• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 3: Không Muốn Đi Qua

Hành khúc đám cưới vang lên khắp bầu trời nông trường, hội trường hôn lễ lộng lẫy xa hoa đã có rất nhiều khách đến và đang ăn uống linh đình, chuyện trò vui vẻ, tiếng vỗ tay chúc mừng rộn ràng nhốn nháo, tất cả đều bị vùi lấp ở trong tiếng nhạc lễ vui tươi.

Cận Tử Kỳ cầm bó hoa cưới đi trên dải thảm đỏ, đầu cô phủ một lớp khăn voan mỏng trắng tinh, khuôn mặt thanh nhã yên tĩnh, cùng áo cưới trắng nõn tuyệt đẹp, tạo ra một vẻ đẹp mông lung.

Tô Hành Phong mặc lễ phục màu đen đứng ở nơi đó, dáng người cao ngất, vẻ mặt có chút ngẩn ngơ, nhưng khi nhìn thấy toàn thân Cận Tử Kỳ mặc áo cô dâu thì ánh mắt hắn lại đặc biệt trở nên dịu dàng, tựa hồ xuyên thấu qua Cận Tử Kỳ là đang nhìn thấy một người khác .

Mãi đến khi Cận Tử Kỳ đi đến bên cạnh, Tô Hành Phong mới giật mình lấy lại tinh thần, thấy rõ được mặt cô dâu trong phút chốc sắc màu con ngươi của hắn đã thu lại thâm tình, bình tĩnh đến xa lạ, hời hợt kéo kéo khóe miệng, lần đầu tiên hắn cầm tay của Cận Tử Kỳ.

Cận Tử Kỳ đã nhìn thấu hắn hồn vía lên mây, nhưng vẫn không mở miệng nói gì, dưới mạng che mặt lông mi hơi rũ xuống, khi hắn dắt tay cô đối diện với người dẫn chương trình, cô lẳng lặng nhắm mắt để điều chỉnh lại tâm tình trong lòng đang lay động.

Cô vẫn nhớ rõ tối hôm qua khi về đến nhà, mẹ của cô Tô Ngưng Tuyết đã nói: “Việc khai phá đất ở thành đông do Tống thị và Cận thị hợp tác sẽ chính thức được bàn bạc trong cuộc họp kế hoạch hàng năm của hai tập đoàn vào ngày mai.”

Cô hướng về phía người phụ nữ mạnh mẽ xinh đẹp và lão luyện kia mà nhẹ nhàng gật đầu: “Hôn lễ sẽ được cử hành như cũ.”

Quanh quẩn bên tai lời nói của người chủ trì hôn lễ đang điều khiển chương trình: “Chú rể, tiên sinh Tô Hành Phong, anh có bằng lòng hay không cưới tiểu thư Cận Tử Kỳ làm vợ hợp pháp của mình, ở trước mặt mọi người lập lời thề: cho dù giàu sang hay nghèo khó ……”

Xung quanh rất nhiều phóng viên được mời tham dự lễ cưới đang nhao nhao tranh giành chụp ảnh cô dâu chú rể, ánh sáng đèn flash loang loáng chớp tắt liên tục trên mặt cả hai.

“Bây giờ xin mời chú rể và cô dâu trao nhẫn cho nhau!”

Tô Hành Phong đứng thẳng thất thần thật lâu không hề phản ứng, Cận Tử Kỳ trầm tĩnh mở to mắt, cô liếc nhìn dưới hội trường mọi người đang xì xào bàn tán, hơi hơi nghiêng người cầm lấy nhẫn cưới sau đó đeo vào tay Tô Hành Phong trước.

“Tiên sinh Tô Hành Phong, anh sẵn lòng vì tiểu thư Cận Tử Kỳ mà đeo chiếc nhẫn này không?”

Cận Tử Kỳ đứng ở nơi ấy, gió ngày hè ấm áp thổi lướt qua nhẹ nhàng, mạng che mặt trên đầu cô khẽ lay động, như ẩn như hiện khóe môi cô hơi vểnh lên, một độ cong thích hợp, nụ cười dịu dàng xinh đẹp, không thấy có chút gì là lúng túng xấu hổ.

Nghe giọng nói trong trẻo của Cận Tử Kỳ, Tô Hành Phong mới kéo suy nghĩ trở về. Hắn ngắm nhìn chiếc nhẫn cưới lạnh như băng, cười cười yếu ớt, đeo chiếc nhẫn này, hắn sẽ phải trở thành chồng của người khác, như vậy hắn sẽ đối mặt thế nào với người phụ nữ hắn yêu mến. Nếu là Chiêu nhi mặc chiếc áo cưới này vào không biết bộ dáng sẽ xinh đẹp như ra sao nữa……

Đột nhiên xông vào bầu không khí du dương êm ái là âm thanh chói tai của thuỷ tinh vỡ vụn. Chiếc nhẫn trong tay Tô Hành Phong khẽ run, chưa kịp đeo vào ngón áp út của Cận Tử Kỳ đã rơi trên mặt đất, lăn vài vòng phát ra âm thanh lanh lảnh.

“ Đối với …… thật xin lỗi ……tôi …… không phải là …… cố ý ……”

Tiếng xin lỗi luống cuống hơi lộ vẻ khó xử vang lên giữa các khách tham dự. Vốn cúi người tìm kiếm chiếc nhẫn cưới, cơ thể Tô Hành Phong bỗng cứng đờ, giống như chiếc khăn voan trên đầu lay lay trước gió, mặt hồ trong lòng Cận Tử Kỳ cũng nổi lên một trận sóng nhỏ lăn tăn, cô nhận ra giọng nói này, hơn nữa rất phối hợp mà quay đầu lại nhìn, tựa như những người khách tham dự trong hội trường này, mắt trông thấy một màn diễn khổ đầy chế giễu.

Mảnh vỡ thủy tinh và rượu đỏ rơi vãi đầy đất, một bóng người nhỏ nhắn mềm mại hơi ngồi xổm bên chân các khách mời đang bối rối lau chùi vết bẩn trên váy, kính râm cực lớn và một mái tóc đen che hơn phân nửa gương mặt cô ấy, nhưng đôi môi hồng khẽ run với giọng nói gượng gạo đã cho thấy cô vô cùng khẩn trương và chật vật.

Nhân viên phục vụ được huấn luyện chuyên nghiệp ở gần đấy đã rất nhanh đi đến xử lý, các khách mời cũng thu hồi lại sự chú ý không quan tâm nữa, nhưng không biết ai đó bỗng nhiên hô to một tiếng “Kiều Niệm Chiêu”, rối loạn vốn nho nhỏ ngay tức khắc trở nên vô cùng hỗn độn!

Kiều Niệm Chiêu được nhà họ Cận của Cận Tử Kỳ nhận nuôi vào năm mười tám tuổi, nhưng tuyệt đối không công khai với bên ngoài cô từng là con gái nuôi của họ, cứ như vậy, đột ngột xuất hiện ở trong hôn lễ của thiên kim Cận gia trong khi cô và Tô Hành Phong đã có tai tiếng tình ái, việc này đủ để cho tiệc cưới trở nên nhấp nhô phập phồng ……

Nháy mắt tất cả các camera trong hôn lễ đều thay đổi góc độ nhắm ngay bóng hình xinh đẹp đang ngồi xổm trên bãi cỏ, hội trường vang lên một chuỗi âm thanh thút thít, tiếng răng rắc răng rắc cũng liên tiếp không ngừng, Kiều Niệm Chiêu sau khi phát hiện mình có khả năng trở thành tiêu điểm của hôn lễ, lập tức cố gắng đứng dậy rời đi, lại bị phóng viên đuổi tới vây quanh che kín lối nửa bước cũng khó mà đi được.

“Kiều tiểu thư, cô có thể giải thích vì sao cô xuất hiện ở chỗ này không? Theo chúng tôi được biết, cho dù là Tống thị hay Cận thị cũng không mời nghệ sĩ trong giới giải trí tham dự hôn lễ, mặc dù hiện tại cô mang danh nghĩa hoa đán của Phong Kỳ cũng không cần có mặt chúc mừng.”

“Kiều tiểu thư, cô tới tham dự hôn lễ là muốn đánh một trận cuối cùng, muốn xoay chuyển tâm của người thừa kế nhà họ Tống sao? Những năm gần đây giới giải trí đều thịnh hành việc nữ minh tinh gả vào nhà quyền thế để trở thành phu nhân giàu sang, cô cũng có ý định này phải không?”

Các vấn đề chói tai khó chịu lần lượt đặt ra, toàn bộ hội trường hôn lễ cũng tràn ngập tiếng chen lấn của phóng viên đang đặt câu hỏi, bầu không khí tươi vui ban đầu sớm bị đảo loạn, trong những khách mời tham dự có người nhìn Kiều Niệm Chiêu đang bối rối mà khinh bỉ, có người sớm đồng tình với Cận Tử Kỳ mà thở dài nhưng vẫn không lên tiếng, cũng có người biết điều nên lựa chọn im lặng.

Về phần người lớn của hai nhà Tống Cận sắc mặt sớm đã sa sầm, nhưng không có người nào lúc này đứng ra, chỉ mím môi yên lặng theo dõi diễn biến, riêng người đứng đầu nhà họ Cận là Cận Chiêu Đông nhìn thấy Kiều Niệm Chiêu bị phóng viên làm khó dễ, trên mặt nháy mắt trở nên trắng xanh, nhưng phần lo lắng này rất nhanh bị áp chế xuống khi khóe mắt ông liếc đến Tô Ngưng Tuyết bên cạnh.

“Kiều tiểu thư, với hai chữ ‘tiểu tam’ này, cô có ý kiến gì không? Cô xuất hiện ở trong hôn lễ, nếu như cuối cùng người thừa kế Tống gia lựa chọn không phải là cô, tình cảnh của cô có thể trở nên nước sôi lửa bỏng hay không? ”

“Nếu so sánh tướng mạo và gia thế với người sinh ra giữa rồng phượng như tiểu thư nhà họ Cận, Kiều tiểu thư cảm thấy mình có phần thắng sao?”

Kiều Niệm Chiêu dùng đôi tay mảnh khảnh ngăn cản ống kính, kính râm trên sống mũi cô chẳng biết trong lúc nào xô đẩy mà rơi xuống, mái tóc dài hơi xốc xếch hé ra khuôn mặt nhỏ nhắn tiều tuỵ trắng bệch, đối mặt với đám phóng viên được voi đòi tiên ép hỏi, cô chỉ ngẩng đầu lên vội vã mỉm cười, mặc dù yếu ớt nhưng đặc biệt không chịu khuất phục.

“Tôi không biết các anh ở đây nói cái gì, tôi chưa từng nghĩ muốn trở thành người có quan hệ với nhà họ Tống, tôi vĩnh viễn sẽ không vì tiền mà kết hôn, nếu như tôi xuất hiện để cho mọi người có chỗ hiểu lầm, tôi đây lập tức rời đi, đã mang đến rắc rối cho mọi người, thành thật xin lỗi ……”

Cận Tử Kỳ đứng bên cạnh Tô Hành Phong, nhìn Kiều Niệm Chiêu chật vật bị phóng viên xô đẩy, nghe Kiều Niệm Chiêu quật cường mà giải thích, nhưng không chút động lòng. Nếu cùng so sánh, tâm tình Tô Hành Phong rõ ràng xuất hiện dao động thì cô vẫn luôn bình tĩnh.

Cô làm rất tốt, từ nhỏ tiếp nhận sự giáo dục dành cho người thừa kế đã giúp cô có thể nắm trong tay toàn cục, thậm chí vào giờ phút này, đối mặt với người được xác nhận là tình nhân của chồng mình cũng có thể ung dung bình tĩnh như vậy, ngay cả bản thân cô cũng kinh ngạc, tại sao có thể làm giỏi như vậy?

“Ở trong tình yêu không được yêu mới là tiểu tam, Kiều tiểu thư có ý muốn nói cho chúng tôi biết, người thừa kế Tống gia cưới thiên kim Cận gia bất quá là buôn bán lợi ích, chỉ cần người anh ta yêu là cô, cho dù làm tình nhân cũng không sao phải không?”

“Buôn bán lợi ích” bốn chữ này hoàn toàn chuẩn xác trình bày chân lý cuộc hôn nhân này.

Cận Tử Kỳ ngẩng mặt lên, trong nháy mắt ống kính lóe sáng khiến cho ánh mắt cô dưới mạng che mặt hơi chớp chớp, cũng lập tức trên khuôn mặt xinh đẹp và bình yên của cô như thấm đầy một loại ý vị nên thơ, cô lạnh nhạt chần chờ hướng đến phía ống kính.

Cô nhìn qua chẳng hề miễn cưỡng, khóe miệng kia vẫn thản nhiên nở nụ cười, bất luận kẻ nào cũng không thể đoán được nội tâm thực sự của cô. Bởi vì hạnh phúc vốn có thể giả vờ, mà đúng lúc cô là nhân tài kiệt xuất trong việc giả vờ.

Cảnh tượng hôn lễ đang ồn ào náo động chợt vang lên tiếng đồ sứ va chạm rồi vỡ nát nghe thật chói tai. Đám phóng viên vốn đang chen chúc thành một đoàn “xôn xao” bỗng nhiên nghe một tiếng “choang…” liền biến thành đà điểu mà tản ra, chân cũng trở nên lảo đảo luống cuống, đống hỗn độn rơi từ trên khay nằm bừa bãi đầy đất, còn có một bóng người đã ngã nhào trên đất.

Kiều Niệm Chiêu không còn chút nào hình tượng ngã sấp xuống bãi cỏ, váy trắng trên người đã loang lổ vết bẩn, đôi tay vừa vặn chạm vào những mảnh sứ vỡ vụn, lập tức từ lòng bàn tay trắng nõn máu tươi đỏ bừng tràn ra, như đóa hoa mới nở nằm trên bãi cỏ non xanh biếc, nhìn dáng người con gái xinh đẹp nằm trên đất như vậy không khỏi khiến người khác đau lòng.

Xung quanh trở nên yên tĩnh, không ai chủ động đi qua đỡ Kiều Niệm Chiêu, đều chỉ ngồi nhìn từ trên cao, mắt lạnh thờ ơ nhìn xuống thân thể xinh đẹp của cô nằm trên mặt đất lạnh như băng đang đau đớn co rút. Thế nhưng Kiều Niệm Chiêu cũng không mở miệng hướng đến người nào cầu cứu, cô cắn chặt răng, dùng hai tay dính đầy máu tươi run rẩy chống lên mặt đất, khó khăn chậm rãi đứng dậy.

“ Kiều tiểu thư, đây là khổ nhục kế của cô sao? Là một diễn viên xuất sắc, cô diễn xuất tinh vi như vậy cảm thấy sẽ lấy được sự đồng tình của người lớn nhà họ Tống sao ? ”

“ Kiều tiểu thư ……”

Hai tay Tô Hành Phong xuôi bên người hung hăng nắm thành quyền, hắn nhìn Kiều Niệm Chiêu bị mọi người từng bước áp sát hai mắt như muốn rỉ máu, hắn thấy được khóe mắt cô tinh tế ẩn nhẫn, không hề ngưng kết ướt át, cô gái này thân thế long đong nhưng lại quật cường không dễ dàng rơi lệ, hắn cũng từng nghĩ hắn sẽ để cô cứ như vậy cười cười đi tiếp.

Nhưng bây giờ, cô lại vì hắn mà chịu đựng bị xem thường sỉ nhục.

Hắn nhớ đến khoảng thời gian những năm tháng khi hắn lo gây dựng sự nghiệp hết sức mỏi mệt cô vẫn lặng lẽ chờ đợi, nhớ tới thời khắc hai người tình nồng đầy hứa hẹn, nhớ tới tối hôm qua lúc cô tiễn hắn đi mà miễn cưỡng cười vui chúc phúc…….

“Đừng đi qua…”

Cận Tử Kỳ cất tiếng nói thật dịu dàng, ngước mắt nhìn một bên gương mặt góc cạnh rõ nét của Tô Hành Phong, mạng che mặt voan mỏng làm mờ tầm mắt cô, cô giống như đang thỉnh cầu hắn, cô đã thực sự thỉnh cầu hắn.

Tô Hành Phong có chút kinh ngạc quay đầu nhìn cô, hắn không thể xác định được ý đồ của Cận Tử Kỳ, người phụ nữ mạnh mẽ độc lập này đến tột cùng muốn làm cái gì, nhưng giọng điệu khẩn cầu này làm nhiễu loạn suy nghĩ của hắn, hai chân hắn thực sự dừng lại, có như thế trong phút chốc, hắn quên đi bản thân mình đang muốn bảo vệ một người con gái khác.

Cô đi đến gần bên cạnh hắn, lẳng lặng đứng ở trước mặt hắn, cách một khoảng cách cũng không xa, vươn tay có thể đụng, nhưng cũng không gần, nếu như không đưa cánh tay ra, cô không cách nào chạm được.

Nhưng hắn bắt gặp được một độ cong nhàn nhạt ở khoé môi cô, tâm tư hắn đang hỗn loạn mới dần dần tìm về lý trí, rồi không khỏi tự giễu bản thân mình, Cận Tử Kỳ tự tin như thế làm sao có khả năng chịu thua, cô chẳng qua chỉ hi vọng hắn tiếp tục hoàn thành cái nghi thức này mà thôi.

Hắn và cô chỉ cách một bước, chỉ cần hắn đưa tay ra là có thể chạm tới cô, nhưng mà, hắn biết chính mình đang do dự, hắn nghĩ, cô đang diễn trò, Cận Tử Kỳ nhất định đang diễn trò .

Gió nhẹ ấm áp thổi lướt qua mạng che mặt của cô, lộ ra cái trán xinh đẹp yên tĩnh, nơi mi tâm khẽ nhíu đọng lại chút băn khoăn mà không có cách nào mở miệng, đôi mắt trong sáng như ánh trăng ngước nhìn khuôn mặt hắn biểu lộ tràn đầy rối rắm, cô khẽ nhếch khóe môi, hình như có muôn ngàn lời nói lại chọn cách trầm mặc.

Cô chẳng qua đang nhìn hắn, tựa như hắn cúi đầu nhíu mày nhìn cô, không có bức bách, không có tranh cãi ồn ào, chỉ là thỉnh cầu hắn đừng đi qua đó, đừng ở ngay trước mặt của mọi người đi đến bên cạnh một người phụ nữ khác.

“Tử Kỳ, em không cần nữa diễn,” ánh mắt Tô Hành Phong nhìn cô chăm chú, cuối cùng vẫn phải lựa chọn nhấc chân :“ Chiêu nhi cô ấy không giống em, cô ấy quá đơn thuần, cô ấy cần anh, cho nên dừng lại đi Tử Kỳ . ”

Tiếng nói của hắn rất thấp, nhẹ nhàng bay vào trong tai cô, Cận Tử Kỳ chợt giật mình kinh ngạc, nhưng ngay lập tức độ cong của nụ cười bên khóe miệng cô càng sâu hơn, “Nhưng em không muốn anh đi qua đó.” Cô thản nhiên mở miệng.

Dù cho là cầu xin thì toàn thân cũng vẫn phải đứng thật thẳng, không thể để người khác đối với Cận Tử Kỳ này một người không bao giờ chịu thua kém bất cứ ai mà sinh ra một tia thương hại. Tô Hành Phong nhìn cô chăm chú thấy trên mặt cô hiện lên ý cười nhàn nhạt thì chau mày lại, buồn bực trong lòng vì thế mà trỗi dậy.

“Anh nói thôi không muốn diễn nữa, anh không thể nào để cho Chiêu nhi gặp tổn thương như vậy, cho nên …… thật xin lỗi, Tử Kỳ ……” Tô Hành Phong giọng nói trầm trầm thật thấp.

Hắn không chút do dự dứt khoát cất bước rời đi, cũng không quay đầu lại chỉ đi thật nhanh đến chỗ Kiều Niệm Chiêu đang bị phóng viên buông ra những lời công kích, hắn vĩnh viễn sẽ không nhìn thấy, khi hắn lướt qua Cận Tử Kỳ, tay cô hơi hơi nâng lên định kéo tay hắn lại, thế nhưng, nhanh như gió lướt qua không dấu vết, năm ngón tay chậm rãi khép lại, cái gì cũng không bắt lấy……

=======

Chương 4: Giải Trừ Hôn Ước

Cận Tử Kỳ im lặng đứng trước đài của người điều khiển chương trình, ánh mắt dưới mạng che mặt dừng lại trong đám người đang hỗn loạn ầm ỹ, nhìn thấy Tô Hành Phong đẩy phóng viên ra rồi ôm Kiều Niệm Chiêu lảo đảo sắp ngã, nhìn hắn cởi lễ phục chú rể trước đó đã bỏ ra một số tiền lớn may theo yêu cầu mà khoác lên trên người của một phụ nữ khác, nhìn hắn bảo vệ người phụ nữ đó trong ngực như giữ gìn vật báu.

Bó hoa cưới trong tay vẫn duy trì vẻ đẹp động lòng người, cô vô tình nhìn thấy chiếc nhẫn kim cương, là chiếc nhẫn cưới Tô Hành Phong làm rơi xuống đất, vẫn lặng im nằm trên bãi cỏ, phát ra thứ ánh sáng lạnh lẽo không có chút độ ấm nào.

Sau đó cô bỗng phát hiện chính mình cũng bắt đầu cảm thấy khổ sở, mà còn nhanh chóng từ một góc ở sâu đáy lòng lan ra đến những chỗ trống ở trong lòng, không cách nào ngăn cản được sự khó chịu, không cách nào thuyết phục bản thân chấp nhận chật vật.

Lúc này cô dời tầm mắt đi chỗ khác không nhìn đến Tô Hành Phong nữa, sự tôn trọng cùng tin tưởng trong suốt những năm qua, bây giờ cũng không còn quan trọng, tình bạn chân thành thời thơ ấu khi đối mặt với tình yêu dĩ nhiên sẽ dễ dàng bị tổn thương.

Cô cho là mình đã làm đủ tốt, cô nghĩ rằng cô nhất định là người thích hợp nhất với Tô Hành Phong, trong những năm qua cô tưởng rằng Tô Hành Phong là sợi rơm cô bắt được trong lúc bất lực.

Thế nhưng, hoá ra đây chỉ là riêng bản thân cô nghĩ vậy.

Sáu năm trước Cận Tử Kỳ mất niềm tin vào tình yêu, không ngờ sáu năm sau Cận Tử Kỳ còn phải trải qua một lần nữa, chỉ là lần này cô bại bởi tình yêu của người khác, một tình yêu vĩ đại.

Cận Tử Kỳ cảm thấy nếu như lúc này mới lựa chọn rơi nước mắt vậy thì thật mất thể diện, nên cô hơi cười cười, dù cho có mạng che như đám sương mờ phủ trước mặt, nhưng cô vẫn chọn cách mỉm cười.

Đảo mắt thấy được mẹ của cô Tô Ngưng Tuyết, sắc mặt vẫn bình tĩnh như cũ ngồi nghiêm ở chỗ đó, cha của cô thì đã bắt đầu đứng ngồi không yên, tầm mắt của ông hướng đến vị trí của cô, nhưng nhanh chóng lướt qua bóng dáng của cô rồi dừng lại trên một bóng dáng khác.

“Kiều Niệm Chiêu đối với tôi mà nói không phải là tiểu tam, cô ấy là người phụ nữ tôi mong muốn bảo vệ cả đời, cho nên, các người nên dừng lại việc làm tổn thương không chút kiêng nể như vậy, tôi sẽ đem những lời nói và việc làm của các người giữ lại mà truy cứu trách nhiệm trước pháp luật.”

Trong tầm mắt của muôn người, Cận Tử Kỳ thấy mười ngón tay Tô Hành Phong và Kiều Niệm Chiêu đan chặt nhau, người đàn ông cao lớn anh lãng bảo vệ người con gái nhỏ nhắn ngây thơ, cô nghe được Tô Hành Phong lành lùng cảnh cáo, nhận ra Tô Hành Phong đang đau lòng và phẫn nộ.

“Tô tổng, theo như anh nói, người anh yêu là Kiều tiểu thư, vậy Cận tiểu thư đây, anh ở trước mặt cô ấy nói rõ ra như vậy, có phải đã quyết định hủy bỏ lễ cưới này hay không? ”

Tô Hành Phong nghe thấy phóng viên chất vấn, hắn nhìn về phía Cận Tử Kỳ đã bị hắn bỏ lại ở phía xa, động tác của cô từ khi hắn rời đi không hề thay đổi, vẫn cuối thấp đầu cầm bó hoa cưới như đang đợi người trong lòng chạy về phía cô.

Đầu lông mày của Tô Hành Phong nhíu chặt, hắn muốn nói gì đó, nhưng Kiều Niệm Chiêu đang trong ngực hắn hai chân bỗng mềm nhũn, cả người chao đảo ngã xuống bất tỉnh, khắp thân thể đầy vết máu làm cho hắn hít thở không thông. Quay đầu lại nhìn Cận Tử Kỳ vẫn trầm mặc không nói, hai tay nắm thật chặt thành quyền, cuối cùng tàn nhẫn quyết tâm ôm lấy Kiều Niệm Chiêu đã mất đi ý thức rồi xoay người rời đi.

Hội trường hôn lễ một mảnh xôn xao, khách mời nhao nhao đứng dậy, máy ảnh trong tay các phóng viên phát ra tiếng chụp hình càng lúc càng vang lên tới tấp, hỗn loạn ồn ào náo động như một bức tường vô hình ngăn cách Cận Tử Kỳ ra bên ngoài.

Cô im lặng đứng tại chỗ một mình chịu thử thách, cô muốn biết ranh giới cuối cùng bản thân mình phải chịu đựng rốt cuộc ở mức độ nào. Tô Hành Phong dứt khoát rời đi, bóng lưng vẫn còn lưu lại trên võng mạc của cô, hắn đem tất cả khó khăn và xấu hổ đều vứt lại cho cô.

Cận Tử Kỳ ngẩng mặt lên, khẽ nheo mắt sau đó thì nhắm lại, cô nghe được gió từ những đoá hoa phượng lướt ngang qua, phía sau lưng là người điều khiển nghi thức của buổi lễ vẫn ở trên đài, cơn gió cuối hè thổi tung những trang Thánh kinh mỏng phát ra âm thanh soàn soạt, cô dường như nghe thấy giọng nói của mẹ cô :”Tống lão, xem ra dự án hợp tác khai phá đất đai phía đông thành phố chúng ta cần bàn bạc thảo luận lại….,”

“Tiểu thư Cận Tử Kỳ…”

Khi cô mở mắt ra một lần nữa, mới phát hiện trước mặt mình xuất hiện thật nhiều micro.

“Đối với việc Tô tổng giám đốc ở trong hôn lễ lựa chọn Kiều Niệm Chiêu, về vấn đề này cô có ý kiến thế nào? Với tư cách cháu ngoại dâu đã được người nhà họ Tống thế gia vọng tộc lâu đời chỉ định, hôm nay hành vi của Tô tổng có làm cho cô mất hết mặt mũi hay không?”

“Bên ngoài nghe đồn Kiều Niệm Chiêu đã làm tình nhân của Tô tổng được mấy năm, đây là thật sao?”

“Có người nói cô cùng Tô tổng kết hôn bất quá là dòng họ kết hợp lại mưu cầu lợi ích, có thể giải thích chi tiết một chút không? Nếu như lời nói đó là sự thật, cô cảm thấy ngày mai giá cổ phiếu của Tống thị và Cận thị có nhanh chóng bị rớt xuống không?”

“……”

Cận Tử Kỳ nhận lấy micro, cô rất bình tĩnh, cô dường như không ngại việc bị nhiều người cùng chứng kiến hôm nay cô bị tổn thương như vậy, cô hiểu bản thân mình muốn nói cái gì, nhưng cô không xác định nên nói những điều mình suy nghĩ hay những gì trưởng bối hai gia đình đang ngồi ở bên trong các khách mời muốn nghe.

Những năm qua dòng họ Cận có thói quen giao phó cho cô tất cả mọi thứ ……

“Tiểu Kỳ, ta tôn trọng sự lựa chọn của cháu, chỉ cần cháu không ngại hành động hôm nay của Hành Phong, cháu vẫn là con dâu danh chánh ngôn thuận của nhà họ Tống!”

Trưởng bối Tống gia Tống Chi Nhậm đột nhiên đứng lên, cả người ông đường trang, tóc hoa râm đồng nhan, người đã hơn bảy mươi nhưng tinh thần vẫn phấn chấn, ông cười tủm tỉm hướng Cận Tử Kỳ gật đầu, ánh mắt quét qua đám phóng viên, giọng điệu đầy khí phách.

Người nắm quyền Tống gia vĩnh viễn sẽ không chấp nhận một nữ diễn viên dùng sắc đẹp để được gả vào nhà họ Tống, dù hôm nay cô dâu không phải là Cận Tử Kỳ, ông cũng đứng ra giữ gìn, chỉ vì cô dâu tuyệt đối không thể là Kiều Niệm Chiêu.

Cận Tử Kỳ vén mạng che mặt lên trên đầu, khóe môi cô vẫn giữ nguyên nụ cười nhạt, không cười phong tình, không cười châm biếm, chỉ là một động tác tràn ra giống như thủy triều, thủy triều dưới ánh trăng, rồi màu đen bắt đầu khởi động, chậm rãi ngấm ra, mãi đến khi thấm hết cả khuôn mặt cô, dày đặc, dường như sinh mệnh sinh ra là phải đau buồn.

“ Tôi muốn giải trừ hôn ước . ”

Chỉ trong một giây micro đem giọng nói lạnh nhạt của cô phủ khắp toàn bộ bầu trời ở nông trường, từng người từng người một kinh ngạc ghé mắt nhìn sang, ánh đèn flash loang loáng trên khuôn mặt tinh xảo xinh đẹp của Cận Tử Kỳ, quyết định của cô lại ngoài dự đoán của tất cả mọi người, đây không phải là lời nên nói từ một người thừa kế của dòng họ, Cận Tử Kỳ nên nắm rõ câu trả lời mà Tống Chi Nhậm muốn!

“Tiểu Kỳ, cháu đã suy nghĩ kỹ chưa? Đây là lời nói thật lòng của cháu sao?”

Cận Tử Kỳ hướng Tống Chi Nhậm gật đầu, ý cười trên khoé môi chưa từng tiêu tán, cô nhìn thấy mẹ mình hận chỉ tiếc rèn sắt không thành thép nhìn mình một cái sau đó phất tay áo rời đi, thấy cha mình như trút được gánh nặng mà thở phào nhẹ nhõm.

“Hành Phong hôm nay có thể làm ra chuyện như vậy, khó dám bảo đảm sau khi cưới sẽ không tái phạm, Tống lão, Cận Tử Kỳ trừ bỏ cái họ Cận này, cũng chỉ là một người phụ nữ …

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK