• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Mặc dù tối mai mới là thọ yến chính thức, nhưng trên thực tế các vị khách quý được mời trong đêm nay đều tới đây ân cần thăm hỏi Tống Chi Nhậm.

Giữa đám người muôn hình muôn vẻ, ánh mắt Cận Tử Kỳ lưu chuyển chẳng có mục tiêu, giống như đang tìm kiếm cái gì đó bất quá hai mắt lại giống như là lơ đãng mà lướt qua.

“Sao vậy, liên tục ngây ngây ngô ngô, còn chưa tỉnh ngủ hả?”

Doãn Lịch đi tới nhẹ nhàng đụng một cái vào bả vai cô, sau đó ân cần hỏi thăm.

Cận Tử Kỳ lắc lắc đầu, trên mặt đã lộ rõ vẻ mệt mỏi: “Ừ, anh gặp cha của em nói một tiếng, em đi về trước.”

“Một mình có được không?”

Cận Tử Kỳ cười yếu ớt đáp lại, tạm biệt Doãn Lịch xong lập tức rời khỏi phòng ăn.

Lúc này cô không trở về phòng, mà là đi trên boong thuyền hóng mát.

Kết quả vừa đi lên cầu thang lại thấy được bên cạnh mạn thuyền có đốm lửa nhỏ lúc sáng lúc tối lượn lờ.

Tốc độ bước chân của Cận Tử Kỳ chậm lại, nhưng người dựa ở mạn thuyền đang hóng gió rõ ràng đã nghe được tiếng bước chân, dưới ánh đèn sáng tắt chập chờn ở boong tàu, quay đầu lại.

Tống Kỳ Diễn bị gió biển thổi khá xốc xếch, đầu mày cao khẽ nhăn, ánh mắt hơi có vẻ mê ly, giống như quý tộc Châu Âu trong những bộ phim trắng đen thuở thập niên ba mươi bước ra.

Cận Tử Kỳ từ từ dừng bước, cô để ý đến phía tay trái Tống Kỳ Diễn vẫn còn cầm một chai rượu mang ký hiệu Hennessy, chân mày không khỏi nhíu lên.

Nhưng cô không nói gì thêm, chỉ hơi khựng lại, sau đó liền xoay người đi trở về.

Bước chân của Cận Tử Kỳ lúc ban đầu ung dung thong thả về sau càng rối loạn, bước chân trầm ổn sau lưng càng đi nhanh đến gần, khi trái tim của cô gần như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực, lại bị một sức mạnh cường đại đến không cách nào phản kích tiến lên giam cầm vô trong lồng ngực.

Không kịp phát ra bất kỳ thanh âm nào, hai tay Tống Kỳ Diễn đã buộc chặt, hắn cúi đầu vùi vào chiếc gáy thơm mát của cô, hơi thở mang theo mùi rượu phun vào trong tai cô, thì thầm lên tiếng: “Chỉ ôm một chút, chỉ ôm một chút thôi.”

Trong lòng Cận Tử Kỳ tiến hành thiên nhân giao chiến, thân thể cũng đã thôi giãy dụa, mặc cho hắn ôm lấy thật chặt.

Tống Kỳ Diễn rất hài lòng uốn cong khóe miệng, ấn đầu của cô vào trong ngực, rõ ràng có thể nghe được tiếng tim đập dồn dập.

“Tôi đột nhiên muốn kể một câu chuyện xưa, em muốn nghe không?”

Cận Tử Kỳ nghe vậy không khỏi hoảng hốt, tiếng nói của Tống Kỳ Diễn cũng đã vang lên lần nữa, cô nghĩ, bất luận câu trả lời của cô là gì, tự hắn cũng sẽ nói tiếp.

“Đã từng có một người thanh niên trẻ tuổi ôm chí hướng thật cao xa từ trong núi lớn đi ra bên ngoài. Anh ta so với người thường nỗ lực chịu khó học tập gấp mười lần, sau khi tốt nghiệp đã thành công tiến vào làm việc cho một tập đoàn có tài lực hùng hậu nhất nhì trong thành phố vào lúc ấy. Mặc dù công việc có phần thu nhập ổn định, anh ta vẫn không vì vậy mà dừng bước, anh ta như tên cuồng việc mà liều mạng làm việc, rất nhanh đã vượt lên dẫn đầu công trạng ngồi lên vị trí giám đốc.”

Cận Tử Kỳ trầm mặc đảm nhiệm vai trò người lắng nghe, Tống Kỳ Diễn chợt buông cô ra, hắn cười cười bí hiểm, lại ngửa đầu uống một hớp rượu, sau đó lướt qua cô từ từ bước đi thong thả trở lại bên mạn thuyền.

Thân thể hắn cao to chậm rãi trượt xuống dọc theo lan can, cho đến khi ngồi hẳn trên mặt đất, nhưng hắn vẫn không thèm để ý, chỉ hí mắt ngắm nhìn ánh sao chập chờn nơi phương xa.

Cận Tử Kỳ không biết mình tại sao lại cùng đi qua, cô đứng bên chân người đàn ông đang chán chường, cúi đầu hỏi một câu: “Vậy sau đó thế nào?”

Tống Kỳ Diễn lắc lắc chai rượu trong tay, cười khẽ, thở dài, dùng giọng điệu lười biếng trả lời: “Người nắm quyền tập đoàn lúc ấy gia đình giàu có nhất toàn thành, không con nối dõi chỉ có một người con gái, dĩ nhiên được coi là hòn ngọc quý trên tay, nhưng mà, vị thiên kim tiểu thư này cũng rất ít khi xuất hiện ở trong tầm mắt dân chúng, rất nhiều người đều cho rằng cô là nàng công chúa cao quý trầm mặc, lại có rất ít người biết rằng… cô, kỳ thực là người câm điếc.”

“Họ yêu nhau sao?” Cận Tử Kỳ rất ít khi sẽ đối với những thứ ân oán của nhà giàu mà cảm thấy hứng thú, nhưng bây giờ cô lại nhịn không được muốn đi thăm dò câu chuyện xưa từ trong miệng của Tống Kỳ Diễn.

Có lẽ, hết thảy hiếu kỳ và hứng thú chẳng qua đều do xuất xứ từ người đàn ông mang tên Tống Kỳ Diễn này…

Tống Kỳ Diễn ngẩng đầu nhìn cô, nhếch miệng cười: “Đúng nha, tài tử giai nhân vừa gặp đã yêu, ví như một đoạn giai thoại từ trước đến nay được phổ nhạc không ít.”

Cận Tử Kỳ từ trên gương mặt tươi cười của hắn lại không cảm nhận được chút nào sung sướng, hắn cười cũng không đạt đến đáy mắt, khóe miệng chua xót ngưng kết thành một nụ cười giễu cợt thê lương, giọng nói cũng trở nên chán nản lạnh nhạt hơn.

“Đúng là chẳng ai ngờ rằng vị tài tử này trước lúc lên trên đại học ở trong núi đã có người yêu, hai người thậm chí đã từng bày tiệc rượu và có một đứa con gái, mà năm đó khi anh ta gặp được vị thiên kim kia đã ba mươi hai tuổi.”

“Đối mặt với thanh mai trúc mã, người vợ sơn thôn ôn nhu mộc mạc và với một vị thiên kim câm điếc xuất thân danh môn gia tài bạc triệu, anh ta đã che giấu thông tin của người trước, đạo nghĩa không thể chùn bước mà lựa chọn người sau.”

Tống Kỳ Diễn đột nhiên cúi đầu cười ra tiếng, khi đó Cận Tử Kỳ nhíu chặt lông mày, hắn lại gật gật đầu, bùi ngùi tự lẩm bẩm: “Người tìm chỗ cao mà đi, nước chảy qua chỗ trũng, không có gì đáng trách.”

Cận Tử Kỳ nghe đến đó, thế nhưng trong lòng không tiếp nhận hết thảy, cô nhíu mày nhìn sang Tống Kỳ Diễn, người đàn ông cường thế mà thần bí lúc này lại tựa như một đứa trẻ cô đơn bất lực ngồi trong một góc u ám.

Gió đêm vù vù thổi qua từng đợt, giữa hai người thật lâu không nói gì, Cận Tử Kỳ cũng không mở miệng thúc giục, chỉ ngồi xổm xuống lẳng lặng chờ đợi ở bên cạnh hắn.

“Kết hôn được bốn năm, vị danh môn thiên kim này có thai, nhưng cũng trong lúc vô tình biết được chuyện tình yêu của chồng, trời sinh tàn tật tạo thành tự ti cùng thiếu hụt cảm giác an toàn đã trói buộc cô, sau khi biết rõ chân tướng chồng ở ngoài có Kim Ốc Tàng Kiều vẫn như xưa dè dặt cẩn thận từng li từng tí duy trì xây đắp cuộc hôn nhân từ những lời nói dối.”

“Vượt qua cuộc sống giày xéo lạnh nhạt thêm việc mang thai làm cho tinh thần yếu ớt, rốt cục khi mang thai được tám tháng trong lúc vô ý té ngã ở đầu cầu thang, khi vị thiên kim câm điếc này trở dạ không chịu nổi hai phương diện sinh lý và tâm lý cùng dày vò nên rong huyết mà chết.”

“Không người nào biết, cô ấy sở dĩ té ngã là vì cô phát hiện trong túi quần áo của chồng có một phong thư, đến từ chính người phụ nữ kia, chỉ có một câu nói — ”

Tống Kỳ Diễn quay đầu ngưng mắt nhìn chằm chằm Cận Tử Kỳ bên cạnh, ánh mắt của hắn sớm đã hiện đầy tia máu, thần sắc của hắn ảm đạm hơn, cười khổ: “Người phụ nữ kia nói, cô ta sẽ đem đứa nhỏ đi huỷ diệt.”

Cận Tử Kỳ đối diện ánh mắt mệt mỏi mà u lãnh của Tống Kỳ Diễn, không biết nên nói tiếp như thế nào, mỗi gia tộc giàu sang quyền quý đều có phát sinh bê bối không muốn ai biết.

Ở trong câu chuyện cũ này, bất quá cô là người ngoài cuộc, không có có tư cách gì hỏi nhiều, cho dù hỏi, Tống Kỳ Diễn cũng sẽ thấy không cần phải nói cho cô biết, giữa hai người lần nữa trầm mặc trở lại.

Rất lâu sau đó, mãi cho đến khi tứ chi bắt đầu lạnh lên, Cận Tử Kỳ mới phát hiện mình khi nào đã ngồi trên mặt đất.

Cô dự định đứng dậy, cánh tay lại bị Tống Kỳ Diễn kéo lấy mạnh mẽ, lại ngã ngồi trở về, chỉ là lần này hơi có bất đồng, cô lảo đảo một cái rồi nằm ở trên ngực của hắn.

“Tại sao vẫn không kết hôn?” Tống Kỳ Diễn nhìn chằm chằm vào mặt cô, giữa vẻ mặt hoa đào ửng đỏ cùng trông bên nọ ngó bên kia, thành thật mà nói, sớm vào bốn năm trước, người phụ nữ này đã trêu chọc tiếng lòng tĩnh mịch của hắn.

Cận Tử Kỳ nằm ở trên ngực hắn, hai tay của cô đặt trên ngực và trên bụng của hắn, cho dù là cách lớp áo thể thao, lòng bàn tay cô cũng có thể chạm đến bắp thịt rắn chắc tinh tráng dưới kia.

Đôi mắt cô hỗn loạn đối mặt với hắn: “Anh quản nhiều quá.” Giọng nói coi như dịu dàng, có lẽ nguyên nhân bởi vì câu chuyện xưa kia.

“Chẳng lẽ tôi không thể quản em sao?” Lông mày anh tuấn không vui cau chặt, “Không để cho tôi quản vậy em muốn cho ai quản?”

Tống Kỳ Diễn kia hình dáng rất giống người Tây phương bất mãn bắt đầu bao phủ nồng đậm, khóe miệng kéo căng nhìn chằm chằm Cận Tử Kỳ.

Cùng một tên sâu rượu uống say mà nghiêm túc, bạn liền thua, còn có thể thất bại thảm hại.

Cận Tử Kỳ biết rõ điểm này, chỉ có thể biết điều không lên tiếng, khi lực đạo của Tống Kỳ Diễn giam cầm ở bên vòng eo của cô từ từ buông lỏng, cô mới thử thoát khỏi khống chế mà đứng dậy.

Thân thể đứng vững Cận Tử Kỳ lúc này mới phát hiện, Tống Kỳ Diễn căn bản không phải tự nguyện buông cô ra, mà là hắn đã ngủ rồi.

Hắn tựa ở trên mạn thuyền, chân mày vẫn không buông lỏng, đường nét ngũ quan góc cạnh duyên dáng đã không còn lạnh lùng nghiêm nghị như lúc tỉnh, bình lặng thêm vài phần an ổn điềm tĩnh, hàng lông mi thật dài dưới mí mắt toả ra một bóng râm.

Cận Tử Kỳ lẳng lặng đứng lại, quan sát hắn chốc lát, mới thu hồi tâm tư đang chạy nhảy.

Cô gọi nhân viên phục vụ tới đưa Tống Kỳ Diễn trở về phòng, sau khi xác nhận hắn không có việc gì mới trở lại phòng của mình mà nghỉ ngơi.

Trước khi bước vào giấc mộng, trong đầu cô chợt loé lên lời kể của Tống Kỳ Diễn về câu chuyện xưa kia.

Trong bóng đêm cô mở mắt ra, con ngươi mắt như ánh sao lóng lánh ngơ ngẩn xuất thần…

————————————————————–

Thọ yến bảy mươi tuổi của Tống Chi Nhậm, phòng yến tiệc trong du thuyền đã tập họp nhiều nhân vật nổi tiếng, tiếng đàn vi-ô-lông-xen du dương giống như một tầng vải sa mỏng bao trùm khắc chế lại tiếng cười nói của các tân khách.

Khi Cận Tử Kỳ khoác tay Cận Chiêu Đông vào hội trường, nhận lấy đủ các loại ánh mắt nhìn chăm chú, tiếp theo cùng Cận Chiêu Đông đến chỗ các vị tiền bối trên thương trường để chào hỏi.

Cô không chọn cùng Cận Chiêu Đông ngồi chung một bàn với Tống Chi Nhậm, bởi vì bản thân cô không được tự nhiên với nhà hộ Tống, nếu đi theo kết quả chỉ càng khiến không khí thêm khó chịu lạnh cứng.

Đợt thọ yến này người của Tống gia cơ bản đều đến đông đủ, ngay cả Tô Tấn An quanh năm luôn bận rộn ở các công trình kiến trúc cũng tới, đang cùng Tống Nhiễm Cầm sắm vai vợ chồng gương mẫu đằm thắm.

Khi Cận Tử Kỳ nhìn sang, lại nhìn thấy Cận Chiêu Đông đang cùng Tống Chi Nhậm hàn huyên, Kiều Niệm Chiêu ngồi ở bên cạnh Tô Hành Phong, tối nay cô ta trang điểm đặc biệt xinh đẹp nhỏ nhắn mềm mại, lại đoan trang cao quý, mái tóc dài đen bóng rũ trên vai.

Cận Tử Kỳ không thừa nhận cũng không được, ở một vài phương diện, cô và Kiều Niệm Chiêu có lẽ rất giống nhau.

Sau khi Cận Chiêu Đông đi đến, Kiều Niệm Chiêu lập tức đối với Cận Chiêu Đông hiếu thuận pha trà rót nước, mà Tô Hành Phong thì một tấc cũng không rời trông coi cô ấy, tầm mắt cũng dịu dàng say mê.

Xung quanh thỉnh thoảng có vài ánh mắt bát quái bắn tới chỗ mình, Cận Tử Kỳ lành lạnh cười cười, dời mắt đi.

Kỳ thật hiện tại mọi thứ Kiều Niệm Chiêu có được cô cần gì phải canh cánh trong lòng, dù sao ở trong kí ức trống rỗng, từ đầu đến cuối những thứ kia đều trở nên xa lạ, mặc dù đã từng có qua, nhưng cũng không hề nhớ rõ.

Cận Tử Kỳ đang đắm chìm trong suy nghĩ của mình, đột nhiên bị một người làm cho bừng tỉnh: “Tôi có thể ngồi xuống không?”

Cận Tử Kỳ ngẩng đầu, là Doãn Lịch, môi chứa đựng ý cười hướng các vị khách nữ ngồi cùng bàn gật đầu, sau đó liền thong dong ngồi xuống bên cạnh cô.

Những năm này có Doãn Lịch vẫn luôn luôn bảo vệ hộ tống, không thể phủ nhận, là Cận Tử Kỳ may mắn!

Cho dù ngồi chung trong một tốp là đám phụ nữ, Doãn Lịch cũng không chút mảy may câu nệ, lúc mở khăn ăn ra ngang mắt là chủ bàn ở chính giữa, thở dài: “Phụ nữ như vậy, trang hoàng bày ở trên vỉa hè cũng ngại lãng phí không gian, Tô đại công tử của chúng ta quả nhiên là loài động vật hiếm hoi cần bảo vệ!”

Cận Tử Kỳ nhịn không được ở dưới mặt bàn nhẹ đá anh một cước, ăn cơm chung một bàn còn không biết chút gì đến tính nết của mọi người, khi giọng điệu châm biếm của Doãn Lịch truyền đi, còn không biết cuối cùng sẽ trở thành cái dạng gì.

Doãn Lịch liếc mắt Cận Tử Kỳ, mím môi cười xấu xa, vừa dùng dao nĩa cắt tảng thịt bò vừa nhìn chung quanh một vòng phòng yến hội: “Nhìn điệu bộ này, xem ra thật muốn tuyên bố quyền thừa kế .”

Cận Tử Kỳ thong thả ung dung ăn trái cây, mỉm cười gật đầu, tối hôm qua cô đã nhìn thấy trên thuyền đến đây không ít các tầng nguyên lão cấp cao quyết sách của Tống thị.

“Một khi Tô đại công tử thừa kế gia sản to lớn như thế của Tống gia, ngôi miếu Tống gia này Cận gia các người có lẽ không nên buông tha cho vị trí chúa mẫu Quan Âm sống này rồi.” Doãn Lịch làm như có chuyện lạ mà mở miệng.

Cận Tử Kỳ vẫn như cũ cười nhạt dùng cơm, bất vi sở động: “Đó cũng là do năng lực của cô ta đoạt được, không được ghen ghét.”

Doãn Lịch nhíu mày nhìn về phía cô: “Em ngược lại nhìn thông suốt.”

“Nếu không phải vậy còn có thể như thế nào?” Cận Tử Kỳ dừng lại dao nĩa trong tay, nhìn Doãn Lịch, sau đó dùng nĩa chỉ chỉ vẻ mặt cao ngạo của Tống Nhiễm Cầm ở xa xa: “Đừng quên Tống gia này còn có Tôn Đấu Chiến Thắng Phật*.”

(*Tôn Ngộ Không do có tài phép đánh yêu tinh, ngay cả chư Thần Tiên cũng khó sánh, lại có công phò tá Đường Tăng thỉnh kinh, được phong làm Đấu Chiến Thắng Phật. Ở đây Doãn đại ca so Kiều Niệm Chiêu với Phật sống, Kỳ tỷ mới bảo Tống Nhiễm Cầm như Tôn Ngộ Không còn lợi hại hơn Phật.)

Khoé môi Doãn Lịch cong lên: “Điều này cũng đúng, một núi không thể chứa hai cọp, trừ phi một đực một cái.”

Cận Tử Kỳ không nói tiếp nữa, khẽ mỉm cười, cúi đầu yên lặng dùng cơm.

Khi dạ tiệc kết thúc vui vẻ, đã uống một chút rượu nên tâm tình dâng cao, Tống Chi Nhậm dưới sự dìu đỡ của Tô Hành Phong, lung la lung lay đứng dậy, mặc dù đã năm hơn thất tuần, nhưng tinh thần vẫn khoẻ mạnh.

Tống Chi Nhậm vừa đứng như thế, phía dưới lập tức bắt đầu xì xào bàn tán, lời đồn đại vào thời khắc này đã được chứng minh là đúng.

“Nhờ được mọi người không chê, hôm nay tới tham dự tiệc sinh nhật bảy mươi tuổi của lão già cổ hủ này, Tống thị có thể có thành tựu như ngày hôm nay, cũng là dựa vào sự ủng hộ và hợp tác của các vị đang ngồi ở đây!”

Giọng nói của Tống Chi Nhậm vô cùng phấn chấn hùng hồn, không có loa phóng thanh phụ trợ cũng có thể truyền rõ ràng vào tai mỗi người: “Cho đến ngày nay, tôi mới phát hiện mình cuối cùng đã già rồi, cũng nên lui xuống đem thiên hạ giao cho thanh niên trẻ tuổi xây dựng, cho nên, thừa dịp thời gian hôm nay, hướng đến các vị đang ngồi xin tuyên bố người thừa kế kế tiếp của Tống thị……..”

“Trước khi tuyên bố quyền thừa kế, người có phải nên cân nhắc một chút đến con trai của mình hay không?”

Lời phát biểu của Tống Chi Nhậm bị một giọng nam lạ lẫm hơi khàn khàn nhưng giàu sức quyến rũ hấp dẫn cắt đứt, mà ngụ ý trong lời lẽ của hắn lại dấy lên sóng to gió lớn trong phòng tiệc.

Tống gia không phải là chỉ có một người con gái một đứa cháu ngoại sao, khi nào thì có thêm con trai rồi?

Các tân khách đưa mắt nhìn nhau, kể cả Cận Tử Kỳ và Doãn Lịch cũng nhìn nhau đầu mày nhíu lên, hơn nữa sau khi thấy giọng nói đang nghe rất quen thuộc, Cận Tử Kỳ trước tiên quay đầu lại nhìn qua.

Tống Kỳ Diễn một thân tây trang màu đen, tư thế oai hùng cao ngất, gương mặt góc cạnh đường cong rõ nét dưới ánh sáng lộng lẫy của đèn pha lê càng lộ vẻ khắc sâu, thật sâu trong vành mắt, đôi con ngươi hắn tản ra ánh sáng sắc nhọn u lãnh mà trầm lắng, tựa hồ chỉ cần một lần nhìn thẳng vào mắt hắn, sẽ không tự chủ được mà say mê sa vào đôi mắt kia của hắn gần như xuyên qua vũ trụ tối đen.

Giờ phút này, ánh mắt của Tống Kỳ Diễn xuyên thấu cả phòng tiệc, trực tiếp đón nhận đôi mắt vẫn sắc bén dù từng trải của Tống Chi Nhậm, dưới sóng mũi cao thẳng, đôi môi mỏng khẽ mở, từ từ phun ra một câu: “Con đã trở về, cha!”

=======

“Con đã trở về, cha.” Một câu nói, không thể bảo không phải là một trái bom hạng nặng ném vào phòng yến hội!

Thân hình Tống Chi Nhậm đột nhiên nhoáng lên một cái, dù cho có Tô Hành Phong dìu đỡ, vẫn bị tin tức chấn động này làm kinh hãi đến đứng không vững.

“Ông ngoại…” Tô Hành Phong khẩn trương kề sát ở sau lưng Tống Chi Nhậm, “Ông ngoại, ngài không sao chứ?”

Vốn vui mừng chờ đợi để chúc mừng Tô Hành Phong, mặt mũi Cận Chiêu Đông cũng tràn đầy khó hiểu: “Tống lão, đây là chuyện gì?”

Tại sao Tống lão đệ cùng lên thuyền với ông lại trở thành con trai của người nắm quyền Tống gia.

Ngược lại Doãn Quốc Bình vẫn luôn trầm mặc yên tĩnh đột nhiên chau mày, tâm tư lưỡng lự mở miệng: “Chẳng lẽ là…”

“Không thể nào!” Doãn Quốc Bình còn chưa nói xong, đã bị một giọng nữ chói tai cắt đứt.

Tống Nhiễm Cầm “Đột nhiên” đứng lên, trên mặt sau khi hết khiếp sợ thì tái nhợt.

Bà quay đầu nhìn chằm chằm thần sắc bình tĩnh của Tống Kỳ Diễn, ánh mắt vô cùng căm phẫn: “Không thể nào, Tống gia ở đâu ra con trai, ai cho phép cái tên lừa đảo này trèo lên thuyền, còn không đuổi ra ngoài cho tôi!”

Lời Tống Nhiễm Cầm vừa nói ra, Cận Chiêu Đông lập tức rơi vào hoàn cảnh lúng túng, ngược lại Kiều Niệm Chiêu thấy tình thế gấp rút bắt đầu trấn an Tống Nhiễm Cầm hai mắt đang bốc hỏa: “Bác gái, trong này chỉ sợ có hiểu lầm, trước tiên xin người bớt giận!”

Tống Nhiễm Cầm nghe thấy lời nói của Kiều Niệm Chiêu, không những không nguôi giận ngược lại càng thêm phát cáu, nghiêng đầu trừng mắt nhìn Kiều Niệm Chiêu đang ra vẻ thông minh mà bác bỏ: “Cô có ý gì, cô là nói tôi lớn tuổi ngay cả năng lực phán đoán cơ bản cũng mất sao?”

“Bác gái, con không phải…….”

“Chuyện của Tống gia chúng tôi còn chưa tới phiên cô đến thuyết tam đạo tứ!”

Tống Nhiễm Cầm cường thế cắt đứt lời giải thích của Kiều Niệm Chiêu, hừ nhẹ một tiếng, hơi ngửa cằm lên, quay đầu không nhìn tới Kiều Niệm Chiêu đỏ mắt sau khi bị bà dạy dỗ mất hết mặt mũi.

Những năm qua thuận theo tài lực cùng thế lực lên như diều gặp gió của Tống thị ở thành phố này, Tống Nhiễm Cầm cơ hồ đều dùng lỗ mũi để nhìn người.

Dù Kiều Niệm Chiêu là Nhị tiểu thư Cận thị, là con dâu tương lai của bà, cũng khó giấu vẻ khinh bỉ ghét bỏ.

Cận Chiêu Đông nhìn thấy con gái bị người ta ở trước mặt mọi người khiển trách, trên mặt mình giống như bị tát một cái tát tàn nhẫn, nhưng vì ngại Tống Chi Nhậm nên không tiện phát tác cơn giận, chẳng qua lộ ra sắc mặt khó coi.

“Tái ông mất ngựa, làm sao biết không phải là phúc, mẹ chồng như vậy, quả thực gánh nặng đường xa.”

Doãn Lịch cảm khái than nhẹ, lần đầu tiên đối với Kiều Niệm Chiêu chịu ủy khuất mà phụ hoạ hùa theo muốn ra vẻ thông cảm.

Cận Tử Kỳ chẳng qua chỉ thờ ơ nhìn sang chủ bàn, phần lớn sự chú ý vẫn là đang trên người Tống Kỳ Diễn, nhìn qua nụ cười nhẹ nhàng trên khóe môi hắn và các loại ánh mắt như đang xem cuộc vui, ngực của cô lại từng trận từng trận khó chịu.

Đại khái cô đã đoán được vị thiên kim trong câu chuyện xưa tối hôm qua là ai, cũng đoán được thân phận của Tống Kỳ Diễn.

Nhưng nhiều năm như vậy cũng không nhìn nhận nhau, mà khi Tống Chi Nhậm muốn tuyên bố quyền thừa kế hắn mới xuất hiện.

Đối với Tống Chi Nhậm, Tống Kỳ Diễn ứ đọng thêm bao nhiêu oán hận? !

Bên kia Tống Chi Nhậm từ trong tin tức đột nhiên xuất hiện này tỉnh trở lại, khước từ sự dìu đỡ của Tô Hành Phong, chống quải trượng thân thể đứng vững, hướng Tống Nhiễm Cầm khoát khoát tay: “Ngồi xuống cho ta.”

“Cha!” Tống Nhiễm Cầm còn muốn tranh cãi, lại bị ánh mắt sắc bén của Tống Chi Nhậm quét qua mà im bặt ngậm miệng lại, ngoan ngoãn ngồi trở lại vị trí, nhưng đối với Tô Tấn An bên cạnh lại văng tục: “Chỉ có biết ăn thôi, phế vật vô dụng!”

Tống Chi Nhậm đối với lời nói và việc làm của Tống Nhiễm Cầm thì chau mày, nhưng cũng biết bây giờ không phải là thời điểm để giáo huấn đứa con gái miệng đã quen ăn nói không chừng mực, ngang ngược càn rỡ.

Hai tay của ông chụp trên đầu quải trượng, ánh mắt sắc bén bắn về phía Tống Kỳ Diễn: “Con trai của ta vào ba mươi năm trước đã qua đời trong một tai nạn trên biển, cậu nói cậu là con trai của ta, chứng cớ đâu?”

Tống Chi Nhậm từ tốn thuận theo tính chất mà hỏi, nhưng có bản lãnh khiến cho người ta thấy sợ hãi, mấy chục năm dốc sức tạo nên thành tựu ở thương trường không đơn thuần là nhờ vào tài phú của ông, mà toàn thân còn có khí thế bức người.

Tống Kỳ Diễn hơi cong môi, dư quang khóe mắt nhìn đến một nơi nào đó: “Nếu không có chứng cớ đầy đủ, ông cảm thấy tôi sẽ không biết tự lượng sức mình mà đứng ở chỗ này sao?” Giọng nói hùng hổ doạ người không hề khiêm tốn cung kính.

Lông mày hoa râm của Tống Chi Nhậm nhíu nhíu, nhìn không bỏ sót vẻ mặt toát ra khinh miệt của Tống Kỳ Diễn, ánh mắt nhìn Tống Kỳ Diễn càng thêm thâm trầm nghiêm khắc, mà cùng lúc đó, trên bàn cấp cao bên cạnh của Tống thị đã có một người đứng lên.

“Đây là báo cáo kiểm tra DNA của tiên sinh Tống Kỳ Diễn và chủ tịch, đủ để chứng minh chuyện tiên sinh Tống Kỳ Diễn là con trai nối dõi của chủ tịch là sự thật.”

Toàn hội trường ồ lên một tiếng, khi bọn họ chứng kiến người thanh niên kia lâm trận đã phản bội, đeo mắt kính gọng vàng đưa bản báo cáo tới trước mặt Tống Chi Nhậm, cung kính hơi khom lưng: “Xin ngài xem qua.”

Khi Tống Chi Nhậm nhìn đến bản báo cáo trên bàn thì ậm ừ nói không ra lời, bàn tay nắm quải trượng nhè nhẹ phát run, gần như không cần nhìn kết quả bản kiểm tra lập tức đã tin đây là sự thật.

Vốn là kìm nén tức giận Tống Nhiễm Cầm bỗng nhiên vỗ bàn, khí thế hung hăng chỉ vào người thanh niên đeo kính mặt không chút biểu tình mà tức giận mắng: “Hàn Mẫn Tranh cậu đây là đồ ăn cây táo, rào cây sung, phụ cha ta đã tín nhiệm cậu như vậy!”

Người đàn ông được gọi là Hàn Mẫn Tranh cũng không cảm thấy xấu hổ, giơ tay lên nâng gọng kính: “Tôi chỉ không mong muốn chứng kiến giang sơn chủ tịch cực nhọc vất vả gầy dựng nên lại rơi vào trong tay người ngoài.”

Quang minh chính đại giải thích xong một loạt, gạt bỏ đi sự ly gián!

Tống Nhiễm Cầm tức giận đến toàn thân phát run, dĩ nhiên cũng chứng kiến nhóm người cấp cao của Tống thị bắt đầu cúi đầu nói thầm, thỉnh thoảng nhìn đến Tống Kỳ Diễn một chút, chốc chốc thì nhìn sang Tô Hành Phong, gương mặt trang điểm so với gan heo còn khó coi hơn.

Tống Kỳ Diễn cuối cùng giống như xem trò vui đủ rồi, chậm rãi bước đi thong thả lướt qua một loạt ánh mắt, đi đến cách chỗ chủ bàn hai thước, nhởn nhơ dừng bước, thản nhiên ung dung đối mặt chống lại với sự quan sát đánh giá của Tống Chi Nhậm.

Cuối cùng là Tống Chi Nhậm bại trận trước, lướt mắt qua bản văn kiện kiểm tra DNA, ngước mắt nhìn mặt mày Tống Kỳ Diễn có chút rất giống cô gái dịu dàng cao quý trong trí nhớ: “Những năm qua đã đi đến nơi nào, tại sao không trở về nhà?”

Nghe được lời nói của Tống Chi Nhậm gián tiếp thừa nhận thân phận Tống Kỳ Diễn, trong mắt Tống Nhiễm Cầm hiện lên bối rối hốt hoảng, bất chấp Tô Tấn An lôi kéo ngăn cản, đứng dậy giành nói: “Cha, ngài già rồi nên hồ đồ, hắn là một tên lường gạt đó!”

“Ta nói chuyện khi nào thì đến phiên con chen miệng vào, ngồi xuống!”

Bị tiếng rống mang mười phần khí thế xen lẫn tức giận của Tống Chi Nhậm, Tống Nhiễm Cầm mặc dù vẫn không cam lòng cũng chỉ có thể ngồi xuống, cũng không quên nhìn vẻ mặt lạnh nhạt của Tống Kỳ Diễn mà trừng mắt tức giận.

Tống Kỳ Diễn như cười như không liếc nhìn Tống Nhiễm Cầm tức giận đến sắc mặt tái xanh, mới trả lời vấn đề của Tống Chi Nhậm: “Đi một lượt toàn thế giới, phát hiện trong gia đình vẫn là tốt đẹp thì trở lại thôi.”

Một câu nói nhẹ nhàng bâng quơ lại làm cho sắc mặt Tống Chi Nhậm càng thêm khó coi, nhưng không biểu hiện ở trong lời nói: “Đã trở lại là tốt rồi, sau này muốn về nhà là tốt lắm.”

Tống Nhiễm Cầm lại bị câu trả lời này của Tống Kỳ Diễn chọc tức đến thiếu chút nữa nôn ra một họng máu. Trong gia đình tốt? Nếu đã tốt, ba mươi năm không trở lại, hết lần này tới lần khác cha muốn chuyển nhượng quyền thừa kế hắn lại quay về, thiên hạ nào có chuyện trùng hợp như vậy? !

“Đúng nha, ở đâu có thể so sánh được với sự thoải mái dễ chịu của gia đình.” Tống Kỳ Diễn cười hơ hớ gật đầu: “Là con trai trưởng của nhà họ Tống, con làm sao sẽ trơ mắt nhìn biển hiệu cao ốc của Tống thị thay họ nhà khác, ngài cảm thấy thế nào?”

Tống Chi Nhậm bị hỏi đến sắc mặt âm trầm, ông đa mưu túc trí làm sao sẽ nghe không ra ý ở ngoài trong lời nói của Tống Kỳ Diễn?

Tống Kỳ Diễn lại giống như không thấy được sắc mặt đột biến của ông, ngồi xuống vị trí còn trống duy nhất trên bàn chủ nhà, bưng lên một ly nước chưa động tới từ từ uống một hớp, ngữ điệu nói chuyện thong thả tỉnh táo.

“Năm đó khi cha cải tổ Lam thị đúng là tiến hành một lần thay máu, nếu hôm nay Tống thị rơi vào tay người ngoài, các vị chú bác đang ngồi đây sang năm còn có thể cùng nhau ở chỗ này tham dự ngày sinh nhật của cha hay không?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK