Hồng Ngài và Ngô Phỉ vô cùng ngạc nhiên trước cái tên đấy vì đó là cái tên quá đỗi thân quen với họ.
- Ngươi…ngươi tên Bạch Đình?
Hắn gãi gãi đầu ngại ngùng đáp:
- Mọi người ngạc nhiên vậy cũng đúng. Cái tên đó mà đặt lên người ta thì đúng là lạ thật. Ai cũng nghĩ tên này thích hợp cho nữ nhi hơn.
- À…không! Ta thấy nó rất hợp với ngươi! Haha…haha…
Ngô Phỉ đang nói chuyện với Đại Bạch thì bị Hồng Ngài lôi về thì thầm vào tai:
- Nè nè trên đời không lẽ có sự trùng hợp kiểu này luôn hả? Ở thiên giới chúng ta hay chọc con hổ kia tính khí như nam nhân vậy mà giờ chúng ta thật sự gặp một Bạch Đình phiên bản nam ở đây.
- Không phải phiên bản nam mà là trùng tên thôi.
Hai người họ cứ rù rì với nhau làm cho Đại Bạch có chút hiếu kì vì dẫu sao họ cũng như vậy sau khi nghe tên của chàng.
- À…hai vị có gì khúc mắc với tên của ta sao?
- Tại vì…ưm…ưm…
Hồng Ngài đang định nói thì bị Ngô Phỉ bịt chặt miệng lại rồi nhanh nhảu nói thay Hồng Ngài:
- À hahaha… không có gì đâu! Tên ngươi rất đẹp, đúng không A Ngài?
Hồng Ngài bị bịt chặt miệng chẳng thể nói nên đành gật đầu phối hợp với Ngô Phỉ nhưng cũng không quên lườm chàng một cái tóe lửa. Phàn Uyên cũng rất ngạc nhiên và hiếu kì. Có quá nhiều nhiều sự trùng hợp xảy ra đương nhiên chàng không thể không nghi ngờ. Chàng nhìn hắn từ đầu đến chân, cũng mở thần nhãn để xem cũng không thấy hắn sử dụng thuật dịch dung nào.
*Chẳng lẽ lại là trùng hợp sao?*
Suy nghĩ đôi chút chàng liền quyết định thăm dò hắn:
- Bọn ta chỉ ngạc nhiên thôi! Vì tên của người trùng tên với Đệ nhất Chiến thần của thiên giới bọn ta.
Vừa nói chàng vừa quan sát biểu hiện của hắn để xem hắn có để lộ sơ hở gì không. Lạ thay, hắn lại vui vẻ và có phần ngượng ngùng. Hắn bất giác mỉm cười rồi nói với chất giọng tự hào:
- Không giấu gì các vị! Vị đó là nghĩa muội kết bái của ta.
Nghe xong tất cả mọi người đều há hốc mồm ngạc nhiên. Họ không thể tin được trên đời có chuyện như này xảy ra.
- Ngươi…ngươi nói thật chứ!
Hắn gật đầu xác nhận lần nữa khiến Hồng Ngài không muốn tin cũng phải tin liền quay sang túm cổ Ngô Phỉ thì thầm to nhỏ:
- Không phải chứ! Chúng ta vào hang cọp thật rồi đó A Phỉ ơi.
- Lại sao nữa?
- Nãy giờ chúng ta vô lễ với hắn như vậy lỡ ả chằng tinh Bạch Đình biết được là bọn mình tiêu đời.
- Biết vậy thì nín mỏ lại đi.
—
Một khắc sau thì thức ăn cũng đã dọn lên bàn đầy đủ và tươm tất. Tất cả mọi người cùng quây quần bên nhau ăn bữa cơm. Mối quan hệ giữa Đại Bạch, Ngô Phỉ, Hồng Ngài và Phàn Uyên cũng đột nhiên trở nên tốt đẹp hơn. Họ ngồi cạnh nhau, trò chuyện cũng rất vui vẻ, chẳng còn đâu những ánh mắt hình viên đạn hay những nét mặt nghi ngờ dành cho nhau. Ngô Phỉ dòm trước ngó sau hồi lâu liền hỏi:
- Ủa thằng nhóc kia đâu rồi? Sao ta không thấy?
Người vợ liền ngại ngùng lên tiếng:
- Thằng bé đợi lâu quá nên đi ngủ mất rồi. Bây giờ chắc nó cũng đang vào giấc, tí nữa ta sẽ cho nó ăn sau. Ngài cứ ăn tự nhiên.
Ngô Phỉ gật gật rồi nói tiếp:
- Vậy tỷ cứ ngồi xuống dùng cơm chung cho vui. Người trong nhà không hà!
Người phụ nữ nghe xong liền đưa ánh mắt khó hiểu sang phu quân của mình. Đại Bạch cười dịu dàng rồi nói:
- Nàng ngồi xuống ăn đã rồi ta sẽ nói cho nàng nghe.
Người phụ nữ dè dặt ngồi xuống bàn nhưng gương mặt vẫn cứ hoang mang, liền ghé sát tai Đại Bạch thì thầm:
“Chuyện này là sao? Sao là người một nhà?”
Đại Bạch và nốt miếng cơm rồi từ tốn kể nàng nghe:
- Ba vị ân nhân đây đều là huynh đệ tốt của tiểu muội nhà chúng ta đấy.
Song chàng giới thiệu từng người cho nàng biết:
- Vị trông nho nhã này là Đại thiên tử-Phàn Uyên. Kế bên trái là Ngô Phỉ. Còn vị nhìn hiền hiền này là Hồng Ngài.
Vừa nghe xong, đôi mắt nàng long lanh lên vì vui mừng cũng vừa ngạc nhiên.
- Thật sao? Có chuyện trùng hợp như vậy sao?
- Thật, ta lừa nàng làm gì!
- Ta cứ nghe Tiểu Bạch nhắc đến. Không ngờ được gặp mọi người trong hoàn cảnh này.
*phụt*
Đột nhiên có tiếng cười phá lên làm cho bầu không khí có chút gượng gạo. Mọi ánh mắt đều hướng về một nơi. Vâng, đó là Hồng Ngài. Không biết trong câu nói của nàng ấy, có điều gì buồn cười đến nỗi vị chiến thần đây cười phụt cả cơm ra bàn thế kia. Ngô Phỉ cười trừ cho qua rồi nói:
- Không có gì! Mọi người dùng bữa tiếp đi ha! Haha
Song chàng quay sang Hồng Ngài thì thầm:
“Huynh bị hâm à? Mắc gì cười?”
Hồng Ngài cố nén cơn buồn cười để trả lời Ngô Phỉ:
" Huynh không nghe thấy gì à? “Tiểu Bạch” đó! Chưa bao giờ ta nghe có người gọi con hổ kia theo kiểu con nít như vậy hết."
“Vậy là buồn cười dữ chưa?”
“Đương nhiên! Ta có thể tưởng tượng được mặt cô ta sẽ khó coi thế nào thì ta cũng gọi cô ta như vậy! Há há há…”
Ngô Phỉ lắc đầu ngao ngán trước suy nghĩ ấu trĩ của Hồng Ngài. Chàng liền nhanh tay cầm lấy cái đùi gà, thô bạo nhét vào miệng Hồng Ngài.
“Muốn sống yên thì ngoan ngoãn ăn đi!”
Nhìn thấy cái đùi gà nằm yên vị trong miệng Hồng Ngài cùng với cái biểu cảm oan khuất của chàng khiến cho mọi người cười không kịp bụm miệng. Hồng Ngài đành lủi thủi gặm đùi gà mặc cho mọi người đang cười nhạo mình.
Người im hơi lặng tiếng nhất đội là Phàn Uyên bỗng dưng lên tiếng:
- À nãy giờ ta chỉ mới biết tên của Bạch Đình. Không biết Bạch phu nhân tên họ là chi?
Nghe đại thiên từ hỏi tên mình, nàng liền cung kính dạ thưa:
- Tiểu nhân tên là Dung Diệp. Chân thân là một đóa bồ công anh.
Phàn Uyên gật đầu rồi cười nói:
- Ta với Bạch Đình tướng quân cũng coi như có quen biết. Với hiện tại ta cũng đang đi điều tra ngầm nên Bạch phu nhân cư xử với ta bình thường như các vị khác là được.
Nàng gật đầu nhận lệnh. Đột nhiên Đại Bạch lên tiếng:
- Không biết Phàn Uyên huynh bao nhiêu tuổi rồi?
- Tại hạ cũng đã 5500 tuổi.
Nghe xong Đại Bạch liền ngạc nhiên:
- Thật sao? Trông huynh vẫn còn rất trẻ so với độ tuổi ấy!
Phàn Uyên cười ngượng ngùng đáp:
- Ta cũng đã lên thượng thần rồi thì tuổi cũng chẳng thể nhỏ.
Hai người họ đang nói chuyện thì đột nhiên Hồng Ngài lên tiếng:
- Ủa vậy tính ra Bạch Đình kia là già nhất trong chúng ta rồi!
Nghe xong Ngô Phỉ hết hồn đến sặc cơm:
- Huynh nói khùng nói điên gì vậy?
Hồng Ngài liền thao thao bất tuyệt:
- Huynh xem! Trừ Phàn Uyên ra thì trong bốn chúng ta thì Bạch Đình và Phàn Long bằng tuổi. Nhưng thật ra Phàn Long chỉ mới 4998 năm tuổi thôi còn Bạch Đình đã 5001 tuổi rồi. Đương nhiên là cô ta già nhất rồi. Há há há
- Ngươi…ngươi tên Bạch Đình?
Hắn gãi gãi đầu ngại ngùng đáp:
- Mọi người ngạc nhiên vậy cũng đúng. Cái tên đó mà đặt lên người ta thì đúng là lạ thật. Ai cũng nghĩ tên này thích hợp cho nữ nhi hơn.
- À…không! Ta thấy nó rất hợp với ngươi! Haha…haha…
Ngô Phỉ đang nói chuyện với Đại Bạch thì bị Hồng Ngài lôi về thì thầm vào tai:
- Nè nè trên đời không lẽ có sự trùng hợp kiểu này luôn hả? Ở thiên giới chúng ta hay chọc con hổ kia tính khí như nam nhân vậy mà giờ chúng ta thật sự gặp một Bạch Đình phiên bản nam ở đây.
- Không phải phiên bản nam mà là trùng tên thôi.
Hai người họ cứ rù rì với nhau làm cho Đại Bạch có chút hiếu kì vì dẫu sao họ cũng như vậy sau khi nghe tên của chàng.
- À…hai vị có gì khúc mắc với tên của ta sao?
- Tại vì…ưm…ưm…
Hồng Ngài đang định nói thì bị Ngô Phỉ bịt chặt miệng lại rồi nhanh nhảu nói thay Hồng Ngài:
- À hahaha… không có gì đâu! Tên ngươi rất đẹp, đúng không A Ngài?
Hồng Ngài bị bịt chặt miệng chẳng thể nói nên đành gật đầu phối hợp với Ngô Phỉ nhưng cũng không quên lườm chàng một cái tóe lửa. Phàn Uyên cũng rất ngạc nhiên và hiếu kì. Có quá nhiều nhiều sự trùng hợp xảy ra đương nhiên chàng không thể không nghi ngờ. Chàng nhìn hắn từ đầu đến chân, cũng mở thần nhãn để xem cũng không thấy hắn sử dụng thuật dịch dung nào.
*Chẳng lẽ lại là trùng hợp sao?*
Suy nghĩ đôi chút chàng liền quyết định thăm dò hắn:
- Bọn ta chỉ ngạc nhiên thôi! Vì tên của người trùng tên với Đệ nhất Chiến thần của thiên giới bọn ta.
Vừa nói chàng vừa quan sát biểu hiện của hắn để xem hắn có để lộ sơ hở gì không. Lạ thay, hắn lại vui vẻ và có phần ngượng ngùng. Hắn bất giác mỉm cười rồi nói với chất giọng tự hào:
- Không giấu gì các vị! Vị đó là nghĩa muội kết bái của ta.
Nghe xong tất cả mọi người đều há hốc mồm ngạc nhiên. Họ không thể tin được trên đời có chuyện như này xảy ra.
- Ngươi…ngươi nói thật chứ!
Hắn gật đầu xác nhận lần nữa khiến Hồng Ngài không muốn tin cũng phải tin liền quay sang túm cổ Ngô Phỉ thì thầm to nhỏ:
- Không phải chứ! Chúng ta vào hang cọp thật rồi đó A Phỉ ơi.
- Lại sao nữa?
- Nãy giờ chúng ta vô lễ với hắn như vậy lỡ ả chằng tinh Bạch Đình biết được là bọn mình tiêu đời.
- Biết vậy thì nín mỏ lại đi.
—
Một khắc sau thì thức ăn cũng đã dọn lên bàn đầy đủ và tươm tất. Tất cả mọi người cùng quây quần bên nhau ăn bữa cơm. Mối quan hệ giữa Đại Bạch, Ngô Phỉ, Hồng Ngài và Phàn Uyên cũng đột nhiên trở nên tốt đẹp hơn. Họ ngồi cạnh nhau, trò chuyện cũng rất vui vẻ, chẳng còn đâu những ánh mắt hình viên đạn hay những nét mặt nghi ngờ dành cho nhau. Ngô Phỉ dòm trước ngó sau hồi lâu liền hỏi:
- Ủa thằng nhóc kia đâu rồi? Sao ta không thấy?
Người vợ liền ngại ngùng lên tiếng:
- Thằng bé đợi lâu quá nên đi ngủ mất rồi. Bây giờ chắc nó cũng đang vào giấc, tí nữa ta sẽ cho nó ăn sau. Ngài cứ ăn tự nhiên.
Ngô Phỉ gật gật rồi nói tiếp:
- Vậy tỷ cứ ngồi xuống dùng cơm chung cho vui. Người trong nhà không hà!
Người phụ nữ nghe xong liền đưa ánh mắt khó hiểu sang phu quân của mình. Đại Bạch cười dịu dàng rồi nói:
- Nàng ngồi xuống ăn đã rồi ta sẽ nói cho nàng nghe.
Người phụ nữ dè dặt ngồi xuống bàn nhưng gương mặt vẫn cứ hoang mang, liền ghé sát tai Đại Bạch thì thầm:
“Chuyện này là sao? Sao là người một nhà?”
Đại Bạch và nốt miếng cơm rồi từ tốn kể nàng nghe:
- Ba vị ân nhân đây đều là huynh đệ tốt của tiểu muội nhà chúng ta đấy.
Song chàng giới thiệu từng người cho nàng biết:
- Vị trông nho nhã này là Đại thiên tử-Phàn Uyên. Kế bên trái là Ngô Phỉ. Còn vị nhìn hiền hiền này là Hồng Ngài.
Vừa nghe xong, đôi mắt nàng long lanh lên vì vui mừng cũng vừa ngạc nhiên.
- Thật sao? Có chuyện trùng hợp như vậy sao?
- Thật, ta lừa nàng làm gì!
- Ta cứ nghe Tiểu Bạch nhắc đến. Không ngờ được gặp mọi người trong hoàn cảnh này.
*phụt*
Đột nhiên có tiếng cười phá lên làm cho bầu không khí có chút gượng gạo. Mọi ánh mắt đều hướng về một nơi. Vâng, đó là Hồng Ngài. Không biết trong câu nói của nàng ấy, có điều gì buồn cười đến nỗi vị chiến thần đây cười phụt cả cơm ra bàn thế kia. Ngô Phỉ cười trừ cho qua rồi nói:
- Không có gì! Mọi người dùng bữa tiếp đi ha! Haha
Song chàng quay sang Hồng Ngài thì thầm:
“Huynh bị hâm à? Mắc gì cười?”
Hồng Ngài cố nén cơn buồn cười để trả lời Ngô Phỉ:
" Huynh không nghe thấy gì à? “Tiểu Bạch” đó! Chưa bao giờ ta nghe có người gọi con hổ kia theo kiểu con nít như vậy hết."
“Vậy là buồn cười dữ chưa?”
“Đương nhiên! Ta có thể tưởng tượng được mặt cô ta sẽ khó coi thế nào thì ta cũng gọi cô ta như vậy! Há há há…”
Ngô Phỉ lắc đầu ngao ngán trước suy nghĩ ấu trĩ của Hồng Ngài. Chàng liền nhanh tay cầm lấy cái đùi gà, thô bạo nhét vào miệng Hồng Ngài.
“Muốn sống yên thì ngoan ngoãn ăn đi!”
Nhìn thấy cái đùi gà nằm yên vị trong miệng Hồng Ngài cùng với cái biểu cảm oan khuất của chàng khiến cho mọi người cười không kịp bụm miệng. Hồng Ngài đành lủi thủi gặm đùi gà mặc cho mọi người đang cười nhạo mình.
Người im hơi lặng tiếng nhất đội là Phàn Uyên bỗng dưng lên tiếng:
- À nãy giờ ta chỉ mới biết tên của Bạch Đình. Không biết Bạch phu nhân tên họ là chi?
Nghe đại thiên từ hỏi tên mình, nàng liền cung kính dạ thưa:
- Tiểu nhân tên là Dung Diệp. Chân thân là một đóa bồ công anh.
Phàn Uyên gật đầu rồi cười nói:
- Ta với Bạch Đình tướng quân cũng coi như có quen biết. Với hiện tại ta cũng đang đi điều tra ngầm nên Bạch phu nhân cư xử với ta bình thường như các vị khác là được.
Nàng gật đầu nhận lệnh. Đột nhiên Đại Bạch lên tiếng:
- Không biết Phàn Uyên huynh bao nhiêu tuổi rồi?
- Tại hạ cũng đã 5500 tuổi.
Nghe xong Đại Bạch liền ngạc nhiên:
- Thật sao? Trông huynh vẫn còn rất trẻ so với độ tuổi ấy!
Phàn Uyên cười ngượng ngùng đáp:
- Ta cũng đã lên thượng thần rồi thì tuổi cũng chẳng thể nhỏ.
Hai người họ đang nói chuyện thì đột nhiên Hồng Ngài lên tiếng:
- Ủa vậy tính ra Bạch Đình kia là già nhất trong chúng ta rồi!
Nghe xong Ngô Phỉ hết hồn đến sặc cơm:
- Huynh nói khùng nói điên gì vậy?
Hồng Ngài liền thao thao bất tuyệt:
- Huynh xem! Trừ Phàn Uyên ra thì trong bốn chúng ta thì Bạch Đình và Phàn Long bằng tuổi. Nhưng thật ra Phàn Long chỉ mới 4998 năm tuổi thôi còn Bạch Đình đã 5001 tuổi rồi. Đương nhiên là cô ta già nhất rồi. Há há há