• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Con ngươi đen của Tống Kỳ Diễn rũ xuống hiện lên nhiệt độ nào đó, tay trái của hắn chẳng biết từ khi nào đã nắm cằm của cô, lực đạo cực kỳ nhẹ nhàng, dường như lo lắng dùng sức quá sẽ dọa cô chạy mất.

Cận Tử Kỳ hít thở càng chậm chạp, cô cảm nhận được sự thô ráp trên cằm, nhưng không đẩy ra ngay.

Cô chỉ sững sờ nhìn Tống Kỳ Diễn mặt mày anh tuấn không ngừng phóng to trước mắt mình.

Chóp mũi hắn rất thẳng quét qua sóng mũi của cô, như có như không vuốt ve, cẩn thận dè dặt thăm dò.

Hơi thở hắn nóng hổi phun lên trên gò má cô, như chiếc lông vũ mềm mại chuyển động trêu chọc quấy nhiễu ở trong lòng cô.

Cận Tử Kỳ nghe được nhịp tim cả hai người họ dồn dập, vững vàng mạnh mẽ như cũ, nhưng cũng không nhịn được mà tần suất nhịp đập nhanh hơn.

Thân thể cao to của Tống Kỳ Diễn sáp đến gần phía trước, vừa muốn hôn lên đôi môi mềm mại của cô, một giọng nói vang lên kết thúc tình cảnh:

“Thời tiết lạnh như vậy, các người ở bên ngoài làm gì?”

Cận Tử Kỳ giống như bị một luồng điện đánh trúng, trong nháy mắt từ giữa cơn mê võng mơ mơ hồ hồ tỉnh táo trở lại.

Cô đẩy Tống Kỳ Diễn ra trong lúc hắn vẫn còn ngây ngẩn, hai gò má có chút nóng lên, đứng thẳng người đồng thời theo tiếng nói nhìn sang.

Hành lang bên kia, Doãn Lịch đang đứng nhíu mày không hiểu, sau đó từ từ đi tới: “Đã muộn thế này vẫn chưa về nhà, Mỗ Mỗ không nhìn thấy em đến nên khóc .”

Mỗ Mỗ…trong đầu Cận Tử Kỳ thoáng hiện lên hàng lông mày rũ cụp xuống, gương mặt trái táo bi thương buồn bã.

Trong lòng cô ngoại trừ dâng lên áy náy còn có xót xa ân hận.

Lúc vừa rồi, trong phút chốc Tống Kỳ Diễn thiếu chút nữa hôn cô, cô quên mất chính mình đã thật sự làm mẹ người ta, lại vẫn như một thiếu nữ mười mấy tuổi theo đuổi cái gọi là kích thích.

Loại cảm giác xấu hổ này gián tiếp làm cho Cận Tử Kỳ không biết nên quay đầu lại đối mặt với Tống Kỳ Diễn như thế nào.

“A Lịch làm sao anh biết em ở bệnh viện, anh nói cho người nhà em biết chưa?”

Doãn Lịch như có điều suy nghĩ nhìn sắc mặt lúng túng của Cận Tử Kỳ, thật ra cũng không vì thấy một màn vừa rồi mà rối rắm, liếc mắt nhìn Tống Kỳ Diễn đã đứng dậy mặc xong áo khoác âu phục, quay qua Cận Tử Kỳ nói:

“Phần lớn bệnh viện ở thành phố này Doãn thị đều có tham dự cổ phần, huống chi lúc em bị người ta ôm đi cũng không phải là không có người chứng kiến, về phần người nhà của em không cần lo lắng, anh đã nói với họ là em ở chung một chỗ với anh.”

Nghe Doãn Lịch nói đến chuyện mình bị Tống Kỳ Diễn ôm đến bệnh viện, hai gò má Cận Tử Kỳ không khỏi lại nóng rang.

Hình như gần đây cô rất thích mặt hồng tai đỏ.

Cận Tử Kỳ bây giờ cùng trên thương trường mạnh mẽ vang dội, cùng đối thủ cạnh tranh đàm phán mặt không đổi sắc quả thực giống như là hai người.

“Vị này là…”

Cận Tử Kỳ theo tầm mắt của Doãn Lịch mà quay đầu, lại thấy Tống Kỳ Diễn đứng ở phía sau mình.

Dù cho hắn nhìn qua có thoáng lôi thôi, nhưng không chút nào tổn hại phong thái mạnh mẽ bao phủ toàn thân hắn.

Cùng cuộc sống sung sướng lớn lên, toàn thân tản mát quý tộc khí Doãn Lịch đứng chung một chỗ, cũng không kịp nhiều cho.

So với cuộc sống lớn lên trong an nhàn sung sướng, đứng chung một chỗ với Doãn Lịch toàn thân tản ra hơi thở quý tộc cũng không kém.

Tống Kỳ Diễn thu lại ánh mắt nóng rực trầm tĩnh dừng lại mấy giây trên người Doãn Lịch, sau đó hơi hơi cong môi:

“Tống Kỳ Diễn… Y Lịch Y tam thiếu, ngưỡng mộ đại danh đã lâu, tôi còn có việc nên phải đi trước.”

Tống Kỳ Diễn nói xong, một tay cắm túi quần, lạnh lùng đi lướt qua bên người Doãn Lịch, chỉ là trong khoảnh khắc bước sát qua người nhau, Doãn Lịch đột nhiên xoay người lại nói với Tống Kỳ Diễn:

“Tống tiên sinh, cái chữ kia không đọc là ‘Y’, đọc là ‘Doãn’, là Doãn trong phủ doãn, không phải là Y trong Y Lợi.”

Trên mặt Doãn Lịch mang nụ cười có thể nói là hoàn mỹ, khi anh vừa dứt lời xong, bước chân của Tống Kỳ Diễn hơi chậm lại, nhưng hắn không dừng hẳn, vẫn tiếp tục đi về phía trước giống như không nghe thấy.

Mặc dù không nhìn thấy biểu hiện trên mặt Tống Kỳ Diễn, nhưng Cận Tử Kỳ không quên chú ý đến giữa trán hắn mơ hồ nổi lên gân xanh, còn có bàn tay giấu ở trong túi quần chỉ sợ sớm đã nắm thành quyền.

Đợi đến khi không nhìn thấy bóng dáng Tống Kỳ Diễn, Cận Tử Kỳ mới quay đầu nhìn Doãn Lịch khóe miệng cong lên:

“A Lịch, là anh cố ý?”

Doãn Lịch cúi đầu đối diện ánh mắt của Cận Tử Kỳ, nhíu nhíu mày: “Tiểu Kỳ, tại sao em không nói là anh ta cố ý?”

“Tống tiên sinh không phải loại người như anh nghĩ, anh ấy cư xử rất tốt không phải sao?”

Nghe Cận Tử Kỳ thiên vị, Doãn Lịch dùng một loại ánh mắt bất khả tư nghị (ngoài sức tưởng tượng) đánh giá Cận Tử Kỳ.

Rồi lại đưa thay sờ sờ cái trán Cận Tử Kỳ, sau khi xác định cô không phải là bị lên cơn sốt, bất đắc dĩ thở dài:

“Tiểu Kỳ khi nào thì em đơn thuần như vậy rồi? Trên đời này có mấy người đàn ông sẽ không có chuyện gì mà ân cần săn đón? Nhất là vị Tống tiên sinh cư xử khéo léo trong miệng em này, chỉ e rằng so với bất kỳ một đứa con cháu nhà giàu nào ở thành phố này cũng khó mà có lời nào nói rõ được.”

“Trước đây có phải anh và vị Tống tiên sinh này có mâu thuẫn sao? Nếu không thì làm sao mà liên tục nhằm vào anh ta?”

Đối diện với Cận Tử Kỳ nhìn chằm chằm đầy nghi vấn, Doãn Lịch khẽ mỉm cười, xoa xoa lên tóc cô: “Một ngày nào đó em sẽ tin lời nói của anh, chỉ mong đến lúc đó em còn cho anh ta đúng là người tốt.”

Nhìn qua bộ dạng hoang mang của Cận Tử Kỳ, Doãn Lịch không cần phải nhiều lời nữa, dư quang khóe mắt cũng vô tình liếc đến phía khúc quanh hành lang, đó là phương hướng Tống Kỳ Diễn bỏ đi.

“Nhìn cái gì vậy?” Cận Tử Kỳ cùng lúc cũng nhìn về phía khúc quanh hành lang kia không có người nào.

“Không có gì, chỉ là đột nhiên nghĩ đến, dạo này, có phải còn có người thích nghe lén hay không.” Doãn Lịch sau khi giải thích xong không đếm xỉa tới, cởi áo khoác khoác lên trên vai Cận Tử Kỳ: “Đi thôi, Cận gia có lệnh cấm cửa.”

————————————————————————

“Đại tiểu thư, ông chủ chờ ngài ở thư phòng.”

Cận Tử Kỳ vừa vào cửa đã thấy được dì vú đứng canh giữ ở cửa, mắt nhìn đồng hồ treo tường, gần mười hai giờ khuya.

Biết rõ Cận Chiêu Đông còn đang đợi mình, sau khi vẫy tay ra hiệu cho dì vú lui Cận Tử Kỳ nhẹ tiếng đi lên lầu.

Huyệt thái dương của cô có chút đau lâm râm, chưa bước vào thư phòng, cô cũng đã đoán được sẽ có một trận tranh chấp.

Khi Cận Tử Kỳ đẩy cửa ra, Cận Chiêu Đông đang đưa lưng về phía cửa, hai tay chấp sau lưng đứng cạnh bên bàn viết trước cửa sổ sát đất.

Ánh trăng sáng trong nghiêng vãi đầy sàn nhà, cũng soi sáng thư phòng vốn mờ mịt u ám.

“Mở đèn đi.”

Bước chân của Cận Tử Kỳ đi trên mặt thảm lông cừu dày rất nhẹ, vậy mà Cận Chiêu Đông lại biết cô đã tới.

Cô đi tới mở đèn lên, cũng thuận tiện liếc mắt nhìn bóng đêm ngoài cửa sổ, đúng lúc thấy được cửa chính biệt thự Cận gia.

Giây phút này, Cận Tử Kỳ không khỏi hiếu kỳ: cứ như vậy Cận Chiêu Đông đã xác định cô đêm nay có thể trở về?

“Đã trễ thế này mới về tới, ở cùng một chỗ với ai?”

“Cùng A Lịch có một số việc cần nói, nhất thời quên mất thời gian…”

Cận Tử Kỳ còn chưa nói hết, Cận Chiêu Đông bỗng nhiên xoay người, ông vung tay lên, một xấp ảnh chụp rớt ở trên bàn.

“Cùng Doãn Lịch ở chung một chỗ? Với Doãn Lịch cùng một chỗ, vậy những tấm ảnh này từ đâu tới?!”

Trong những tấm ảnh trên bàn, dĩ nhiên đều là hình ảnh Tống Kỳ Diễn ôm Cận Tử Kỳ.

Ở góc ảnh có in khoảng thời gian ảnh được chụp, rõ ràng cho thấy là từ camera theo dõi ở Phong Kỳ.

Cận Tử Kỳ nhìn chằm chằm tốp năm tốp ba ảnh chụp, trên mặt chưa từng xuất hiện qua kinh nhạc.

Phản ứng như thế nhìn ở trong mắt Cận Chiêu Đông chính là thái độ chống đối, lại càng tức giận:

“Người đàn ông này là ai? Tại sao xuất hiện ở Phong Kỳ, còn bất chấp liêm sỉ mà ôm con ra vào như vậy? Tối hôm qua ra tay đánh thiếu gia Cao gia là anh ta có đúng hay không?”

Cận Chiêu Đông từng bước ép hỏi, Cận Tử Kỳ im lặng chống đỡ, đứng ở đó không nhúc nhích.

“Con cho rằng con không nói sẽ không có chuyện gì sao? Con cho rằng như vậy ta sẽ không tra được anh ta là ai sao? Muốn leo lên bám lấy con gái nhà họ Cận của ta, cũng phải xem anh ta có bản lĩnh này hay không!”

Sắc mặt Cận Tử Kỳ vô cùng bình tĩnh, ngẩng đầu nhìn Cận Chiêu Đông đã bộc phát lửa giận, hé miệng khẽ cười:

“Cha, ngài thực sự cảm thấy tất cả đàn ông kiểu giống như vị thiếu gia Cao gia thích hợp đúng với ý của ngài sẽ thích một người phụ nữ chưa lập gia đình mà đã sinh con hơn nữa không còn trẻ tuổi sao?”

======

Lông mày Cận Chiêu Đông nhíu chặt: “Lời nói của con có ý gì, cái gì gọi là chưa lập gia đình đã sinh con?”

“Chẳng lẽ sự thật phát sinh không phải đúng như vậy sao?” Khóe miệng Cận Tử Kỳ đưa ra nụ cười tự giễu : “Trên đời vách tường cũng không tránh khỏi bị gió lùa, ngài cho rằng chuyện này có thể lừa gạt nhất thời còn có thể giấu diếm được cả đời sao?”

“Con có ý gì? Con muốn nói cho tất cả mọi người là người thừa kế Cận thị ngay từ lúc bốn năm trước sớm đã mất trí nhớ, hay là muốn nói cho họ biết thiên kim Cận gia luôn tuân thủ lễ giáo nghiêm ngặt thậm chí đã làm mẹ của đứa bé!”

Khuôn mặt Cận Tử Kỳ mang nụ cười châm biếm: “Mang chân tướng đè nén ôm khư khư trong lòng nhiều năm nói ra không tốt sao?”

Nhưng, đáp lại lời cô cũng không phải là sự tán thành của Cận Chiêu Đông mà là những tấm ảnh đập vào mặt cô một cách tàn nhẫn.

“Cận Tử Kỳ, ta đem tất cả hi vọng và tự hào gửi gắm lên trên người của con, con lại định báo đáp ta như vậy sao?”

Cận Chiêu Đông bởi vì quá tức giận mà giọng nói run rẩy:

“Con nghĩ rằng ta không biết? Con oán hận tất cả mọi thứ đã hại con biến thành như bây giờ, cho nên con muốn phá hủy ta, phá hủy Cận gia, phá hủy Cận thị mới cam tâm!”

Cận Tử Kỳ nhắm mắt lại, không nhìn tới sắc mặt tức giận của Cận Chiêu Đông.

Sau đó cô chợt nghe âm thanh buồn bã phát ra nặng nề, cô mở mắt thì chứng kiến Cận Chiêu Đông suy sụp ngồi ở trên ghế sofa.

Ông dùng tay miết giữa lông mày, mệt mỏi vô lực: “Cắt đứt việc qua lại với người đàn ông này, sau đó tiếp nhận sự sắp đặt tương thân.”

Cận Tử Kỳ lẳng lặng nhìn qua không biết là Cận Chiêu Đông vì quan tâm mình hay đang vì tương lai Cận thị, thật lâu sau, mới nhả ra một câu hỏi thăm:

“Lời nói dối cuối cùng có một ngày sẽ bị vạch trần, cha cảm thấy đến lúc đó con hoặc là Cận thị còn sẽ có đường lui sao?”

Sắc mặt Cận Chiêu Đông khẽ chấn động, ánh mắt bức bách không nhìn tới Cận Tử Kỳ:

“Tương lai khi con lấy chồng, đứa nhỏ sẽ ở lại Cận gia, mẹ của con sẽ chăm sóc thật tốt cho đến khi nó trưởng thành.”

Không hổ là người nắm quyền Cận gia, ngay cả nỗi lo về sau cũng vì cô mà xoá bỏ, vậy cô có phải nên nói tiếng cám ơn hay không?

Cận Tử Kỳ cúi đầu, sự châm biếm từ khóe miệng lan tràn đến đáy mắt, khuôn mặt tràn đầy nét cổ điển ẩn ở trong bóng tối.

“Ngài thực cảm thấy Cao Triều đáng giá để con phó thác cả đời, mà sự sắp đặt của ngài không phải là đẩy con vào trong hố lửa sao?”

Cận Chiêu Đông nghe vậy nhìn về phía Cận Tử Kỳ, nhưng không thấy rõ thần sắc trên mặt cô:

“Lúc còn trẻ người đàn ông sẽ khó tránh phạm lỗi, biết cải thiện sai lầm thì không có điều gì lớn hơn, chỉ cần anh ta về sau đối với con tốt là được.”

“Cuộc sống như vậy thật sự sẽ hạnh phúc sao?” Cận Tử Kỳ giống như thì thầm tự nhủ.

Cô lui về phía sau hai bước, khi tầm mắt hướng tới Cận Chiêu Đông, cô nâng mặt lên, mang theo một chút tươi vui, chỉ là cười như vậy thường thường so với không cười còn làm cho người khác khó chịu hơn:

“Chỉ sợ làm ngài thất vọng rồi, con sẽ không để cho Mỗ Mỗ rời khỏi con, nếu như ngài nói xong, con đi ra ngoài trước.”

Cận Tử Kỳ lập tức quay đầu đi đến cửa, Cận Chiêu Đông tức giận mà thở hổn hển, ở phía sau áp chế lại âm lượng quở trách:

“Con nhất định phải bướng bỉnh như vậy sao? Lúc trước con không nên sinh ra nó, con hại…..nó không ít, cũng hại chính mình!”

Cận Chiêu Đông nỗ lực khắc chế tâm tình của mình, nhưng sự thất vọng quá lớn làm ông mất khống chế.

Bởi vì xúc động phẫn nộ mà giọng nói trầm bổng lên xuống lay động thật lâu trong thư phòng mãi không đi.

Bước chân Cận Tử Kỳ từ từ chậm dần, đến khi hoàn toàn dừng hẳn, cô vẫn không xoay người lại, mặt hướng ra cửa:

“Năm đó con bất quá là nghe theo sự lựa chọn của nó mà thôi.”

Cận Tử Kỳ giơ tay che lên bụng bằng phẳng, động tác này làm cho Cận Chiêu Đông tức giận đến hai mắt đỏ hồng:

“Lựa chọn của nó? Nó có suy nghĩ sao? Nó có tình cảm sao? Nó dựa vào cái gì mà lựa chọn!”

Cận Chiêu Đông đưa tay quét lên trên bàn trà, chén sứ rơi xuống đất phát ra tiếng va chạm, ông tức giận không kiềm được gào to lên:

“Là chính cô kiên quyết phải sinh ra đứa bé này! Là cô tự mình lựa chọn con đường này! Là trong lòng cô bướng bỉnh liều chết đem đường lui của mình chặn lại!”

“Cô tại sao lại là con gái của ta? Có con gái nhà ai sẽ giống cô làm cho cha của mình thất vọng như vậy?”

Cho dù là tính tình lãnh đạm tại thời khắc này Cận Tử Kỳ cũng không nhịn được nên có chút mất khống chế, cô siết chặt quả đấm của mình, xoay người nhìn Cận Chiêu Đông đang nổi giận, cười lạnh:

“Bởi vì con làm cho ngài thất vọng, cho nên ngài đã quyết định thay cho con rồi không phải sao?”

Đôi mắt Cận Tử Kỳ nhìn chằm chằm Cận Chiêu Đông, nói ra từng chữ một, giọng điệu thong thả lại lạnh như băng:

“Ngài cũng không phải là chưa làm thử qua. Con đây chỉ sợ cả đời đều sẽ không quên nỗi đau đớn của thuốc sẩy thai gây ra cho con, từ thân thể đến linh hồn, tràn ngập đau xót, cơn đau bụng liên tục không ngừng kéo dài ròng rã cả một đêm.”

Sắc mặt Cận Chiêu Đông phút chốc tái nhợt, ông không dám tin mà nhìn Cận Tử Kỳ, lại nói không ra lời.

“Sự thật chứng minh, nó thắng. Bất luận ngài đưa ra phương thức tàn nhẫn cỡ nào để giết chết nó, nó vẫn ương ngạnh vẫn tồn tại, hơn nữa còn khỏe mạnh trưởng thành ngoài dự đoán của ngài.”

Cận Tử Kỳ đưa tay lau khóe mắt ướt át, giọng nói khàn khàn:

“Con lúc ấy có rất nhiều lo lắng, con sợ hãi nó sau khi lớn lên sẽ hỏi con, mẹ ơi, tại sao mẹ phải giết con. Cho dù là hiện tại, nhìn thấy nó lớn lên con cũng sẽ áy náy, con sợ nó biết được con đã từng vì cái gọi là lợi ích của gia tộc nên không chút do dự đã lựa chọn giết chết nó.”

“Cha, con đã từng thử kiên quyết giết chết nó một lần, bây giờ con, lòng cũng kiên quyết giống như khi muốn giết chết nó, con sẽ dùng hết khả năng để bảo vệ nó, làm cho nó khỏe mạnh vui vẻ trưởng thành.”

Nhìn qua Cận Chiêu Đông tức giận đến nỗi cơ thể không ngừng run rẩy, cô nhẹ nhàng cười:

“Vì thế, con sẵn sàng trả giá tất cả sinh mạng của mình.”

“Ta tuyệt đối sẽ không cho phép con làm như vậy, sự ngu xuẩn của con sẽ phá hủy Cận thị!”

“Đúng rồi, ngài căn bản chưa bao giờ thực sự quan tâm đến đứa con gái là con đây, bất quá ngài muốn là dòng họ Cận cùng với Cận thị được lên trên đỉnh vinh quang.”

Nụ cười bên miệng Cận Tử Kỳ sâu hơn: “Ngài cũng không phải là vì hạnh phúc của con, cũng không phải là vì mặt mũi Cận thị, ngài chỉ vì chính mình.”

“Nếu như đây là ngài muốn, ngài không cần phải liên tục rối ren chán nản đối với con, ở trong căn biệt thự Cận gia này, không phải là còn có một đứa con gái khác của ngài sao?”

Cô xoay người đi tới cửa, trong khi tay kéo cửa ra, xoay mặt qua lưu lại một câu:

“Mặc dù hiện tại mà nói, cô ấy không phải là con gái ruột của ngài.”

Cận Tử Kỳ ra khỏi thư phòng, mới vừa khép cửa lại thì nghe thấy bên trong truyền đến âm thanh vật nặng rơi xuống đất.

Xem ra cô thật sự sắp dồn ép Cận Chiêu Đông đến điên rồi……..

Lưng cô tựa vào trên cửa, ngẩng đầu nhắm mắt lại, mái tóc dài từ bả vai trượt xuống đến eo.

Sau đó giác quan thứ sáu nói cho cô biết có một ánh mắt nào đó nhìn cô chăm chú, Cận Tử Kỳ mở mắt ra, xoay mặt nhìn sang một góc ở giữa hành lang.

Cận Mỗ Mỗ mặc áo ngủ màu vàng nhạt, chân ngắn ngồi xếp bằng ở trên sàn nhà, bàn tay nhỏ bé đầy thịt đang bế một con gà con màu vàng mệt mỏi muốn ngủ, đôi mắt to đen đang nhìn chằm chằm Cận Tử Kỳ đứng ở trước cửa thư phòng.

Tim Cận Tử Kỳ đột nhiên đau nhói, cô từ từ đi tới, ngồi xổm xuống ở bên chân Mỗ Mỗ:

“Tại sao còn chưa ngủ, chẳng lẽ Mỗ Mỗ muốn ngày mai làm người bạn nhỏ trốn học sao?”

Đầu Cận Mỗ Mỗ đong đưa giống như cái trống lắc, từ trên mặt sàn đứng dậy, mùi sữa thơm mát trên cơ thể nhỏ nhắn mềm mại lảo đảo sắp ngã ôm lấy hai chân Cận Tử Kỳ:

“Mỗ Mỗ nhớ Kỳ Kỳ, Mỗ Mỗ và Kỳ Kỳ không thể xa nhau.”

Cận Mỗ Mỗ ngước cái đầu nhỏ lên, như con mèo con nhẹ nhàng cọ qua cọ lại trên đùi của cô, dường như còn chê không đủ, lại đem cái miệng nhỏ non mềm hôn lên hai gò má Cận Tử Kỳ:

“Mỗ Mỗ rất thích Kỳ Kỳ, cho nên Kỳ Kỳ với Mỗ Mỗ cùng ở chung một chỗ không rời xa nhau được không?”

Cận Tử Kỳ cúi đầu nhìn ánh mắt lo lắng sợ hãi của Cận Mỗ Mỗ, nhẹ nhàng ôm lấy nó:

“Ừ, Kỳ Kỳ sẽ ở chung một chỗ với Mỗ Mỗ như từ trước đến giờ.”

Cận Mỗ Mỗ không thể chờ đợi được mà vòng lên cổ của cô, cái đầu tròn nhỏ cũng dựa vào vai của cô, trong nháy mắt trên mặt đã tràn đầy hạnh phúc vô cùng vui vẻ:

“Mỗ Mỗ muốn Kỳ Kỳ mua KFC ăn.”

Ánh mắt Cận Tử Kỳ dịu dàng vuốt ve cái đầu dưa hấu của Nó, ủ ấm cho bàn tay nhỏ bé của nó: “Được.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK