“Tôi chỉ muốn tới cảm ơn em.” Thẩm Tử Mặc đi tới, cười nói.
“Cảm ơn tôi?”
“Đúng vậy, cảm ơn em vì đã nương tay với Thẩm gia.” Hiện tại nhìn Thẩm Tử Mặc không giống với trước kia. Trên người anh ta có thêm vài phần trầm ổn, chứ không mang theo dáng vẻ bất cần như ngày trước.
“Tôi biết, nếu em không can thiệp, Triệu Tuấn Khải sẽ không dễ dàng bỏ qua cho tôi như vậy.”
“Thẩm thiếu, anh không cần cảm ơn tôi. Tôi can thiệp vào chuyện này không phải vì anh mà là vì cô chú Thẩm. Ngày trước, cô chú ấy đối với tôi vô cùng tốt. Sau này dù biết anh và tôi không thể tiếp tục thì cô chú ấy không hề vì thế mà cách xa tôi. Tôi biết cô chú ngày đó đối với Chu Thiên Ân là vô cùng bất mãn. Nhưng vì cô ta đã có thai nên không thể không chấp nhận. Hiện tại chỉ mong anh đừng khiến cô chú phải phiền lòng như vậy nữa.” Mạn Nhu cười nhẹ, giọng nói vô cùng thản nhiên.
“Em nói đúng, là chính tay tôi đã đẩy em ra xa. Hiện tại có nhận ra cũng đã muộn rồi. Tôi không bao giờ có thể bù đắp lại những sai lầm ngày đó nữa.” Thẩm Tử Mặc cười khổ một tiếng, chán nản nói.
“Chúng ta nên sống cho tương lai, không nên sống vì quá khứ. Sau này chắc hẳn Thẩm thiếu sẽ tìm được cô gái phù hợp với mình.” Mạn Nhu đứng dậy, thật tâm nói. Dù gì, người này cũng đã từng là một phần thanh xuân của cô. Quãng thời gian bên cạnh dù có những lúc buồn nhưng cũng có những lúc thật sự khiến cô hạnh phúc. Ít nhất là khoảng thời gian vẫn còn là bạn cùng anh, cô thật sự hạnh phúc.
“Tôi còn có việc, vậy xin phép đi trước.” Mạn Nhu gật đầu với Thẩm Tử Mặc nói. Rồi cô cũng lướt qua hắn đi vào bên trong. Trên gương mặt cô là nụ cười thoải mái cùng nhẹ nhõm.
Mà bên này Diễm Tinh và Diệu An cũng không hẳn là đi vào bên trong. Các cô dừng ở ngoài, một chỗ không gần nhưng đủ để nhìn những sự việc phát sinh bên Mạn Nhu. Thấy bạn mình rời đi, các cô mới thả lỏng, nấp vào cây cột bên cạnh.
“Mã tiểu thư, Diễm Tinh.” Đang lúc Diễm Tinh và Diệu An định rời đi thì đằng sau hai cô gái có tiếng nói vang lên. Khiến cả hai người theo phản xạ giật mình.
“À…Capo ca.” Diễm Tinh khi nhận ra người đằng sau mình là ai thì thở ra một hơi.
“Thật xin lỗi, khiến hai người giật mình sao?” Capo Sở Tiêu không nghĩ rằng hai cô gái sẽ có phản ứng lớn tới như vậy, không khỏi cười hối lỗi nói.
“Capo…thiếu gia cũng tới tham dự sao?” Mà Diệu An nhìn thấy hắn, vẻ mặt có chút không tự nhiên, ghé vào tai Diễm Tinh nói.
“Đúng vậy, anh ấy là bạn của anh cả tớ, cùng với dạo gần đây anh ấy và Giản thị có hợp tác cho nên nhận được thiệp mời.” Diễm Tinh gật đầu nhẹ giọng giải thích.
“Vậy Kỷ ca và Diệp ca cũng tới rồi ạ.” Giải thích cho Diệu An xong, Diễm Tinh nhìn đến Capo Sở Tiêu hỏi.
“Không, hai người đó hôm nay có chút việc nên không thể tới. Có điều ngày cưới của Tuấn Khải chắc chắn họ sẽ có mặt.” Capo Sở Tiêu cười cười, ánh mắt miết nhẹ qua gương mặt hơi ửng đỏ của Diệu An.
Diễm Tinh sao không nhận ra được kỳ quái trong này. Có điều ngay lúc này người bên trong gọi các cô vào, cho nên Diễm Tinh và Diệu An liền chào Capo Sở Tiêu rồi đi vào trong.
“An An, cậu quen Capo ca sao?” Từ ngày Tần Phong đưa cô tới gặp mặt bạn của hắn. Sau đó cô có mấy lần gặp mặt, hoặc là nói chuyện cùng họ qua điện thoại cùng Tần Phong. Việc xưng hô này cũng là do họ nói cô đổi.
“Tiêu Sáng và Mã thị có dự án hợp tác nên tớ có quen anh ấy.” Diệu An gật đầu, ánh mắt có chút trốn tránh nói với Diễm Tinh.
Diễm Tinh còn chưa kịp hỏi thêm gì thì đã vào tới đại sảnh, cô đành gác chuyện này qua một bên.
“Tinh Nhi, đi cùng anh.” Lúc này, Tần Phong cũng vừa vặn đi tới ôm eo cô, dịu dàng nói.
“Vâng.” Diễm Tinh gật đầu sau đó quay sang nói với Diệu An: “Tớ đi chút nhé.”
“Được, cậu cứ đi đi.” Diệu An cười nói.
Nhì bóng lưng bạn mình, Diệu An hiện tại đã không còn cảm thấy buồn bã nữa. Thay vào đó là vui mừng, cô mừng cho cô bạn mình đã tìm được đúng người.
Tần Phong đưa Diễm Tinh đi cùng mình. Chủ yếu là muốn tuyên bố với mọi người, những tin tức kia là sự thật. Cô gái này chính là vợ hắn, cho nên tốt nhất đừng có ai có ý nghĩ gì khác người.
“Tần thiếu, Triệu tiểu thư!” Tần Phong và Diễm Tinh đều là nhân vật nổi tiếng. Chỉ cần đứng yên một chỗ cũng có người tới bắt chuyện. Quả nhiên chẳng mấy chốc đã có mấy người tới.
“Cô ấy là Tần thiếu phu nhân.” Tần Phong lạnh nhạt sửa lời.
“À thật xin lỗi, thật xin lỗi, tôi lỡ lời rồi, thật xin lỗi Tần thiếu phu nhân.” Ông ấy nghe Tần Phong sửa lời cũng ngay lập tức nói theo.
“Không có gì đâu ạ.” Diễm Tinh nở một nụ cười tiêu chuẩn nói. Sau đó, càng ngày càng nhiều người được thấy sự sủng ái của Tần thiếu đối với vợ mình.
“Chúng tôi cũng sắp tổ chức hôn lễ rồi, đến lúc đó sẽ gửi thiệp mời tới ngài.” Tần Phong gật đầu, khi nói đến việc tổ chức hôn lễ, ngữ điệu có phần vui vẻ.
Diễm Tinh chớp mắt khó hiểu nhìn hắn. Người này kéo cô chạy loạn chỉ để nói mấy câu này?
Sau đó cô nhanh chóng nhận ra, Bùi Việt hiện tại cũng đã có mặt. Lúc này Diễm Tinh mới hiểu được, hóa ra người đàn ông này là đang ghen. Cho nên mới kéo cô đi đánh dấu chủ quyền. Bảo sao có hành động lạ tới như vậy, còn kéo cô đi khắp nơi. Ngay lúc Diễm Tinh đang suy nghĩ thì Tần Phong đã dẫn cô tới trước mặt Bùi Việt.
“Tần thiếu, A…Tần thiếu phu nhân.” Bùi Việt theo thói quen muốn chào là A Tinh, nhưng nhớ tới vừa rồi Tần Phong đi đâu cũng giới thiệu cô là vợ hắn nên nói lại.
“Việt ca, không cần câu nệ vậy đâu, anh gọi em như ngày trước là được rồi.” Diễm Tinh mỉm cười, tay ở nơi mọi người không nhìn thấy nhéo Tần Phong một cái.
Bị cô nhắc nhở Tần Phong cũng thu liễm bớt lại chút thần sắc dọa người.
Hạo Hiên và Capo Sở Tiêu nhìn thấy cảnh này cũng không biết nên làm thế nào, chỉ có thể ngao ngán lắc đầu quay đi. Đó là còn chưa kể tới Tần lão gia cũng vô cùng tích cực, ai tới bắt chuyện, nói một hai câu sẽ úp mở về đám cưới của Tần Phong và Diễm Tinh sắp tới. Khiến cho những khách mời ở đây đều có chung một suy nghĩ, lần này trở về nhất định phải chuẩn bị thật tốt quà mừng cưới, sắp tới trong giới sợ rằng sẽ có một bữa tiệc lớn diễn ra.
Bữa tiệc đính hôn diễn ra vô cùng suôn sẻ. Tần Phong và Diễm Tinh cũng không trở về Trừng Viên ngay sau khi buổi lễ kết thúc. Mà tối hôm đó còn ở lại ăn một bữa tiệc nhỏ trong gia đình nữa. Diệu An đương nhiên cũng tham gia. Lúc này ba cô gái đang ở trên phòng Diễm Tinh cười nói. Tần Phong, Hạo Hiên và Tuấn Khải thì ở trên sân thượng. Còn các vị tiền bối đều ngồi dưới phòng khách nói chuyện.
“Nhìn em gái tôi tinh thần thoải mái, vui vẻ như vậy. Thật sự cảm ơn anh.” Tuấn Khải từ trước tới nay hiếm khi nói chuyện với Tần Phong lúc này liền lên tiếng. Hạo Hiên hiện tại vừa xuống dưới phòng nghe điện thoại.
“Là tôi cam tâm tình nguyện làm điều này, hai chữ “cảm ơn” tôi không nhận được.” Tần Phong điềm đạm nói.
"Tối đêm giao thừa, tôi đã nghe anh cả nói về chuyện của anh và A Tinh. Khi đó, tôi thật sự cảm thấy không vui. Có thể A Tinh không quá rõ ràng về chuyện của anh nhưng tôi hiểu rất rõ. Tôi lo lắng khi em gái tới bên cạnh anh, ngày ngày sẽ có thể gặp phải nhiều chuyện. Mà còn chính là dạng nguy hiểm tới tính mạng. Cho nên khi tôi nghe anh cả bảo hai người có tình cảm, tôi đã phản đối. Nhưng rồi anh cả nói rằng với thân phận của A Tinh, rất hiếm có người không vì quyền thế của Triệu gia mà cưới em ấy. Dù cho có yêu A Tinh, nhưng trong lòng họ vẫn luôn lấy lợi ích lên đầu. Nếu phải gả A Tinh cho những người đó, vậy không bằng đưa em ấy tới bên cạnh anh. Anh cả tôi nói anh ấy rất tin tưởng anh sẽ khiến cho A Tinh hạnh phúc. Anh cũng có đủ năng lực bảo vệ con bé. Lúc đó Tuấn Khải hơi mỉm cười nói.
“A Tinh dù sinh sau tôi có vài giờ đồng hồ, nhưng từ bé đã ốm yếu. Nếu không phải kịp thời cứu chữa, e rằng con bé đã sớm không thể ở trên thế gian này. Lại vì từ trước tới nay, con bé sống rất tình cảm, rất hiểu chuyện, cho nên chúng tôi vô cùng yêu chiều con bé. Tôi cảm thấy, bất kì ai cũng sẽ không thể chăm sóc tốt em gái ngoài cha mẹ, anh cả và tôi. Nhưng hiện tại đã chứng minh một điều rằng, anh không những chăm sóc A Tinh rất tốt, lại còn tốt hơn tôi rất nhiều. A Tinh từ bé đã hiểu chuyện, cho nên cái gì con bé cũng giữ trong lòng, vì không muốn mọi người lo lắng. Bên ngoài tỏ ra không có chuyện gì nhưng thực chất trong thâm tâm con bé luôn tồn tại một loại cảm xúc tiêu cực nào đó. Mong anh sau này chiếu cố A Tinh của chúng tôi nhiều hơn, đừng khiến nó phải buồn lòng.”
Đây là lần đầu tiên Tuấn Khải nói nhiều như vậy, cũng là lần đầu tiên anh nghiêm túc nói chuyện với Tần Phong như vậy.
Nghe Tuấn Khải nói, Tần Phong cũng hiểu được, hắn mỉm cười: “Tinh Nhi là vợ tôi, tôi sẽ không để cô ấy phải chịu ủy khuất.”
Chỉ một câu đơn giản nhưng lại giống như một lời hứa chắc chắn nhất dành cho Tuấn Khải. Cô gái nhỏ hắn còn không dám khiến cho buồn lòng, sao có thể để người khác ức hiếp cô.
Hạo Hiên nghe điện thoại xong đã lên từ lâu. Nhưng khi đi lên, thấy Tần Phog và Tuấn Khải đang nói chuyện anh cũng không lên xen ngang. Anh biết so với anh, Khải Nhi còn giữ em gái hơn rất nhiều. Cho dù lúc nào Khải Nhi và A Tinh cũng cãi nhau nhưng anh biết trong lòng Tuấn Khải, A Tinh luôn luôn chiếm vị trí ưu tiên. Chỉ cần bất cứ khi nào A Tinh cần, Khải Nhi nhất định sẽ có mặt mặc dù lúc đó có bận đến thế nào. Vì vậy, tiêu chuẩn của Tuấn Khải đối với bạn đời của em gái lại càng khắt khe. Ít nhất thì, phải đối xử được với A Tinh bằng với thằng bé, nếu không tất cả đều không được. Ngày đó, anh nói chuyện với Tuấn Khải, nó cũng là miễn cưỡng lắm mới có thể yên lặng không phá gì. Có điều sau này dù có gặp Tần Phong, thằng bé cũng không cho Tần Phong sắc mặt tốt. Còn nói nếu như thấy A Tinh sống không tốt, cho dù là 10 Tần gia nó cũng nhất định sẽ san bằng. Hiện tại thấy em trai mình rốt cuộc cũng chấp nhận, Hạo Hiên mỉm cười.
Buổi tối này, không biết ở những nơi khác ra sao, nhưng trong nhà chính Tần gia là một bầu không khí vô cùng hài hòa và ấm cúng.
“Mã tiểu thư!” Diệu An vừa từ nhà chính Tần gia đi ra thì nghe được tiếng gọi. Khi cô nhìn đến nơi phát ra tiếng nói kia mới phát hiện người gọi cô chính là Capo Sở Tiêu.
Diệu An hơi nhíu mày, nhưng cũng tiến tới nơi Capo Sở Tiêu đang đứng: “Sở thiếu, sao hiện tại anh vẫn ở đây?”
“Tôi đợi em. Em có thể dành cho tôi một chút thời gian, để tôi được mời em đi uống nước hay không?” Capo Sở Tiêu cười nói. Đôi mắt đào hoa cong thành hình mặt trăng, hiện rõ nhu tình.
Diệu An ngẫm nghĩ một chút rồi gật đầu: “Được.”
“An An, tôi không tin là em không nhìn ra được tâm ý của tôi.” Hai người họ tới một quán nước thuộc quản lý của Capo Sở Tiêu. Nơi đây là một nơi nổi tiếng về đồ uống cùng với những món ăn nhẹ. Giá món ăn cũng không phải là một con số nhỏ. Khi đồ ăn đã lên, Capo Sở Tiêu cũng nói thẳng vào việc chính. Những ngày qua hắn ngày nào cũng tới Mã thị, chỉ vì muốn gặp cô. Nhưng cô gái này giống như không nhìn thấy, lại càng là muốn trốn tránh hắn.
Diệu An mím môi, cô không nói gì cả. Có điều trong lòng sớm đã không còn được bình tĩnh. Cô đương nhiên biết người đàn ông này với mình là có ý gì, có điều…
“Capo thiếu gia, hiện tại về việc công chúng là là đối tác. Về tư, chúng ta cũng xem như quen biết, là bạn, nhưng mà tôi nghĩ chúng ta chưa nên vượt qua ranh giới này. Gia đình của tôi, chắc hẳn dù không nói anh cũng có thể tra ra. Cũng biết được dạo gần đây, khi cha tôi biết Tiêu Sáng hợp tác với Mã thị, đã có những hành động gì. Tôi không muốn một cuộc hôn nhân không dựa trên tình cảm, cho nên chúng ta hiện tại, hãy chỉ giữ mối quan hệ như đối tác, như bạn bè. Còn sau này, khi nào có tiến triển, hãy nói sau, được không?”
“Tôi cũng không muốn một cuộc hôn nhân không có tình cảm. Đối với em, tôi thật lòng. Nhưng tôi tôn trọng ý kiến của em. Tôi sẽ đợi.” Capo Sở Tiêu nghe Diệu An nói những lời này, trong mắt có phần trùng xuống nhưng hắn rất nhanh lấy lại tinh thần. Cô gái này hắn nhận định rồi, hắn sẽ không dễ dàng bỏ cuộc như vậy.
Tại tòa biệt thự xa hoa
“Lão đại, đây là hình ảnh người của chúng ta lấy được.”
Mục Đình Sâm nhận lấy mấy tấm ảnh. Trong ảnh là cô gái đang nở nụ cười tươi. Cô gái này vậy mà có tâm cơ cùng thủ đoạn không hề tầm thường. Có thể khiến Quách Ngọc yên lặng ngoan ngoãn kiểm điểm trong Quách gia không phải là một điều dễ dàng. Còn có thể biết được hắn cố ý tiếp cận cô. Càng ngày hắn càng tò mò về cô gái này.
“Nghe nói sắp tới ở Paris có lễ hội thời trang, tập hợp những nhà thiết kế thời trang nổi tiếng tới dự. Nhớ theo sát người bên phía Ellie. Còn bên Triệu Diễm Tinh, đừng bứt dây động rừng, nếu không nhất định sẽ không qua được mắt Tần Phong!”
“Vâng, lão đại.”
“Cảm ơn tôi?”
“Đúng vậy, cảm ơn em vì đã nương tay với Thẩm gia.” Hiện tại nhìn Thẩm Tử Mặc không giống với trước kia. Trên người anh ta có thêm vài phần trầm ổn, chứ không mang theo dáng vẻ bất cần như ngày trước.
“Tôi biết, nếu em không can thiệp, Triệu Tuấn Khải sẽ không dễ dàng bỏ qua cho tôi như vậy.”
“Thẩm thiếu, anh không cần cảm ơn tôi. Tôi can thiệp vào chuyện này không phải vì anh mà là vì cô chú Thẩm. Ngày trước, cô chú ấy đối với tôi vô cùng tốt. Sau này dù biết anh và tôi không thể tiếp tục thì cô chú ấy không hề vì thế mà cách xa tôi. Tôi biết cô chú ngày đó đối với Chu Thiên Ân là vô cùng bất mãn. Nhưng vì cô ta đã có thai nên không thể không chấp nhận. Hiện tại chỉ mong anh đừng khiến cô chú phải phiền lòng như vậy nữa.” Mạn Nhu cười nhẹ, giọng nói vô cùng thản nhiên.
“Em nói đúng, là chính tay tôi đã đẩy em ra xa. Hiện tại có nhận ra cũng đã muộn rồi. Tôi không bao giờ có thể bù đắp lại những sai lầm ngày đó nữa.” Thẩm Tử Mặc cười khổ một tiếng, chán nản nói.
“Chúng ta nên sống cho tương lai, không nên sống vì quá khứ. Sau này chắc hẳn Thẩm thiếu sẽ tìm được cô gái phù hợp với mình.” Mạn Nhu đứng dậy, thật tâm nói. Dù gì, người này cũng đã từng là một phần thanh xuân của cô. Quãng thời gian bên cạnh dù có những lúc buồn nhưng cũng có những lúc thật sự khiến cô hạnh phúc. Ít nhất là khoảng thời gian vẫn còn là bạn cùng anh, cô thật sự hạnh phúc.
“Tôi còn có việc, vậy xin phép đi trước.” Mạn Nhu gật đầu với Thẩm Tử Mặc nói. Rồi cô cũng lướt qua hắn đi vào bên trong. Trên gương mặt cô là nụ cười thoải mái cùng nhẹ nhõm.
Mà bên này Diễm Tinh và Diệu An cũng không hẳn là đi vào bên trong. Các cô dừng ở ngoài, một chỗ không gần nhưng đủ để nhìn những sự việc phát sinh bên Mạn Nhu. Thấy bạn mình rời đi, các cô mới thả lỏng, nấp vào cây cột bên cạnh.
“Mã tiểu thư, Diễm Tinh.” Đang lúc Diễm Tinh và Diệu An định rời đi thì đằng sau hai cô gái có tiếng nói vang lên. Khiến cả hai người theo phản xạ giật mình.
“À…Capo ca.” Diễm Tinh khi nhận ra người đằng sau mình là ai thì thở ra một hơi.
“Thật xin lỗi, khiến hai người giật mình sao?” Capo Sở Tiêu không nghĩ rằng hai cô gái sẽ có phản ứng lớn tới như vậy, không khỏi cười hối lỗi nói.
“Capo…thiếu gia cũng tới tham dự sao?” Mà Diệu An nhìn thấy hắn, vẻ mặt có chút không tự nhiên, ghé vào tai Diễm Tinh nói.
“Đúng vậy, anh ấy là bạn của anh cả tớ, cùng với dạo gần đây anh ấy và Giản thị có hợp tác cho nên nhận được thiệp mời.” Diễm Tinh gật đầu nhẹ giọng giải thích.
“Vậy Kỷ ca và Diệp ca cũng tới rồi ạ.” Giải thích cho Diệu An xong, Diễm Tinh nhìn đến Capo Sở Tiêu hỏi.
“Không, hai người đó hôm nay có chút việc nên không thể tới. Có điều ngày cưới của Tuấn Khải chắc chắn họ sẽ có mặt.” Capo Sở Tiêu cười cười, ánh mắt miết nhẹ qua gương mặt hơi ửng đỏ của Diệu An.
Diễm Tinh sao không nhận ra được kỳ quái trong này. Có điều ngay lúc này người bên trong gọi các cô vào, cho nên Diễm Tinh và Diệu An liền chào Capo Sở Tiêu rồi đi vào trong.
“An An, cậu quen Capo ca sao?” Từ ngày Tần Phong đưa cô tới gặp mặt bạn của hắn. Sau đó cô có mấy lần gặp mặt, hoặc là nói chuyện cùng họ qua điện thoại cùng Tần Phong. Việc xưng hô này cũng là do họ nói cô đổi.
“Tiêu Sáng và Mã thị có dự án hợp tác nên tớ có quen anh ấy.” Diệu An gật đầu, ánh mắt có chút trốn tránh nói với Diễm Tinh.
Diễm Tinh còn chưa kịp hỏi thêm gì thì đã vào tới đại sảnh, cô đành gác chuyện này qua một bên.
“Tinh Nhi, đi cùng anh.” Lúc này, Tần Phong cũng vừa vặn đi tới ôm eo cô, dịu dàng nói.
“Vâng.” Diễm Tinh gật đầu sau đó quay sang nói với Diệu An: “Tớ đi chút nhé.”
“Được, cậu cứ đi đi.” Diệu An cười nói.
Nhì bóng lưng bạn mình, Diệu An hiện tại đã không còn cảm thấy buồn bã nữa. Thay vào đó là vui mừng, cô mừng cho cô bạn mình đã tìm được đúng người.
Tần Phong đưa Diễm Tinh đi cùng mình. Chủ yếu là muốn tuyên bố với mọi người, những tin tức kia là sự thật. Cô gái này chính là vợ hắn, cho nên tốt nhất đừng có ai có ý nghĩ gì khác người.
“Tần thiếu, Triệu tiểu thư!” Tần Phong và Diễm Tinh đều là nhân vật nổi tiếng. Chỉ cần đứng yên một chỗ cũng có người tới bắt chuyện. Quả nhiên chẳng mấy chốc đã có mấy người tới.
“Cô ấy là Tần thiếu phu nhân.” Tần Phong lạnh nhạt sửa lời.
“À thật xin lỗi, thật xin lỗi, tôi lỡ lời rồi, thật xin lỗi Tần thiếu phu nhân.” Ông ấy nghe Tần Phong sửa lời cũng ngay lập tức nói theo.
“Không có gì đâu ạ.” Diễm Tinh nở một nụ cười tiêu chuẩn nói. Sau đó, càng ngày càng nhiều người được thấy sự sủng ái của Tần thiếu đối với vợ mình.
“Chúng tôi cũng sắp tổ chức hôn lễ rồi, đến lúc đó sẽ gửi thiệp mời tới ngài.” Tần Phong gật đầu, khi nói đến việc tổ chức hôn lễ, ngữ điệu có phần vui vẻ.
Diễm Tinh chớp mắt khó hiểu nhìn hắn. Người này kéo cô chạy loạn chỉ để nói mấy câu này?
Sau đó cô nhanh chóng nhận ra, Bùi Việt hiện tại cũng đã có mặt. Lúc này Diễm Tinh mới hiểu được, hóa ra người đàn ông này là đang ghen. Cho nên mới kéo cô đi đánh dấu chủ quyền. Bảo sao có hành động lạ tới như vậy, còn kéo cô đi khắp nơi. Ngay lúc Diễm Tinh đang suy nghĩ thì Tần Phong đã dẫn cô tới trước mặt Bùi Việt.
“Tần thiếu, A…Tần thiếu phu nhân.” Bùi Việt theo thói quen muốn chào là A Tinh, nhưng nhớ tới vừa rồi Tần Phong đi đâu cũng giới thiệu cô là vợ hắn nên nói lại.
“Việt ca, không cần câu nệ vậy đâu, anh gọi em như ngày trước là được rồi.” Diễm Tinh mỉm cười, tay ở nơi mọi người không nhìn thấy nhéo Tần Phong một cái.
Bị cô nhắc nhở Tần Phong cũng thu liễm bớt lại chút thần sắc dọa người.
Hạo Hiên và Capo Sở Tiêu nhìn thấy cảnh này cũng không biết nên làm thế nào, chỉ có thể ngao ngán lắc đầu quay đi. Đó là còn chưa kể tới Tần lão gia cũng vô cùng tích cực, ai tới bắt chuyện, nói một hai câu sẽ úp mở về đám cưới của Tần Phong và Diễm Tinh sắp tới. Khiến cho những khách mời ở đây đều có chung một suy nghĩ, lần này trở về nhất định phải chuẩn bị thật tốt quà mừng cưới, sắp tới trong giới sợ rằng sẽ có một bữa tiệc lớn diễn ra.
Bữa tiệc đính hôn diễn ra vô cùng suôn sẻ. Tần Phong và Diễm Tinh cũng không trở về Trừng Viên ngay sau khi buổi lễ kết thúc. Mà tối hôm đó còn ở lại ăn một bữa tiệc nhỏ trong gia đình nữa. Diệu An đương nhiên cũng tham gia. Lúc này ba cô gái đang ở trên phòng Diễm Tinh cười nói. Tần Phong, Hạo Hiên và Tuấn Khải thì ở trên sân thượng. Còn các vị tiền bối đều ngồi dưới phòng khách nói chuyện.
“Nhìn em gái tôi tinh thần thoải mái, vui vẻ như vậy. Thật sự cảm ơn anh.” Tuấn Khải từ trước tới nay hiếm khi nói chuyện với Tần Phong lúc này liền lên tiếng. Hạo Hiên hiện tại vừa xuống dưới phòng nghe điện thoại.
“Là tôi cam tâm tình nguyện làm điều này, hai chữ “cảm ơn” tôi không nhận được.” Tần Phong điềm đạm nói.
"Tối đêm giao thừa, tôi đã nghe anh cả nói về chuyện của anh và A Tinh. Khi đó, tôi thật sự cảm thấy không vui. Có thể A Tinh không quá rõ ràng về chuyện của anh nhưng tôi hiểu rất rõ. Tôi lo lắng khi em gái tới bên cạnh anh, ngày ngày sẽ có thể gặp phải nhiều chuyện. Mà còn chính là dạng nguy hiểm tới tính mạng. Cho nên khi tôi nghe anh cả bảo hai người có tình cảm, tôi đã phản đối. Nhưng rồi anh cả nói rằng với thân phận của A Tinh, rất hiếm có người không vì quyền thế của Triệu gia mà cưới em ấy. Dù cho có yêu A Tinh, nhưng trong lòng họ vẫn luôn lấy lợi ích lên đầu. Nếu phải gả A Tinh cho những người đó, vậy không bằng đưa em ấy tới bên cạnh anh. Anh cả tôi nói anh ấy rất tin tưởng anh sẽ khiến cho A Tinh hạnh phúc. Anh cũng có đủ năng lực bảo vệ con bé. Lúc đó Tuấn Khải hơi mỉm cười nói.
“A Tinh dù sinh sau tôi có vài giờ đồng hồ, nhưng từ bé đã ốm yếu. Nếu không phải kịp thời cứu chữa, e rằng con bé đã sớm không thể ở trên thế gian này. Lại vì từ trước tới nay, con bé sống rất tình cảm, rất hiểu chuyện, cho nên chúng tôi vô cùng yêu chiều con bé. Tôi cảm thấy, bất kì ai cũng sẽ không thể chăm sóc tốt em gái ngoài cha mẹ, anh cả và tôi. Nhưng hiện tại đã chứng minh một điều rằng, anh không những chăm sóc A Tinh rất tốt, lại còn tốt hơn tôi rất nhiều. A Tinh từ bé đã hiểu chuyện, cho nên cái gì con bé cũng giữ trong lòng, vì không muốn mọi người lo lắng. Bên ngoài tỏ ra không có chuyện gì nhưng thực chất trong thâm tâm con bé luôn tồn tại một loại cảm xúc tiêu cực nào đó. Mong anh sau này chiếu cố A Tinh của chúng tôi nhiều hơn, đừng khiến nó phải buồn lòng.”
Đây là lần đầu tiên Tuấn Khải nói nhiều như vậy, cũng là lần đầu tiên anh nghiêm túc nói chuyện với Tần Phong như vậy.
Nghe Tuấn Khải nói, Tần Phong cũng hiểu được, hắn mỉm cười: “Tinh Nhi là vợ tôi, tôi sẽ không để cô ấy phải chịu ủy khuất.”
Chỉ một câu đơn giản nhưng lại giống như một lời hứa chắc chắn nhất dành cho Tuấn Khải. Cô gái nhỏ hắn còn không dám khiến cho buồn lòng, sao có thể để người khác ức hiếp cô.
Hạo Hiên nghe điện thoại xong đã lên từ lâu. Nhưng khi đi lên, thấy Tần Phog và Tuấn Khải đang nói chuyện anh cũng không lên xen ngang. Anh biết so với anh, Khải Nhi còn giữ em gái hơn rất nhiều. Cho dù lúc nào Khải Nhi và A Tinh cũng cãi nhau nhưng anh biết trong lòng Tuấn Khải, A Tinh luôn luôn chiếm vị trí ưu tiên. Chỉ cần bất cứ khi nào A Tinh cần, Khải Nhi nhất định sẽ có mặt mặc dù lúc đó có bận đến thế nào. Vì vậy, tiêu chuẩn của Tuấn Khải đối với bạn đời của em gái lại càng khắt khe. Ít nhất thì, phải đối xử được với A Tinh bằng với thằng bé, nếu không tất cả đều không được. Ngày đó, anh nói chuyện với Tuấn Khải, nó cũng là miễn cưỡng lắm mới có thể yên lặng không phá gì. Có điều sau này dù có gặp Tần Phong, thằng bé cũng không cho Tần Phong sắc mặt tốt. Còn nói nếu như thấy A Tinh sống không tốt, cho dù là 10 Tần gia nó cũng nhất định sẽ san bằng. Hiện tại thấy em trai mình rốt cuộc cũng chấp nhận, Hạo Hiên mỉm cười.
Buổi tối này, không biết ở những nơi khác ra sao, nhưng trong nhà chính Tần gia là một bầu không khí vô cùng hài hòa và ấm cúng.
“Mã tiểu thư!” Diệu An vừa từ nhà chính Tần gia đi ra thì nghe được tiếng gọi. Khi cô nhìn đến nơi phát ra tiếng nói kia mới phát hiện người gọi cô chính là Capo Sở Tiêu.
Diệu An hơi nhíu mày, nhưng cũng tiến tới nơi Capo Sở Tiêu đang đứng: “Sở thiếu, sao hiện tại anh vẫn ở đây?”
“Tôi đợi em. Em có thể dành cho tôi một chút thời gian, để tôi được mời em đi uống nước hay không?” Capo Sở Tiêu cười nói. Đôi mắt đào hoa cong thành hình mặt trăng, hiện rõ nhu tình.
Diệu An ngẫm nghĩ một chút rồi gật đầu: “Được.”
“An An, tôi không tin là em không nhìn ra được tâm ý của tôi.” Hai người họ tới một quán nước thuộc quản lý của Capo Sở Tiêu. Nơi đây là một nơi nổi tiếng về đồ uống cùng với những món ăn nhẹ. Giá món ăn cũng không phải là một con số nhỏ. Khi đồ ăn đã lên, Capo Sở Tiêu cũng nói thẳng vào việc chính. Những ngày qua hắn ngày nào cũng tới Mã thị, chỉ vì muốn gặp cô. Nhưng cô gái này giống như không nhìn thấy, lại càng là muốn trốn tránh hắn.
Diệu An mím môi, cô không nói gì cả. Có điều trong lòng sớm đã không còn được bình tĩnh. Cô đương nhiên biết người đàn ông này với mình là có ý gì, có điều…
“Capo thiếu gia, hiện tại về việc công chúng là là đối tác. Về tư, chúng ta cũng xem như quen biết, là bạn, nhưng mà tôi nghĩ chúng ta chưa nên vượt qua ranh giới này. Gia đình của tôi, chắc hẳn dù không nói anh cũng có thể tra ra. Cũng biết được dạo gần đây, khi cha tôi biết Tiêu Sáng hợp tác với Mã thị, đã có những hành động gì. Tôi không muốn một cuộc hôn nhân không dựa trên tình cảm, cho nên chúng ta hiện tại, hãy chỉ giữ mối quan hệ như đối tác, như bạn bè. Còn sau này, khi nào có tiến triển, hãy nói sau, được không?”
“Tôi cũng không muốn một cuộc hôn nhân không có tình cảm. Đối với em, tôi thật lòng. Nhưng tôi tôn trọng ý kiến của em. Tôi sẽ đợi.” Capo Sở Tiêu nghe Diệu An nói những lời này, trong mắt có phần trùng xuống nhưng hắn rất nhanh lấy lại tinh thần. Cô gái này hắn nhận định rồi, hắn sẽ không dễ dàng bỏ cuộc như vậy.
Tại tòa biệt thự xa hoa
“Lão đại, đây là hình ảnh người của chúng ta lấy được.”
Mục Đình Sâm nhận lấy mấy tấm ảnh. Trong ảnh là cô gái đang nở nụ cười tươi. Cô gái này vậy mà có tâm cơ cùng thủ đoạn không hề tầm thường. Có thể khiến Quách Ngọc yên lặng ngoan ngoãn kiểm điểm trong Quách gia không phải là một điều dễ dàng. Còn có thể biết được hắn cố ý tiếp cận cô. Càng ngày hắn càng tò mò về cô gái này.
“Nghe nói sắp tới ở Paris có lễ hội thời trang, tập hợp những nhà thiết kế thời trang nổi tiếng tới dự. Nhớ theo sát người bên phía Ellie. Còn bên Triệu Diễm Tinh, đừng bứt dây động rừng, nếu không nhất định sẽ không qua được mắt Tần Phong!”
“Vâng, lão đại.”