• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nơi này cách không xa doanh trại, nhưng có lẽ vì khuất cây cối xung quanh nên ít ai chú ý đến. Lâm Nhân Trung trên mặt hiền từ dẫn đường đến phía sau một gốc cây lớn mới dừng lại.

"Có phải nơi này hơi vắng vẻ không?." Tố Liên nhìn quanh, vắng vẻ như vậy chắc sẽ không có ma đột nhiên nhảy ra chứ?

"Àiz, công tử thông cảm cho lão thân. Ta có chuyện này rất quan trọng muốn nói với ngươi, sợ có người nghe lén đành bất đắc dĩ chọn một nơi như thế này. Công tử chắc sẽ không so đo với một lão già như ta chứ?." Lâm Nhân Trung thở dài hường hượt nói, ánh mắt thầm liếc Tố Liên xem phản ứng của y ra sao.

"Tất nhiên ta không trách đại phu." Tố Liên cười đáp, y sao có thể so đo với một người già còn là đại phu hiền nhân như vậy được chứ?

Lâm Nhân Trung gật đầu vui mừng, mắt lão lướt lên xuống nhìn Tố Liên, cái miệng khô hốc mở lời: "Không biết công tử năm nay bao nhiêu tuổi rồi?."

"Mười sáu ạ." Tố Liên lẽ phép trả lời lão, ánh mắt có chút không tự nhiên nhìn về bản doanh một chút. Lão đại phu cứ nhìn y như vậy làm y thật sự hơi khó chịu.

"À còn trẻ, còn trẻ a. Không biết công tử với bệ hạ là loại quan hệ gì? Mấy hôm trước ta không có gặp ngươi, hai hôm nay mới gặp được." Lão nhìn từng phản ứng của Tố Liên mà nói.

Loại quan hệ gì? Không lẽ nói ta là một cái hoa sen bị hắn nhổ về nuôi?!

Thấy Tố Liên chần chừ không muốn nói lão cũng không ép nữa, mở lời vào vấn đề chính. "Công tử chắc hẳn biết ta là một đại phu, rất có hứng thú với dược liệu?."

Tố Liên gật đầu, tất nhiên biết lão là đại phu. Nếu đã làm nghề y chắc chắn phải yêu thích dược liệu, lương thiện cứu thế rồi.

"Không giấu gì công tử, mấy hôm trước trong doanh có xảy ra dịch bệnh. Thân là đại phu chủ chốt, ta là ngươi thăm khám trực tiếp cho binh lính. Đáng lẽ loại dược giải được độc đó rất khó tìm còn quý hiếm, không ngờ hôm sau bệ hạ liền đưa cho ta một cái bình nhỏ." Lão chậm rãi kể như đang nói tới một câu chuyện xưa, chỉ là lọt vào tai Tố Liên khiến y đổ mồ hôi lạnh.

Không phải lão đại phu biết được gì rồi chứ?!

"Trong cái bình nhỏ đó chứa máu của một vật gì đấy lão cũng không rõ, tuy nhiên sau khi được pha loãng với nước lại có thể giải được lại độc tính khó chịu đó. Lão thật sự muốn biết là máu của loài nào mà lại thần kì đến vậy, cho dù đã pha loãng nhưng công dụng vẫn mạnh mẽ đến thế." Lão đại phu hai mắt sáng trưng bất thường nói, khóe miệng lão cứ cười mãi khi nghĩ đến trong tay nắm được loại dược máu quý hiếm đó.



Máu của loài sen. Tố Liên thật không biết có nên nói cho lão sự thật không nhưng thâm tâm y mách bảo đó là điều cấm kị không nên, thân phận thật sự của y không thể để người khác biết trừ Bạch Truy Thiên ra. Nếu không ắt là một mầm họa tại hại.

"Ta cũng không biết." Tố Liên mím môi nói, ánh mắt không dám nhìn thẳng vào lão đại phu sợ lão phát hiện ta lời nói dối vụng về của y.

Gừng càng già càng cay, lão đại phu nhìn một cái liền biết được Tố Liên có ý che giấu lão. Lão đã đoán đúng, người này chắc chắn biết được chủ nhân của loại máu đó.

"Ta biết công tử không tin tưởng lão nhưng ta làm đại phu đã mấy mươi năm, gặp không ít dược liệu quý hiếm nhưng loại máu đặc biệt thế này có thể cứu nhiều người khắp thế gian. Lão là một đại phu không kiềm chế nổi tò mò với nó, lão muốn trước khi lâm chung có thể cứu được thêm nhiều sinh mệnh trên trần thế này." Lâm Nhân Trung nói ra nguyện vọng của lão, ánh mắt sót xa nhìn Tố Liên vừa trong mong vừa kiên quyết của lão làm Tố Liên có chút dao động.

"Chuyện này,...sao ngài không thử hỏi bệ hạ? Ta tin chắc nếu ngài có tấm lòng cứu rỗi thế nhân như vậy chắc chắn bệ hạ sẽ hiểu mà nói cho ngài." Tố Liên quyết định đem mọi chuyện giao cho Bạch Truy Thiên, y không rành mấy chuyện đối phó người già đâu tiến không được mà lùi cũng không xong.

Lâm Nhân Trung trong lòng có hơi tức giận thế mà thiếu niên này lại cứng đầu như thế, lão đã hạ mình xuống nước nói đến thế mà còn không chịu nói? Chỉ là nói ra loại máu đó của loài nào là được, sao cứ phải chần chờ mãi như thế?!

"Công tử đây là không biết, lão đã mở lời với bệ hạ rồi nhưng mà aiz—- bệ hạ vẫn không tin tưởng lão già như ta, không chịu nói cho lão biết. Hết cách lão đành buồn bã im lặng, chỉ là lão thấy ngươi đi với bệ hạ như hình với bóng lão thiết nghĩ chắc ngươi biết được gì đấy. Nhưng e là ngươi không muốn nói rồi, thôi không sao lão không trách ngươi đâu. Người trẻ mà haiz!." Lão đại phu thở dài hường hượt làm bộ chùi chùi mớ nước mắt không tồn tại trên mặt, lom khom quay người bỏ đi.

Tố Liên cắn căn môi, ánh mắt không biết làm sao nhìn bóng lưng lão đại phu trông có vẻ cô độc đang đi kia, y chuẩn bị kêu người đứng lại an ủi thì phía sau hô lên tiếng quen thuộc.

"Tiểu Liên." Bạch Truy Thiên trở về lều không thấy sen nhỏ liền không vui cùng lo lắng. Sen nhỏ nhà hắn hơi nhát gan khi không có hắn fdi cùng, nay lại không ngoan ngoãn trong lều chờ hắn mà lại chạy lung tung ở đâu không biết. Là một phu quân tốt hắn quyết định đi tìm sen nhỏ nhà mình.

Tố Liên kinh ngạc quay đầu lại, nhìn thấy cứu tin liền chạy đến bên Bạch Truy Thiên.

Thấy sen nhỏ ham chơi chạy lại phía này, hắn liền ôm y vào lòng hôn lên trán một cái, hai tay véo má y thật mạnh. Sen nhỏ chu mỏ kêu lên đau hắn mới buông ra, hỏi tại sao không ở trong lều chờ hắn về.

Tố Liên lúc này mới kể rõ lại sự việc khi mình vừa mới thức dậy cho Bạch Truy Thiên nghe, lúc này lão đại phu phía đối diện đang giả vờ tuổi thân đi chậm chờ được Tố Liên kêu ngừng lại chợt đứng im. Lão nghe thấy bệ hạ ở phía sau, trong lòng thầm hô không ổn.

Bạch Truy Thiên xoa xoa đầu sen nhỏ ngây thơ nhà mình, ánh mắt có chút tối lại nhìn về hướng Lâm đại phu đằng xa. Rất nhanh hắn lại cười một tiếng sau đó nói với Tố Liên mình sẽ giải quyết chuyện này bảo y mau chóng về lều chờ mình.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK