Tố Liên nghe lời lén liếc nhìn Lâm Nhân Trung một lần sau đó đi về lều. Bạch Truy Thiên thấy sen nhỏ đã đi cũng thu lại nét mặt tươi cười, ánh mắt sắt bén hướng về phía lão đại phu đang đứng cứng ngắc phía trước.
"Ngươi muốn biết loại máu đó của vật gì?." Bạch Truy Thiên nhẹ giọng nói với lão, bước chân từ tốn đi về phía lão.
Lâm Nhân Trung rùng mình, lão không nghĩ tới việc bệ hạ đột nhiên xuất hiện tại đây: "Cũng, cũng không hẳn…"
"Ngươi biết không, có một số thứ không nên biết quá nhiều. Biết ít một chút sẽ sống thọ hơn." Bạch Truy Thiên vừa nói bên môi kéo ra nụ cười tươi, bàn tay to lớn vỗ vỗ lên vai lão đại phu.
Lâm Nhân Trung cảm nhận được sức nặng trên vai có chút nhíu mày già, đây là lời cảnh cáo cho lão.
"Vâng, vâng." Lão gật đầu cười thưa vâng, trong lòng lại mắng Bạch Truy Thiên keo kiệt.
Bạch Truy Thiên thấy lão thức thời cùng không so đo, nhưng trong lòng đã vấy lên đề phòng với lão. Có lẽ không giữ lại được người này.
Bạch Truy Thiên bỏ lão lại phía sau một mình đi về lều với sen nhỏ, mở mành lều đã gặp ngay một đóa hoa sen trắng ngoan ngoãn nằm trong chậu nhỏ. Hắn nhướn mày đi lại gõ gõ hai cái vào thân chậu: "Sao thế? Thiếu nước à?."
Biến thành người lâu như vậy hắn nghĩ chắc hẳn sen nhỏ đã thiết nước đến độ biến thành nguyên hình. Sờ cánh hoa mỏng manh, hắn thầm nghĩ. Quả nhiên sen nhỏ không thích hợp với nơi như này, hắn phải mau chóng đưa y về kinh thành.
_ _ _
Kể từ hôm đấy Tố Liên cũng không gặp lại Lâm đại phu nữa, lúc đầu y có chút lo lắng mà hỏi Bạch Truy Thiên nhưng hắn lại cười đáp nói Lâm đại phu tuổi già muốn về quê thay vì đi theo doanh nữa.
Nghĩ lại cũng đúng, tuổi lão đã già còn bắt phải nắng mưa cùng doanh trại làm sao mà chịu nổi chứ?!
Thật ra hôm trước Bạch Truy Thiên đã nhắc chuyện này với Tô Khiết, ông cũng nhướn mi một cái. Biết mình sẽ ra tay nên ông gật đầu đáp lời, chuẩn bị một chút lượng bạc đuổi lão khỏi doanh đi về quê.
Biết là chuyện này Bạch Truy Thiên cũng có lỗi khi đuổi người già đi như vậy nên Tô Khiết chuẩn bị kha khá bạc cho lão, đủ để lão sống một đời không lo nghĩ.
Chỉ là, Lâm Nhân Trung lại có suy nghĩ khác. Lão cảm thấy bản thân đang bị xúc phạm!
Bao nhiêu năm làm trong nghề được người đời kính trọng đã có bao giờ bị đuổi như vậy chưa?!
Lâm Nhân Trung kiên quyết muốn lì lặng ở lại không đi nhưng do đứng trước sức ép áp lực của Tô Khiết lão đành lưu luyến rời đi. Trong lòng lão nhé nhom trả thù Bạch Truy Thiên. Lão thề chỉ cần còn sống nhất định chém chết tên kia!
Vừa chân trước bước khỏi doanh chân sau liền có chuyện. Hôm đấy lão đang đi theo đường mòn về trấn mất khoảng mười hay mười lăm ngày đường sẽ đến không ngờ giữa đường lại gặp quân Bắc Cương!
Này sao có thể? Lão nhớ mình đang đi trong địa phận Tấn Triều, mấy tên này đâu chui ra thế?
Với cái sức già thì không địch lại được đám binh lính Bắc Cương thế là lão bị trói khô áp tải đi một đoạn đường hoang vắng bị đưa đến trước mặt Hoàng đế Bắc Cương, Liêm Sinh.
"Đây là lão đại phu đó?." Liêm Sinh trên tay cầm bình rượu lớn, mồm há to uống ực ực vào bụng.
"Vâng." Thuộc hạ nói giọng đoạn đem Lâm đại phu kéo đến trên nền đất.
"Chào lão già, chắc ngươi muốn biết vì sao ta bắt ngươi tới đúng không?." Trước mặt lão người nam nhân này ăn uống một cách thô bạo, ở dơ không ai sánh
"Đúng, đúng vậy!." Lão đại phu rùng mình sợ sệt nói, nghe nói đám Bắc Cương này giết người không gớm tay, không lời giải thích a.
"Yên tâm, hiện tại ta không ý định muốn giết ngươi. Ngược lại ta có chút chuyện muốn hỏi ngươi nếu trả lời được tất nhiên ta sẽ thả ngươi đi." Liêm Sinh cảm thán tên đại phu nhát gan này, bắt quá như vậy cũng tốt, rất dễ khống chế.
"Chuyện gì? Nếu muốn ta nói ra cơ mật Tấn Triều thì ngươi đánh giá quá cao lão già như ta rồi!." Lâm Nhân Trung dù sợ nhưng lão cũng không muốn bán nước.
"Ai thèm cơ mật Tấn Triều các ngươi đâu? Hơn nữa nhìn là biết lão già ngươi chẳng biết gì rồi." Hắn cười ta trả lời lão đại phu, người này cũng quá tự tin tầm quan trọng của mình rồi đi? Chỉ là một đại phu nhỏ bé mà ngỡ mình là đại nhân vật à?
Lâm Nhân Trung nghiến răng, lão thề cả đời lão chưa từng có ai nói mốc lão như thế, thật là sỉ nhục lão!
"Hừ, vậy ta cửa có giá trị gì nữa. Không bằng thả ta đi!." Lâm Nhân Trung giả vờ giận nhưng cũng không quên việc mình đang bị bắt tại chỗ này.
"Ta hỏi, ngươi có phải người giải được độc bọn ta hạ hay không?." Liêm Sinh nhướn mày nhìn lão hỏi.
"Đúng, là lão già ta." Tất nhiên là lão ta trị rồi. Cho dù thật sự không phải vậy nhưng với niềm kiêu hãnh của một đại phu lâu năm lão tất nhiên không thể nói mình chỉ phụ giúp giải độc.
"Thế, loại dược được giải hôm đó là gì?."
"........." Lâm Nhân Trung không ngờ hắn lại hỏi câu này, có chút không tiêu hóa được. Ta đây cũng muốn biết nó là gì này!
"Ngươi muốn biết loại máu đó của vật gì?." Bạch Truy Thiên nhẹ giọng nói với lão, bước chân từ tốn đi về phía lão.
Lâm Nhân Trung rùng mình, lão không nghĩ tới việc bệ hạ đột nhiên xuất hiện tại đây: "Cũng, cũng không hẳn…"
"Ngươi biết không, có một số thứ không nên biết quá nhiều. Biết ít một chút sẽ sống thọ hơn." Bạch Truy Thiên vừa nói bên môi kéo ra nụ cười tươi, bàn tay to lớn vỗ vỗ lên vai lão đại phu.
Lâm Nhân Trung cảm nhận được sức nặng trên vai có chút nhíu mày già, đây là lời cảnh cáo cho lão.
"Vâng, vâng." Lão gật đầu cười thưa vâng, trong lòng lại mắng Bạch Truy Thiên keo kiệt.
Bạch Truy Thiên thấy lão thức thời cùng không so đo, nhưng trong lòng đã vấy lên đề phòng với lão. Có lẽ không giữ lại được người này.
Bạch Truy Thiên bỏ lão lại phía sau một mình đi về lều với sen nhỏ, mở mành lều đã gặp ngay một đóa hoa sen trắng ngoan ngoãn nằm trong chậu nhỏ. Hắn nhướn mày đi lại gõ gõ hai cái vào thân chậu: "Sao thế? Thiếu nước à?."
Biến thành người lâu như vậy hắn nghĩ chắc hẳn sen nhỏ đã thiết nước đến độ biến thành nguyên hình. Sờ cánh hoa mỏng manh, hắn thầm nghĩ. Quả nhiên sen nhỏ không thích hợp với nơi như này, hắn phải mau chóng đưa y về kinh thành.
_ _ _
Kể từ hôm đấy Tố Liên cũng không gặp lại Lâm đại phu nữa, lúc đầu y có chút lo lắng mà hỏi Bạch Truy Thiên nhưng hắn lại cười đáp nói Lâm đại phu tuổi già muốn về quê thay vì đi theo doanh nữa.
Nghĩ lại cũng đúng, tuổi lão đã già còn bắt phải nắng mưa cùng doanh trại làm sao mà chịu nổi chứ?!
Thật ra hôm trước Bạch Truy Thiên đã nhắc chuyện này với Tô Khiết, ông cũng nhướn mi một cái. Biết mình sẽ ra tay nên ông gật đầu đáp lời, chuẩn bị một chút lượng bạc đuổi lão khỏi doanh đi về quê.
Biết là chuyện này Bạch Truy Thiên cũng có lỗi khi đuổi người già đi như vậy nên Tô Khiết chuẩn bị kha khá bạc cho lão, đủ để lão sống một đời không lo nghĩ.
Chỉ là, Lâm Nhân Trung lại có suy nghĩ khác. Lão cảm thấy bản thân đang bị xúc phạm!
Bao nhiêu năm làm trong nghề được người đời kính trọng đã có bao giờ bị đuổi như vậy chưa?!
Lâm Nhân Trung kiên quyết muốn lì lặng ở lại không đi nhưng do đứng trước sức ép áp lực của Tô Khiết lão đành lưu luyến rời đi. Trong lòng lão nhé nhom trả thù Bạch Truy Thiên. Lão thề chỉ cần còn sống nhất định chém chết tên kia!
Vừa chân trước bước khỏi doanh chân sau liền có chuyện. Hôm đấy lão đang đi theo đường mòn về trấn mất khoảng mười hay mười lăm ngày đường sẽ đến không ngờ giữa đường lại gặp quân Bắc Cương!
Này sao có thể? Lão nhớ mình đang đi trong địa phận Tấn Triều, mấy tên này đâu chui ra thế?
Với cái sức già thì không địch lại được đám binh lính Bắc Cương thế là lão bị trói khô áp tải đi một đoạn đường hoang vắng bị đưa đến trước mặt Hoàng đế Bắc Cương, Liêm Sinh.
"Đây là lão đại phu đó?." Liêm Sinh trên tay cầm bình rượu lớn, mồm há to uống ực ực vào bụng.
"Vâng." Thuộc hạ nói giọng đoạn đem Lâm đại phu kéo đến trên nền đất.
"Chào lão già, chắc ngươi muốn biết vì sao ta bắt ngươi tới đúng không?." Trước mặt lão người nam nhân này ăn uống một cách thô bạo, ở dơ không ai sánh
"Đúng, đúng vậy!." Lão đại phu rùng mình sợ sệt nói, nghe nói đám Bắc Cương này giết người không gớm tay, không lời giải thích a.
"Yên tâm, hiện tại ta không ý định muốn giết ngươi. Ngược lại ta có chút chuyện muốn hỏi ngươi nếu trả lời được tất nhiên ta sẽ thả ngươi đi." Liêm Sinh cảm thán tên đại phu nhát gan này, bắt quá như vậy cũng tốt, rất dễ khống chế.
"Chuyện gì? Nếu muốn ta nói ra cơ mật Tấn Triều thì ngươi đánh giá quá cao lão già như ta rồi!." Lâm Nhân Trung dù sợ nhưng lão cũng không muốn bán nước.
"Ai thèm cơ mật Tấn Triều các ngươi đâu? Hơn nữa nhìn là biết lão già ngươi chẳng biết gì rồi." Hắn cười ta trả lời lão đại phu, người này cũng quá tự tin tầm quan trọng của mình rồi đi? Chỉ là một đại phu nhỏ bé mà ngỡ mình là đại nhân vật à?
Lâm Nhân Trung nghiến răng, lão thề cả đời lão chưa từng có ai nói mốc lão như thế, thật là sỉ nhục lão!
"Hừ, vậy ta cửa có giá trị gì nữa. Không bằng thả ta đi!." Lâm Nhân Trung giả vờ giận nhưng cũng không quên việc mình đang bị bắt tại chỗ này.
"Ta hỏi, ngươi có phải người giải được độc bọn ta hạ hay không?." Liêm Sinh nhướn mày nhìn lão hỏi.
"Đúng, là lão già ta." Tất nhiên là lão ta trị rồi. Cho dù thật sự không phải vậy nhưng với niềm kiêu hãnh của một đại phu lâu năm lão tất nhiên không thể nói mình chỉ phụ giúp giải độc.
"Thế, loại dược được giải hôm đó là gì?."
"........." Lâm Nhân Trung không ngờ hắn lại hỏi câu này, có chút không tiêu hóa được. Ta đây cũng muốn biết nó là gì này!