằng lại muốn cùng, bị Nguyễn Tiêu dùng một ngón tay đè đầu lại, nhét trở lại vào bình.

Bác Dương ở phía sau trêu ghẹo nói: “Tao nói nè lão tứ, còn không phải là nhờ mày giúp mang phích nước thôi sao, cần luyến tiếc buông không dữ vậy không?”

Nguyễn Tiêu phản ứng lại kịp, cậu trở về quá gấp, cũng đã quên buông phích nước của Bác Dương xuống.

Bởi vì có hai cấp dưới đi theo nên Nguyễn Tiêu hơi chút yên tâm một chút, lúc này cũng có tâm tình đáp lại, thả phích nước xuống bên cạnh, nói: “Giúp mày xách nước mà còn lảm nhảm, có tin tao đưa nước cho lão đại tam ca hay không?”

Bác Dương vội vàng xin lỗi nói: “Ý ý đừng! Vừa rồi là anh ta sai rồi mà hu hu!” Thấy sức mạnh Nguyễn Tiêu chuyển biến tốt đẹp, cậu ta lại nhịn không được miệng tiện, “Đúng rồi lão tứ, thẩm mỹ của mày rất kỳ quái đó, mấy bình đất nhỏ treo đầu giường, này là kiểu trang trí gì.”

Nguyễn Tiêu nhìn về phía cậu ta, lộ ra biểu cảm cười như không cười.

Bác Dương có điểm e ngại, đột nhiên có dự cảm chẳng lành.

Giọng nói Nguyễn Tiêu sâu kín, nói: “Hóa ra là nhị ca không biết à…… Trong mấy bình này của tao là đang chứa quỷ đó, treo ở đầu giường thời thượng hơn hàng mỹ nghệ gì đó đúng không….”

Bác Dương cứng lại rồi, cậu ta nhanh chóng chà xát da gà nổi trên cánh tay, nhảy tới bên cạnh Thôi Nghĩa Xương.

“Đậu má, tao không lảm nhảm nữa còn không được sao, mày cần làm tao sợ vậy hả!”

Nguyễn Tiêu nhún nhún vai.

Thôi Nghĩa Xương cùng Nhan Duệ đều nhịn không được cười ha hả.

“Xem mày cãi lại kìa!”

Nguyễn Tiêu kéo ghế dựa ra, không thèm để ý Bác Dương nữa, bắt đầu viết luận văn.

—— Cậu nói cũng không phải là nói dối, nhưng không ai tin, cậu cũng không có biện pháp không phải ư?

·

Sau khi tắt đèn, Nguyễn Tiêu hiện hóa thần thân, cau mày.

Từ sau 7 giờ đến bây giờ đã qua vài tiếng đồng hồ, trong Đàm Tố cùng Lý Tam Nương ít nhất hẳn là có một người trở về bẩm báo tình huống với cậu mới đúng, thế nhưng cũng chưa ai về.

Nguyễn Tiêu lấy Ấn Thành Hoàng ra, đối với ấn phụ kêu gọi Đầu Trâu Mặt Ngựa.

Nhưng mà, không có hồi âm.

Chuyện này không thích hợp, dù có bận rộn thì cũng nên có cơ hội đáp lại chứ, các chị ấy không phản ứng gì, chẳng lẽ nói…… Là xảy ra chuyện gì ư?

Nguyễn Tiêu không dám trì hoãn, xông thẳng ra ngoài cửa sổ, sau đó cuốn cờ đen, dịch chuyển như gió xoáy.

·

Hai nữ quỷ là đi theo Lương Lực mà không có tin tức, Nguyễn Tiêu không biết tình huống cụ thể, liền dứt khoát đi về phía căn biệt thự kia.

Xung quanh biệt thự là âm phong phơ phất, hoàn toàn khác lần trước cậu lại đây, gần đây nhất định có quỷ đã từng xuất hiện ở chỗ này, chỉ là âm phong không nặng, cũng nhìn không ra càng nhiều thứ.

Linh đường vẫn còn bày, chỉ là trống rỗng, không có người nào ở.

Cửa lớn biệt thự khóa kĩ, nhưng bên trong đèn đuốc sáng trưng, cũng có bóng người.

Nguyễn Tiêu xuyên cửa mà vào.

Trong khoảnh khắc tiến vào, cậu cảm giác được cái gì đó, tức khắc thần lực chuyển động, ẩn nấp thần thân của mình.

Kế tiếp, lên thẳng lầu hai.

Đại đa số người đều tụ tập ở phòng ngủ chính, trên giường lớn trong phòng ngủ chính có người phụ nữ đang nằm, âm khí nồng đậm đến gần như muốn tràn ra, bản thân cô ta cũng sắc mặt trắng bệch, hơi thở mong manh.

Có một giọng nói xa lạ vang lên: “Kỳ quái, cũng không phải muốn đoạt xá mà……”

Hết chương 38.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK