• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Bước một chân xuống thử nhiệt độ nước, xác nhận vừa đủ Tố Liên liền chậm rãi bước xuống. Thở một cái thỏa mãn, y thực sự thích nước mỗi lần được ở dưới nước cảm giác của y như được về nhà vậy.

Bạch Truy Thiên cũng mau chóng xuống chùng bước lại chỗ sen nhỏ nhà mình bắt người ngồi lên cơ bụng quay mặt về phía mình, hôn lên trán y một cái nhẹ giọng nói: “Ta tắm cho ngươi.”

Hắn vơ tay lấy đến khăn tắm mềm mại đưa đến kì lưng cho Tố Liên, chưa kịp đáp lời liền bị đè ra kì cọ cơ thể mặt y liền đỏ lên một mảng: “Để ta tự làm!.”

Xấu hổ chết sen rồi!

“Ngoan.” Bạch Truy Thiên kề môi đến bên tai sen nhỏ, vừa nói ngón tay vừa động lên xuống kì lưng cho y, bàn tay còn lại như có như không đặt trên mông mềm mại mà sờ loạn. Kì cọ chỉ là cái cớ để hắn thân mật với y hơn thôi.

Công tác kì cọ diễn ra rất suôn sẻ đến khi bàn tay hắn trượt càng ngày càng xuống phía dưới, khi chạm vào ‘tiểu Liên’ cơ thể người trong lòng liền nhảy bật lên.

“Không, không cần nữa! Tiếp theo cứ để ta tự làm!.” Tố Liên bịt hai tai đã đỏ au của mình bơi ra một chỗ khác tự mình tự kỉ để tránh xa tên không biết xấu hổ này.

Chậc, dọa sen chạy mất rồi.

Bạch Truy Thiên nhìn bóng lưng người đằng kia, biết thế lúc nãy trước khi người đi hắn nên bóp thử ‘tiểu Liên’ một lần xem.

Đợi hơn một canh giờ cả hai đều ngâm đến giãn cơ, trên người mặt một lớp áo mỏng Tố Liên nằm trên giường mà hai mí mắt sắp không đỡ được cụp lại với nhau. Sen buồn ngủ rồi.

Bạch Truy Thiên bước đến leo lên giường ôm sen nhỏ ủ vào lòng ngực mình, đắp chăn cho cả hai.

“Ngủ đi.” Vỗ nhẹ lưng sen nhỏ lên xuống theo nhịp như dỗ tiểu hài tử ngủ, Bạch Truy Thiên ở trên đỉnh đầu Tố Liên hôn xuống một cái xem như nụ hôn chúc ngủ ngon. Tố Liên được dỗ hai mắt liền cụp xuống, không bao lâu liền nghe thấy tiếng hít thở đều đặn của y. Giữa long sàn ấm áp hai nam nhân ôm chặt lấy nhau ngủ say sưa.

Đợi thời điểm gần trưa Tố Liên mở đôi mắt đen láy ra nhìn trần nhà. Ngồi dậy dụi dụi đôi mắt còn buồn ngủ, y ngáp một cái rồi vươn vai.

Sáng rồi?



Cộc cộc cộc---------.

“Công tử người tỉnh ạ?.” Tiếng nói nhẹ nhàng của cung nữ từ bên ngoài vang lên, nàng được bệ hạ dặn dò chăm sóc vị công tử này. Chờ Tố Liên đáp lại nàng bưng theo chậu nước đến hầu hạ y súc miệng thay đồ,

Bên này Tố Liên chạm rãi thức giấc nhưng lúc này trên triều lại đã loạn thành một đóng rối.

“Bệ hạ, nhất định không được!.”

“Bệ hạ, xin người suy xét lại chuyện này quả thật không được!.”

“Bệ hạ, Tấn Triều phải có huyết mạch nối dõi!.”

Không ngừng các lời khuyên răng của đám đại thần trong triều vang lên khuyên bảo Bạch Truy Thiên.

Sáng nay bệ hạ ra một chiếu chỉ khiến có những người ở đây sợ đến giật mình. Bệ hạ muốn lập hậu, hơn nữa còn là một nam nhân chưa rõ lai lịch!

Chuyện này không thể! Bọn họ nhất quyết ngăn cản bệ hạ!

“Ý trẫm đã quyết.” Bạch Truy Thiên trên ngai vàng nhàn nhạt nói. Hắn biết hạ chiếu này sẽ tạo nên sóng gió, nhưng đã làm sao? Hắn chính là muốn công bố thiên hạ hắn muốn lập sen nhỏ làm hậu đấy.

“Bệ hạ, nam nhân không thể sanh con! Huyết mạch hoàng thất không thể mất như vậy!.” Một lão thần nói, đùa sao lập một nam nhân không thể sanh đẻ lên làm hậu? Thật sỉ nhục!

“Bệ hạ, mong người suy xét lại ạ! Việc này tuyệt không thể!.” Một lão thần khác lại nói, quyết tâm ngăn cản việc lập hậu hoang đường này lại.

“Trẫm không hỏi ý các ngươi, trẫm là đang thông báo.” Bạch Truy Thiên một tay chống cằm nhàm chán nói, một tay gõ nhịp trên dùi bản thân.

“Nhưng…..”

“Chỉ cần cho các ngươi một Thái Tử có huyết mạch hoàng thất là được.” Bạch Truy Thiên trong lòng suy nghĩ đến tương lai nói.



“Đây, đây thực sự không ổn! Mong bệ hạ suy xét lại!.”

“Hừm, đúng là nên suy xét lại. Như vầy đi, bảy ngày sau tổ chức lễ phong hậu.” Bạch Truy Thiên gật đầu nói, vẫn là lập nhanh một chút tốt hơn.

Quan viên: Ta không có ý này!

Bạch Truy Thiên: Ngươi là có ý này.

Tố Liên một bên ăn cháo bào ngư mà không biết bản thân đã bị nhiều người để ý tới.

Bạch Truy Thiên tính tính giờ trong lòng, chắc sen nhỏ đã thức nên về thôi.

“Bãi triều.” Hắn bước đi cũng không quan tâm đến các quan viên đang hoang mang phía dưới.

“Bệ hạ! Bệ hạ! Ngài khoan đi đã Bệ hạ!-------.” Quan viên nọ gào thét trong vô vọng, bệ hạ người thật ngầu nhưng làm chúng thần khổ lắm đấy có biết không?!

Về phòng liền thấy sen nhỏ đã được ăn no đang nằm trên tháp nhỏ xoa bụng, hắn cười cười bước tới bế y vào lòng hôn hôn, bàn tay lớn bao trùm bụng y xoa giúp. Sen nhỏ trong lòng rên lên thoải mái, thủ pháp xoa xoa của hắn thật dễ chịu.

“Sen nhỏ, cho ngươi biết một chuyện.” Hắn kề vào lỗ tai y thì thào nói.

“Sao?.” Tố Liên đáp lời liền vươn hai tai bịt lại hai lỗ tai bị nói nhột đến đỏ au lại.

“Bảy ngày nữa ngươi liền thành Hoàng hậu Tấn Triều.” Bạch Truy Thiên nói, ánh mắt liếc nhìn cử động của y.

Tố Liên:...........

Gió lớn quá ta nghe không rõ, có thể nói lại không?!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK