- Dạ đâu có, ngài nghĩ nhiều rồi! Cháu chỉ là dân đen hèn mọn ở yêu giới mà thôi.
Ngô Phỉ nhìn nhóc ta cười nói như không thì lại có chút đa nghi. Nhưng thật sự lời cậu bé nói cũng có vài phần đáng tin. Con nhà quyền quý thì sao lại bị bắt tới đây chịu khổ được chứ. Chàng nhìn cậu bé từ trên xuống dưới cũng không thấy cậu mang sức mạnh tiềm ẩn nào. Hồng Ngài và Phàn Uyên cởi trói cho những người khác và thả họ đi rồi qua chỗ Ngô Phỉ.
- Nè A Phỉ ta làm xong nhiệm vụ huynh giao rồi đó nha.
Hồng Ngài đến bên và vỗ vai Ngô Phỉ. Song chàng cũng để ý đến tên nhóc đấy.
- Ủa huynh quen cậu nhóc này hả A Phỉ?
- Không quen! Nhưng lại có chút cảm giác thân thuộc.
Đáp lời Hồng Ngài vừa xong, Ngô Phỉ liền quay sang nói với cậu bé:
- Nhóc tên gì đấy? Nhà ở đâu? Ta hộ tống nhóc về.
Cậu nhóc thật thà đáp:
- Cháu tên là Bạch Nhiên...
Nói được nửa câu thì cậu nhóc liền thay đổi thái độ và trầm giọng lại:
- ...và có lẽ chính cháu mới là người hộ tống ba vị.
Ba người họ nghe xong liền bất ngờ với câu nói của cậu nhóc. Hàm ý của cậu là gì khi nói như vậy? Cả thái độ đó nữa là sao? Cứ như cậu nhìn thấu hết sự tình đằng sau vậy.
- Nhóc suy nghĩ gì mà lại nói như thế?
Cậu bé điềm tĩnh trả lời câu hỏi của Phàn Uyên:
- Cháu nghĩ đơn giản lắm! Tiên nhân mà phải đi bộ vượt biên để đến yêu giới sao ạ?
Hồng Ngài phụt cười trước suy nghĩ giản đơn của cậu nhóc.
- Bọn ta muốn đi bộ cũng không được sao?
Nhưng cậu nhóc lại đưa ra một lí lẽ khác:
- Vậy tại sao ba vị lại không mặc tiên bào? Còn nữa, nếu yêu giới cùng lúc đón ba vị tiên thì sao lại không chuẩn bị lễ rước rình rang như những lần trước?
Hồng Ngài liền cứng họng trước cậu nhóc. Cậu bé này cũng tinh ý quá rồi, tuy cậu nói xuất thân bần hèn nhưng lại biết nghi lễ cơ bản của yêu giới và biết luôn cả tiên bào trông như thế nào. Chính sự thông minh và nhạy bén của cậu đã khiến cho ba vị thần đây có vài phần nể phục. Để thử thêm tài suy luận của cậu bé, Ngô Phỉ liền hỏi:
- Cứ cho như nhóc nói đúng đi! Nhưng mà tại sao bọn ta phải làm vậy chứ?
Cậu nhóc trả lời ngay mà chẳng màng suy nghĩ:
- Ba vị muốn bí mật điều tra yêu giới phải không?
Ngô Phỉ ngạc nhiên nhìn cậu rồi lại nhìn hai người đồng đội của mình như muốn nói rằng cậu nhóc này cũng đỉnh quá rồi. Họ bất ngờ đến ngây người nhưng cậu nhóc vẫn bình thản nói tiếp:
- Ba vị đừng quá ngạc nhiên! "Ngài ấy" đã tiên đoán được kiếp nạn của yêu giới rồi nên muốn cháu ra đây giúp đỡ ba vị.
Ba người họ nhìn nhau cười vì không ngờ họ cũng có một ngày được nhận sự giúp đỡ từ một cậu bé nhỏ tuổi. Đã thế cậu bé này vừa hồn nhiên nhưng cũng rất bí ẩn.
- Vậy Ngô Phỉ ta phải nhờ nhóc rồi!
- Cả Hồng Ngài ta nữa!
- Ta là Phàn Uyên! Đa tạ nhóc đã giúp đỡ.
Cậu nhóc ấy lại trở về trạng thái ngây ngô, hồn nhiên đúng tuổi và tỏ ra vui vẻ đáp:
- Dạ được! Cháu biết có một lối đi bí mật vào yêu giới mà không đi ngang qua lính canh. Ba vị đi theo cháu!
Thế là cậu cứ lon ton chạy trước để mặc ba "lão già" kia vẫn còn ngơ ngác vì tốc độ thay đổi chóng mặt của cậu nhóc. Nhưng họ biết làm gì khác ngoài đi theo "hướng dẫn viên du lịch tí hon" này chứ.
Đi được một đoạn thì Hồng Ngài quay sang hỏi Ngô Phỉ:
- A Phỉ, nãy huynh có nghe nhóc kia nhắc tới "ngài ấy" không?
- Ta đâu có điếc!
Ngô Phỉ trả lời qua loa cho có trả lời để Hồng Ngài đỡ quê. Nhưng Hồng Ngài lại dỗi hờn Ngô Phỉ vì thái độ nói chuyện.
- Ê nè huynh bớt chơi với "con hổ" kia đi nhe! Ta chỉ hỏi thôi mà. Huynh trả lời có hoặc không là được rồi cần gì ăn nói cọc cằn vậy.
Ngô Phỉ quay sang cười với Hông Ngài nhưng nụ cười không tự nhiên lắm.
- Dạ thưa ta có nghe! Thế thì sao nào?
- Thế "ngài ấy" là ai nhỉ? Huynh có biết không?
Ngô Phỉ ngao ngán trả lời:
- Ta có phải thần tiên đâu mà cái gì cũng biết! Mai mốt bớt hỏi mấy câu vô tri đó lại đi!
- Ủa vậy chứ huynh không phải thần hả?
Ngô Phỉ bị vả mặt bởi chính lời nói của mình ngay lập tức, bị vả đến sượng trân không biết đáp trả thế nào. Chàng nhìn Hồng Ngài đầy bất lực rồi bỏ đi nhanh về trước. Hông Ngài thấy thế cũng đơ ra vài giây nhưng rồi lại bám theo Ngô Phỉ tiếp tục hỏi:
- Ê nè huynh có thấy tên cậu bé này quen quen không?
Ngô Phỉ cũng cảm thấy như thế nên lần này chàng đã trả lời rất đàng hoàng:
- Ừ ta thấy khá giống tên của Bạch Đình. Với lại cậu nhóc này cho ta cảm giác rất giống Bạch Đình. Không hiểu sao!
- Bộ ở yêu giới họ Bạch phổ biến lắm hả? Ủa sao ta nhớ yêu giới đâu có đặt tên theo họ cha mẹ đâu ta?
- Thì người ta thích thì người ta đặt! Ngộ ghê! Lại bắt đầu hỏi vô tri rồi đó nha.
- Ê A Phỉ, có khi nào Bạch Đình có con riêng ở yêu giới không?
Vừa nghe câu hỏi đó là Ngô Phỉ liền kí đầu Hồng Ngài một cái rõ đau.
- Trời ơi huynh chán sống hả? Bạch Đình mà nghe được là đem huynh đi xé phay, trộn gỏi luôn bây giờ. Lúc đó ta không cản được đâu nha.
Hồng Ngài xoa xoa đầu vì đau.
- Sao huynh ra tay mạnh vậy? Ta chỉ giỡn tí thôi mà. Chỗ bằng hữu với nhau mà lại..
- Giỡn không vui thì người ta gọi là vô duyên đấy ông thần.
Phàn Uyên ở bên ngoài chỉ biết đi kế bên cậu nhóc cho đỡ cô đơn thôi chứ không tày nào xen vào cuộc nói chuyện vô tri của hai người họ được.
Nhưng mọi cuộc thảo luận đã dừng lại vì có một thứ khiến họ phải trầm trồ. Trước mắt họ là một vách đá cao sừng sững với dây leo chằng chịt. Xung quanh cũng um tùm với những bụi cây rừng. Hoàn toàn trái ngược với khung cảnh ngoài biên giới kia.
- Nè nhóc có chắc là nhóc dẫn đường được không? Sao ta thấy có vẻ như chúng vào ngõ cụt rồi?
- Huynh im đi A Ngài! Nãy giờ miệng cứ tía lia quài vậy?
Phàn Uyên bỏ ngoài tai cuộc tranh luận của hai người họ và cuối cùng chúng ta cũng nghe được một câu nói có chiều sâu từ Phàn Uyên.
- Cậu bé nè! Ở đây có phải là hang động ẩn giấu hay gì đó tương tự phải không? Vì những dây leo này đều không thuộc loại leo trên đá.
- Ngài hay thật đó!
Cậu bé vỗ tay tán dương chàng rồi bước đến vén lớp màng dây leo đó qua một bên. Một cửa hang động hiện ra trước mắt.