"A Tinh, đằng sau cậu..." Giọng điệu lo lắng của Diệu An kéo tâm tư của Mạn Nhu đến đây. Nhì thấy sau váy của Diễm Tinh một mảng đỏ, tâm trạng gì đó của Mạn Nhu bay mất không dấu vết.
"A Tinh, cậu sao không?" Mạn Nhu lo lắng đến cạnh Diễm Tinh nói, một tay đưa ra đỡ Diễm Tinh. Lúc này cô mới chú ý, sắc mặt Diễm Tinh đã trắng bệch, môi không còn chút huyết sắc.
"Tớ không sao." Diễm Tinh cười nhẹ nói.
"Còn nói không sao, cậu xem váy cậu đỏ một mảng rồi." Diệu An lớn tiếng nói, tay lấy điện thoại ra gọi cho Tiểu Mỹ.
"A Mỹ, bọn em đang ở con đường gần bar Angel, A Tinh dầm mưa hiện tại tình trạng không tốt lắm, chị mau đến đi, nhanh lên." Tiểu Mỹ vừa nhấc máy, Diệu An đã tuôn một tràng dài.
Tiểu Mỹ bên này vừa về đến biệt thự, đang muốn lên xem tình hình của tiểu thư nhà mình thì nhận được cuộc gọi của Diệu An, sắc mặt cô thay đổi trong chốc lát. Tiểu Mỹ nghiến răng, vừa đi ra ngoài vừa cầm máy, bấm một dãy số khác.
Chỉ chốc lát sau từ bên kia truyền đến giọng nói trầm thấp: "Có chuyện gì?"
"Thiếu gia, Diễm Tinh tiểu thư đang ở con đường gần bar Angel, nghe nói cô ấy dầm mưa mà...trong người đang khó chịu..." Cô còn chưa kịp nói hết bên kia đã tắt máy.
Tần Phong hôm nay vừa vặn đang ở bar Angel. Nghe thấy Tiễu Mỹ nói như vậy, hắn gấp gáp đi ra bên ngoài. Trong mắt ngoài lo lắng còn pha thêm tia lạnh lẽo.
Ngoài trời đang mưa lớn như vậy mà cô gái này còn dầm mưa!
Đi một đoạn, cuối cùng cũng thấy bóng dáng quen thuộc. Cô đang được hai người bạn dìu đi về phía của hắn. Tức giận trong mắt ngày càng rõ rệt. Jason đi đằng sau Tần Phong, cảm nhận nguồn lãnh khí âm trầm tỏa ra bốn phía, mắt nhìn về phía Diễm Tinh thầm cầu nguyện cho cô ở trong lòng.
"Triệu Diễm Tinh!"
Diễm Tinh đang đi, bỗng nhiên nghe thấy tiếng nói chứa đầy nộ khí từ xa kia vọng lại. Cô ngẩng đầu lên, nhìn thấy một bóng dáng cao lớn quen thuộc. Cả người hắn tỏa ra bá khí khiến Diễm Tinh có chút sợ hãi. Cô lại chọc gì đến vị đại phật này à?
Mạn Nhu và Diệu An cũng đồng thời ngẩng đầu. Thấy người trước mắt là ai, cả hai không tự chủ được khẽ nuốt nước bọt.
Buồn giận, tủi thân gì đó trong lòng Mạn Nhu bị một cái trừng mắt của Tần Phong ném ra tận ngoài Thái Bình Dương. Hiện tại đứng trước người đàn ông này cô chỉ có sợ hãi.
Tần Phong cả người đầy lãnh khí lại gần Diễm Tinh. Nhìn gương mặt cô trắng bệch, cả người ướt sũng, lạnh lùng phun ra hai chữ: "Làm càn!"
Nói xong hắn giơ tay muốn ôm Diễm Tinh vào lòng, nhưng Diễm Tinh lùi lại, ngập ngừng nói: "Bẩn...váy...váy...em bẩn." Cô chưa từng chứng kiến Tần Phong nổi giận như vậy bao giờ. Đôi với cô, hắn luôn là bộ mặt dịu dàng nhu hòa. Hiện tại đôi mắt sắc bén kia quét qua người cô, khiếm Diễm Tinh nổi lên sợ hãi. Diệu An nhìn gương mặt tuấn mỹ kia, dù tỏa ra lãnh khí bức người nhưng không giấu nổi nét lo lắng. Diệu An cười khổ một tiếng trong lòng. Sau đó cô nhẹ nói: "Cái đó...là do chúng tôi sơ xuất. Nhưng mà hiện tại A Tinh rất yếu, chúng ta nên mau chóng đưa cô ấy lên xe."
Nghe Diệu An nói vậy, Tần Phong hừ lạnh một tiếng đem Diễm Tinh bế lên. Mắt vẫn không quên trừng hai cô gái một cái. Sau đó hắn nói với Jason: "Đưa hai cô gái kia về nhà!" Rồi hắn bế Diễm Tinh đi thẳng đến chiếc xe sang trọng đang đỗ bên kia.
Diệu An nhìn theo bóng lưng người đàn ông trong mắt là một tia khác lạ, cô cười nhẹ sau đó quay sang nói với Mạn Nhu: "Thế nào, cậu sợ rồi!"
"Cậu thì không vậy chắc. Ánh mắt Tần thiếu nếu có thể giết người, có lẽ tớ đã bị chặt thành tám khúc rồi. Đáng sợ quá!"
"Mau đi thôi, nếu còn không đi, khiến Tần thiếu chướng mắt vậy chúng ta cũng xong đời." Diệu An cười cười nói, sau đó kéo Mạn Nhu nhìn chiếc xe Ferrari đỏ của Diễm Tinh đằng kia. Cô quay sang nói với Jason đang đứng gần đó: "Chúng tôi có thể tự về được. Xe của A Tinh đang ở đằng kia."
"Để tôi lái xe cho hai vị tiểu thư, lệnh của thiếu gia, tôi không dám cãi." Jason nhìn thấy chiếc xe, gật đầu mặt không chút biểu cảm nói.
"Vậy cũng được, cảm ơn anh." Mạn Nhu gật đầu nói. Cô lúc nãy uống rượu, không lái được xe. Còn An An, dầm mưa nãy giờ, để Jason lái xe vẫn tốt nhất.
Jason gật đầu, nhận lấy chìa khóa trong tay Diệu An đi đến xe bắt đầu khởi động.
Diễm Tinh bị Tần Phong bế lên cảm giác đôi bàn tay hắn siết chặt giống như muốn bóp nát xương cô, làm cô không dám cựa quậy, cũng không dám lên tiếng.
Vào trong xe ô tô, Tần Phong để cô ngồi lên đùi hắn. Một tay lấy chiếc chăn nhỏ trong xe ra đắp cho cô. Hắn lạnh nhạt nói: "Về Trừng Viên!"
"Từ từ..." Diễm Tinh mở miệng, muốn nói về Triệu gia nhưng bị Tần Phong lạnh lùng đánh gãy: "Muốn hai anh của em nhìn thấy bộ dáng thảm hại này?"
Diễm Tinh ngậm miệng, lãnh khí trên người Tần Phong còn chưa thuyên giảm. Cô cũng không dám chọc đến hắn. Nhưng nghĩ đến gì đó, cô lấy hết can đảm nuốt nước bọt nói.
"Vậy...cho em ngồi xuống, váy em bẩn." Diễm Tinh bị hắn đặt ngồi trên đùi. Cô biết dưới váy cô hiện tại đỏ một mảng, biết vì sao nó như vậy, khẳng định Tần Phong cũng hiểu. Cho nên cô hơi ngượng khi ngồi trên đùi hắn như thế này. Cô khẳng định hiện tại dưới quần của hắn cũng đã thấm một mảng đỏ.
"Em muốn chết?"
Diễm Tinh không ngờ hắn lại hỏi câu này, cô ngây người nhìn hắn.
Nhìn cô như vậy, lửa giận một lần nữa bùng lên. Hắn để mặt sát lại Diễm Tinh, tay ôm eo cô dùng sức kéo cô lại gần, tay còn lại đưa lên cổ Diễm Tinh bóp lấy: "Tôi hỏi em, muốn chết?"
Diễm Tinh lúc này mới hoàn hồn, cô ôm tay hắn lắc đầu nói: "Không...không muốn!"
Tần Phong hừ lạnh, buông lỏng cổ cô ra nhưng tay vẫn đặt ở đó tức giận nói: "Không muốn chết mà đi dầm mưa trong tình trạng này? Nếu em muốn chết, tôi sẽ thành toàn cho em!"
Diễm Tinh lắc lắc đầu: "Không...em sẽ không thế nữa!"
Thấy mặt mày Diễm Tinh trắng bệch, Tần Phong buông tay khỏi cổ cô, để cô dựa người vào hắn, lạnh lùng nói: "Nếu còn lần sau, khi nào trời mưa tôi sẽ ném em ra ngoài dầm mưa đến tạnh mưa mới thôi."
Nghe giọng điệu của Tần Phong, Diễm Tinh hơi run rẩy. Con người này quả thật đáng sợ. Hắn luôn đối xử nhu hòa với cô khiến cô quên khuấy mất hắn là người máu lạnh thế nào.
"Tăng nhiệt độ lên một chút." Tần Phong vừa chỉnh trang lại chiếc chăn trên người Diễm Tinh, nói. Trong giọng nói tức giận vẫn chưa chút nào thuyên giảm.
Diễm Tinh cũng không dám đề cập đến vấn đề chỗ ngồi nữa. Có lẽ là Tần Phong sợ cô làm dơ ghế xe của hắn nên mới đề cô lên đùi ngồi. Ngồi lên quần hắn thì còn có thể vứt quần đi chứ ngồi trên xe, dù để người khác lau rửa thì cô cũng thấy ngại ngùng.
Thấy Diễm Tinh ngoan ngoãn dựa vào người mình, cơn giận trong lòng Tần Phong cũng vơi đi một tí. Hắn giơ tay ôm lấy cô vào trong lòng. Dầm mưa lâu như vậy, dù có ngồi trong xe nhưng vẫn sẽ bị lạnh. Hắn phải ủ ấm cho cô trước, nên mới ôm cô như vậy.
Về đến Trừng Viên, Tần Phong bế Diễm Tinh vào trong nhà. Trước khi về hắn đã báo dì Trần chuẩn bị bồn nước nóng trong phòng của Diễm Tinh. Vào đến trong phòng cô hắn mới buông Diễm Tinh ra. Nhìn thấy chiếc váy trắng loang lổ vết máu, tầm mắt hắn một lần nữa lạnh lẽo.
Diễm Tinh thấy cảm xúc của hắn biến đổi, lại nghĩ hắn giận cô làm bẩn quần hắn liền nhẹ giọng nói: "Bộ đồ này em làm bẩn, em đền cho anh."
Nghe vậy Tần Phong bị chọc tức đến bật cười, hắn gầm lên: "Tôi còn chưa chê bẩn em chê cái gì, mau đi tắm rửa nhanh lên cho tôi!"
Diễm Tinh bị hắn dọa giật nảy người, cả người co rúm chạy vào phòng tắm đóng cửa lại. Cô bĩu môi, có cần phải hung dữ như vậy không chứ. Cô cũng đâu muốn làm bẩn quần của hắn. Là hắn tự để cô ngồi rồi nổi cáu với cô.
Nghĩ thì nghĩ vậy Diễm Tinh vẫn nhanh chóng tắm rửa. Cô vừa dầm mưa xong lại công với đến tháng, không nên tắm lâu. Chỉ trong chốc lát cô đã tắm rửa sửa soạn xong bước ra ngoài. Cô còn tưởng Tần Phong đi rồi, ai ngờ đâu vừa ra đã thấy hắn ngồi lù lù trên ghế. Ánh mắt nhìn thẳng vào cô như đang nhìn phạm nhân. Tần Phong lúc này cũng đã thay xong quần áo, bộ tây trang kia đã được thay bằng bộ quần áo thoải mái ở nhà.
Diễm Tinh cười hì hì lên giường ngồi, cách xa hắn một đoạn gọi: "Phong ca ca."
Tần Phong nhìn cô như vậy, nhíu mày nói: "Lại đây."
Diễm Tinh chớp chớp mắt, cô không muốn đến gần hắn lúc này tí nào. Sợ rằng chỉ cần sai một chút cô sẽ bị ném đi đâu không biết.
Thấy cô gái ngồi trên giường vẫn không nhúc nhích, Tần Phong nheo mắt nhìn cô.
Cảm thấy trong mắt Tần Phong bắt đầu dâng lên nộ khí, Diễm Tinh cắn răng, từng bước đi đến cạnh hắn. Không sao, Tần Phong cùng lắm chỉ mắng cô một hai câu thôi nhỉ. Trong chốc lát cô đã đứng trước mặt hắn, cười cười, không biết nên nói cái gì cho phải.
Đang lúc định mở miệng, cô bị Tần Phong kéo xuống, một lần nữa ngồi lên đùi hắn. Diễm Tinh theo phản xạ, tay nắm chặt lấy phần áo trước ngực Tần Phong. Trong lòng đang chuẩn bị tâm lý bị hắn giáo huấn cho một trận nhưng lại thấy Tần Phong đưa cô một cốc nước ấm nói: "Uống đi!"
Diễm Tinh thấy vậy, ngoan ngoãn nhận lấy cốc nước ấm từ từ uống. Còn Tần Phong, nhìn cô ngồi uống nước tay lại với lấy chiếc máy sấy tóc trên bàn, bắt đầu sấy tóc cho cô. Vóc dáng Tần Phong rất cao, cả người mạnh mẽ rắn rỏi. So với Diễm Tinh thấp bé, khi được hắn ôm vào lòng giống như đang ôm một con gấu bông. Cô ngồi trong lòng hắn mà còn chưa cao đến cằm hắn, cho nên hắn rất nhàn nhã mà giúp cô sấy tóc.
Diễm Tinh chớp mắt, không dám cục cựa, ngồi yên trong lòng hắn vừa uống nước vừa để mặc hắn sấy tóc cho mình. Cũng không dám nói thêm câu gì, sợ chọc giận đến hắn.
Tiếng máy sấy tóc ù ù vang lên, bị tiếng gõ cửa bên ngoài quấy nhiễu. Tần Phong tắt máy sấy trong tay, để một bên lạnh nhạt nói: "Vào đi!"
Tiểu Mỹ từ bên ngoài bước vào, trên tay còn cầm theo một khay đồ ăn. Nhìn thấy Diễm Tinh ngồi lọt thỏm trong lòng Tần Phong, một tay cầm cốc nước, cả mặt căng thẳng. Trong mắt Tiểu Mỹ dâng lên chút ngạc nhiên nhưng rất nhanh hồi thần. Cô không nhìn loạn nữa mà cung kính nói với Tần Phong và Diễm Tinh: "Thiếu gia, tiểu thư, đồ ăn đã chuẩn bị xong rồi ạ."
"Để đấy đi." Tần Phong nhàn nhạt nói.
"Vâng." Tiểu Mỹ để khay đồ ăn đến bàn. Cảm nhận được Diễm Tinh đang nhìn cô. Tiểu Mỹ khẽ liếc nhìn Diễm Tinh. Thấy Diễm Tinh đang nháy mắt cầu cứu cô, Tiễu Mỹ ánh mắt hiện lên vẻ bất lực khẽ lắc đầu. Cô không phải không muốn giúp tiểu thư, mà căn bản nếu như cô giúp, tiểu thư không thoát được cô cũng khỏi sống.
Thấy vẻ mặt của Tiểu Mỹ, Diễm Tinh mím môi, mắt nhắm một chút rồi lại mở ra. Cô cũng biết Tiểu Mỹ không thể giúp cô, cô chỉ hi vọng tìm được một đường sống thôi.
Tiểu Mỹ thấy trong phòng không khí lạnh đến đáng sợ, không dám ở lại lâu nữa. Để khay lên bàn sau đó cho Diễm Tinh một ánh mắt yên tâm rồi đi ra ngoài. Theo cô hiểu về thiếu gia, tiểu thư hẳn là chỉ bị trách mắng một chút thôi. Thiếu gia chắc sẽ không động thủ với tiểu thư đâu, người quan tâm tiểu thư vậy mà.
Thấy Tiểu Mỹ đã ra ngoài, Tần Phong lại tiếp tục sấy tóc cho Diễm Tinh. Từng sợi tóc mảnh mai lướt qua tay hắn rơi xuống. Đến khi tóc Diễm Tinh không còn ướt nữa Tần Phong mới dừng lại. Hắn để mày sấy sang một bên, kéo khay đồ ăn đến trước mặt Diễn Tinh nói: "Ăn chút đồ đi." Cử chỉ, giọng nói của hắn đều nhẹ nhàng nhưng ánh mắt hắn nhìn cô giống như đục thủng một lỗ trên người cô, khiến Diễm Tinh trong lòng không mấy thoải mái. Cô lấy hết can đảm đổi diện với Tần Phong: "Phong ca ca, chuyện hôm nay là em không suy nghĩ thấu đáo. Lần sau sẽ không xảy ra chuyện tương tự nữa, cho nên anh cũng đừng nhìn em với ánh mắt đó nữa."
Tần Phong nghe cô nói vậy nhướng mày nhìn Diễm Tinh.
Bị Tần Phong nhìn như vậy, Diễm Tinh hơi mất tự nhiên, cô muốn quay mặt đi chỗ khác như bị Tần Phong nắm cằm, để ánh mắt cô đối diện với đôi con ngươi đen sâu thẳm của hắn. Giọng nói trầm thấp vang lên: "Em sợ tôi?"
"Có hơi sợ một chút." Diễm Tinh nhìn hắn, gật nhẹ đầu nhỏ giọng nói.
Tần Phong nhếch môi: "Biết vì sao tôi tức giận không?"
Diễm Tinh gật đầu.
"Vì sao?"
"Vì không biết tự lượng sức mình." Diễm Tinh suy nghĩ một chút nói.
"Hôm nay tạm tha cho em, còn có lần sau, em nhớ lời tôi nói lúc nãy đấy. Sẽ cho em dầm mưa đến lúc nào tạnh mưa thì thôi." Nộ khí trong mắt Tần Phong vơi đi rất nhiều.
Diễm Tinh ngoan ngoãn gật đầu. Tần Phong liếc đến cái khay đồ ăn nói: "Bây giờ thì ăn đi."
Diễm Tinh nhìn khay đồ ăn rồi nhìn Tần Phong, cắn nhẹ môi nói: "Em...muốn ngồi xuống ghế ăn."
Trong mắt Tần Phong hiện lên ý cười, hai tay dang ra ôm người cô đặt xuống ghế sofa, nói: "Ăn đi, tôi ra ngoài một lát. Ăn xong thì uống viên thuốc này, nhớ chưa?"
Diễm Tinh cười nhẹ nói: "Vâng." Sau đó cô múc một thìa cháo cho vào miệng.