“Lần xem mắt thứ 10 trong tháng của tớ!” kèm theo đó là mấy biểu tượng mặt khóc.
Chỉ lát sau tin nhắn của Mạn Nhu đã tới: “Cha cậu vẫn chưa từ bỏ ý định à?”
“Cha tớ mà từ bỏ ý định sớm như vậy thì tớ đâu đến nông nỗi này.” Diễm An bất lực nhắn qua một tin.
“Đối tượng xem mắt lần này của cậu lại là ai nữa vậy?” Mạn Nhu bên kia bày ra dáng vẻ tò mò.
“Mạc Thành, nhị thiếu gia Mạc Gia!” Diệu An gần như là nghiến răng nhắn từng chữ một.
Cuộc hội thoại rơi vào yên lặng trong chốc lát, sau đó, một tin nhắn từ Diễm Tinh nhắn tới. “An An, thôi cố lên, tối nay chị em sẽ mời cậu một bữa coi như để an ủi tinh thần của cậu. Có cần bọn tớ tới đó giúp không?” Dù Diễm Tinh không có mặt ở đây, nhưng Diệu An có thể cảm nhận được vẻ mặt khó coi của Diễm Tinh ở nơi nào đó. Hiển nhiên là ghét bỏ cái vị Mạc gia nào đó.
“Không cần đâu, người này tớ vẫn xử lý được.”
Đuôi mắt Diệu An cong lên một độ cong nhẹ. Lại tiếp tục ngồi tán gẫu với hai cô bạn của mình.
“Xin chào, Mã tiểu thư.” Một giọng nói truyền vào tai Diệu An. Khiến cô dừng lại động tác nhắn tin trên tay, ngước mắt lên. Rồi cô tao nhã đứng dậy, nở một nụ cười khách khí: “Xin chào anh, Mạc nhị thiếu, mời anh ngồi.”
Người đàn ông cười với cô sau đó cũng ngồi xuống chiếc ghế đối diện cô. Lúc đầu anh ta vốn không có ý định tới buổi xem mắt này. Nhưng cha anh ta nói nếu không đến tức là không tôn trọng Mã gia, trên thương trường cũng sẽ có phần bất lợi. Cho nên anh ta mới miễn cưỡng tới đây. Ai ngờ đâu vừa tới liền bị cô gái xinh đẹp trước mắt hút hồn. Cô gái này để bên cạnh chơi mấy ngày cũng không tính là thiệt thòi. Còn nếu cảm thấy được, vậy anh ta sẽ cưới luôn. Dù sao nhìn vẻ ngoài của cô vô cùng hiền lạnh dịu dàng, sau này về chung nhà, anh rất dễ qua mặt cũng như quản lý.
Diệu An không biết được suy nghĩ trong đầu Mạc Thành. Nhưng cô vốn không có thiện cảm với anh ta. Nhị thiếu gia Mạc gia nổi tiếng là một tên ăn chơi. Nếu cô lấy anh ta, cô có cảm giác giống như quay lại thời xưa, chính cung cùng vợ bé tranh chồng. Nghĩ tới đây Diệu An đã không khỏi chán ghét.
“Mã tiểu thư muốn ăn gì?” Mạc Thành cư nhiên không biết được Diệu An chán ghét mình. Nãy giờ thấy cô yên lặng lại nghĩ rằng cô ngượng ngùng. Mạc Thành rất có tự tin về gương mặt này của mình, cho nên nở một nụ cười sau đó hướng Diệu An nói.
“Gì cũng được, tôi không kén ăn.” Diệu An miễn cưỡng cười một cái. Kiềm chế bản thân muốn phòng ra khỏi chỗ này. Cô nghe nói tên này mỗi ngày lại…ngủ cùng một người. Trong lòng dâng lên một cỗ ghê tởm không hề nhẹ, lại ẩn ẩn đau lòng. Cha biết như vậy nhưng chỉ vì Mạc gia là gia tộc lớn mà không tiếc nghĩ cách tác hợp cho cô cùng Mạc Thành.
Mạc Thành cười cười gọi đồ ăn. Diệu An thầm cảm thán. Quả nhiên là tay sát gái, rất biết cách lấy lòng con gái nhà người ta. Món ăn đều gọi những đồ không quá dầu mỡ lại phù hợp với khẩu vị hầu hết các cô gái ngày nay.
“Hôm nay gặp Mã tiểu thư, thật sự khiến tôi kinh ngạc. Không ngờ Mã tiểu thư lại xinh đẹp như vậy.” Mạc Thành đặt quyển menu xuống, đôi mắt đào hoa tràn đầy tình tứ nhìn Diệu An.
Diệu An cười nhẹ, cũng miễn cưỡng khen lại một câu: “Mạc thiếu cũng rất soái.” Đúng là soái, nhưng vào trong mắt cô lại rất bình thường. Cũng có thể từ bé cô đã nhìn quen gương mặt của hai anh trai Diễm Tinh, Bùi thiếu, người đàn ông kì lạ gần đây cô từng gặp, thậm chí là cả Thẩm Tử Mặc và nhất là người nào đó. Họ đều là những người có nhan sắc không phải tầm thường. Cho nên đối với Mạc Thành này cô cảm thấy thật bình thường, giống như công tử ăn chơi trác táng.
Mạc Thành thấy cô khen mình thì vui vẻ cười nói: “Cảm ơn Mã tiểu thư đã khen ngợi.” Ngoài miệng thì hắn nói như vậy, nhưng mặt đã vênh lên tận trời.
Da đầu Diệu An tê dại, cũng may nhân viên đã mang đồ ăn lên. Nếu để cô tiếp tục trò chuyện với người này, cô rất sợ bản thân mình sẽ nhịn không được mà đánh người.
Mà cùng lúc đó, động tĩnh bên bàn này bị một người khác bắt gặp.
Capo Sở Tiêu hôm nay có hẹn ở nhà hàng này, khi đi ngang qua đây lại bắt gặp một bóng dáng quen thuộc thì dừng chân. Hắn nhìn thấy cô gái khiến mình nổi lên hứng thú đang ngồi mói chuyện cùng người đàn ông khác. Nhìn thấy cô trên môi nở bụ cười tươi cùng người đàn ông kia nói chuyện. Capo Sở Tiêu nhếch môi, nhưng đáy mắt lại không hiện lên một chút ý cười nào. Đến khi nhìn thấy cô gái ấy bị người đối diện như vô tình mà lại cố ý động chạm vào tay, Capo Sở Tiêu liền nhíu mày, hắn bước từng bước đi lại bàn ăn của Diệu An.
Lúc này Diệu An đã thật sự nhịn không nổi nữa, nụ cười giả dối treo trên khóe miệng cũng có dấu hiệu muốn hạ xuống. Suốt bữa ăn, Mạc Thành liên tục làm ra mấy hành động khiếm nhã. Còn cố tình muốn chạm vào người cô. Đến lúc Diệu An chuẩn bị nổi cơn thịnh nộ thì đằng sau, một giọng nói tà mị vang lên: “Mạc thiếu, đã lâu không gặp.”
Mạc Thành nghe tiếng gọi thì quay đầu nhìn, thấy người vừa gọi mình là Capo Sở Tiêu, ngay lập tức từ trên ghế đứng lên. Sở gia là một gia tộc lớn, có bề dày lịch sử lên đến hàng trăm năm, sánh ngang được với Lâm gia và Tần gia. Nhưng Sở gia lại không năm trong danh sách những gia tộc lớn nhất trong nước vì cơ bản phạm vi hoạt động của nó không ở trong nước, và cũng một phần là vì lĩnh vực nó hoạt động là bên hắc đạo. Như Lâm gia vậy, là một gia tộc lớn, đứng đầu hắc đạo nhưng cũng không có trong danh sách kia. Có điều càng là những gia tộc như vậy, càng không có ai dám đắc tội. Mà vị Capo thiếu gia này, có liên quan tới Tần thiếu, là một trong những người bạn chơi với Tần thiếu từ thuở nhỏ. Người có thể chơi được với Tần thiếu há có thể là người bình thường. Chỉ bằng từng này chuyện, Capo Sở Tiêu đã là nhân vật không thể đắc tội. Mạc Thành là một công tử ăn chơi, nhưng không phải cái gì cũng không biết. Khi thấy người đến là Capo Sở Tiêu, bản mặt cợt nhả dần thu lại.
“Capo thiếu gia, mời ngài ngồi.” Mạc Thành đứng dậy niềm nở lấy lòng nói.
Mà Diệu An khi thấy Mạc Thành gọi người đàn ông dây dưa với cô mấy lần gần đây ở đường đua là Capo thiếu gia, hai mắt trừng lớn. Nhìn về phía Capo Sở Tiêu như không thể tin.
Mà Capo Sở Tiêu lại rất thưởng thức ánh nhìn này của cô. Hắn cười nhẹ, tay như vô tình đặt ở lưng ghế dựa phía sau cô cười nói: “Lại gặp em rồi.”
Diệu An kéo nhẹ khóe môi: “Xin chào…Sở thiếu!”
Ý cười trong mắt Capo Sở Tiêu khi nghe được câu này của Diệu An lại càng đậm khi nghe cách xưng hô này của cô. Lần trước khi hắn gặp cô ở đường đua, nói với cô rằng mình mang họ Sở.
“Capo thiếu gia và Mã tiểu thư có quen biết sao?” Mạc Thành nhìn phản ứng của hai người, hiển nhiên là có quen biết, da đầu hắn giật giật. Sao không ai nói cho hắn biết chuyện này vậy!
“Có chút quen biết mà thôi. Hôm nay rất vui vì bữa ăn này, tôi còn có chút việc vậy hẹn Mạc thiếu hôm khác.” Diệu An đứng lên nói một tràng, còn chưa đợi Mạc Thành trả lời cô đã quay người đi mất.
Capo Sở Tiêu nhìn bóng dáng đi như chạy của cô, ánh mắt trầm đi một chút rồi ngồi xuống cái ghế mà cô vừa ngồi, thản nhiên cầm lấy ly rượu vang trên bàn nhấp một ngụm như có như không nói: “Chúng tôi không những có quen biết, mà tôi còn đang theo đuổi cô ấy. Nói như vậy, Mạc thiếu đã hiểu rõ chưa?” Ánh mắt hắn như con ráo phóng thẳng về phía Mạc Thành.
Mạc Thành run rẩy, cười lấy lòng: “Tôi hiểu, tôi hiểu. Chúc Capo thiếu gia nhanh chóng đón được người đẹp về nhà. Tôi cũng còn chút việc, vậy tôi xị phép đi trước.” Dưới ánh mắt sắc lạnh của Capo Sở Tiêu, Mạc Thành cũng nhanh chóng chạy đi.
Diệu An bên này thì nhanh chóng lên xe. Người đàn ông đó, là Capo Sở Tiêu. Cảnh Vân…chính là địa bàn của hắn ta. Bảo sao ngày đó hắn lại hỏi cô có nhớ hắn không. Là vì từng gặp một lần ngày A Tinh trốn Tần Phong tới đường đua, đua xe với cô. Thật sự hôm đó cô chưa kịp để ý tới Capo Sở Tiêu thì Tần Phong đã xuất hiện, khiến cho cô không có nhiều ấn tượng với người này.
Nghĩ tới đây, sắc mặt Diệu An đã biến sắc. Ngày trước cô còn từng khiêu khích người này! Lúc tâm trí cô còn đang hỗn loạn, cuộc điện thoại từ thư ký của cô gọi tới. Diệu An bình ổn lại trái tim đang đập nhanh, sau đó nhấc máy.
“Tiểu thư, ngày mở tiệc của ba gia tộc đã được định vào cuối tuần này ạ.”
“Ừ, tôi biết rồi.” Diệu An nhẹ nói sau đó cúp máy. Nhu Nhi cũng đã bình phục, mở tiệc lần này là chuyện bình thường mà thôi. Vì chuyện vui này, Diệu An tạm thời loại bỏ Capo Sở Tiêu ra khỏi đầu mình.
“An An, em có rảnh không. Tối nay thể đi uống với chị một ly không?” Tin nhắn của Mã Diệu Linh sáng lên trên giao diện của Diệu An.
Cô nhìn vào dòng tin nhắn này, lại không tự chủ được nhớ lại những lời ngày đó Mã Diệu Linh nói.
“An An, thế nào rồi? Có ổn không? Tối nay đi ăn nha!” Đúng lúc này tin nhắn của Diễm Tinh cũng tới đây. Diệu An nhìn một lát sau đó nhắn cho Diệu Linh: “Chị đưa em địa điểm đi.”
Rồi cô lại nhắn một tin cho Diễm Tinh: “Tớ tối nay có hẹn mất rồi, hẹn các cậu hôm khác nhé!” Nhắn xong cô cũng tắt máy, để điện thoại sang ghế lái phụ. Tay cô dần dần nắm chặt lấy tay lái xe, mắt nhắm lại, ngả đầu ra sau. Cô nên làm gì đây!