Ngay lập tức, Tiểu Ngưng sắc mặt trắng bệch như không hề có huyết sắc, nước mắt trong suốt trong hốc mắt nhấp nhô nhiều hơn, lập tức dọc theo gò má thành từng chuỗi chảy xuống.
Đường Hạo ném một cái bom cũng không thật sự sốt ruột lôi kéo Tiểu Ngưng xuống lầu, hắn dựa vào bên trái ghế sa lon mỉm cười, lắng nghe phản ứng.
Chu Thích không dám tin nhìn Đường Hạo, thu hồi tầm mắt lắc đầu nhìn hướng Tiểu Ngưng ngơ ngác khẽ gọi nói: “Giai Ngưng ….”
Tiểu Ngưng mặt cúi xuống ngày càng thấp, hai vai nhịn không được run rẩy.
“Không. . .Không phải như thế!” – Chu Thích không muốn tin tưởng thấp giọng lẩm bẩm.
“Tiểu Ngưng, cô còn không mau qua đây!” – Đường Hạo phi thường hài lòng phản ứng của cái người ngu ngốc kia, cố ý tiếp tục ý nói mập mờ tàn nhẫn: “Còn không đi lên lầu… »
Tiểu Ngưng run rẩy bước chân lui dần về phía sau, loạng choạng lắc đầu cầu khẩn nói: “Thiếu gia, đừng bảo là ….” – Cô đã vô cùng xấu hổ rồi, thật sự không biết đối mặt với ánh mắt đầy kinh ngạc của Chu Thích như thế nào.
Đường Hạo đứng lên, môi mỏng nhích lên nhưng không phải vui vẻ, có cũng chỉ là lãnh đạm : “Tôi cũng không muốn nói đâu, còn không mau tới đây giúp tôi đi chứ ?”
Không muốn nghe thêm những lời càng ngày càng khó nghe, Tiểu Ngưng cắn môi dưới đi về phía hắn.
“Không. . . . . .” – Chu Thích bị khiếp sợ nghiêm trọng, đột nhiên hô to một tiếng. Hắn chạy lại như điên ôm lấy cô từ sau lưng: “Không cần phải đi, vị tiên sinh này xin ngài không cần phải làm khó xử một cô bé, tiền ta nhất định sẽ nghĩ biện pháp trả lại cho ngài.”
“Tiền cái gì?” – Đường Hạo khiêu mi đầy nghi ngờ nói, sau đó lại tiếp tục nói: “Cậu đã hiểu lầm rồi, cô ấy cũng không có thiếu nợ tôi năm trăm vạn, là tôi dùng tiền để mua cô ấy về làm ‘công cụ ấm giường’”
“Đừng nói nữa!” – Tiểu Ngưng hô lớn lên, liều mạng dùng hết sức đẩy Chu Thích ra : “Anh đi đi, tôi không cần anh nhiều chuyện!”
Chu Thích lui về phía sau mấy bước, đau xót vạn phần nắm chặt nắm tay.
“Không, anh không thể thả em ra, Giai Ngưng anh muốn cứu em. Anh sẽ không trơ mắt nhìn … Em là người con gái anh thích, anh không cho phép người khác vũ nhục em!”
Giống như chính mình bị người ta đoạt mất món đồ chơi, Đường Hạo trên mặt trào phúng không khống chế nổi chuyển thành phẫn nộ. Hắn muốn người con trai ngu ngốc kia hiểu rõ Tiểu Ngưng rốt cuộc là của ai, làm cho hắn thua tâm phục khẩu phục :”Cậu nói Tiểu Ngưng là của cậu? Ha ha, thật xin lỗi nhưng tô dùng lời nói nói cho cậu biết, cô ấy mỗi ngày đều cùng ta như hình với bóng, hơn nữa mỗi buổi tối đều cởi hết ra chơi cùng ta đó!”
“Không đúng …” – Chu Thích hô to một tiếng, đánh về phía Đường Hạo đồng thời dùng sức vào tay.
Tinh thông Judo, Quyền đạo nên Đường Hạo nhạy bén tránh thoát một quyền, bắt lấy cổ tay của hắn, thuận tiện đáp lễ đối phương bằng một quyền khác :
“A. . . . . .” – Chu thích kêu thảm một tiếng, thân thể ngã nhào xuống sàn nhà, lúc lật người lại chỉ thấy trên mũi, trên miệng dính đầy máu.
Tiểu Ngưng đau lòng chạy về phía hắn, kiểm tra tình trạng của hắn. “Chu Thích, anh có bị làm sao không?”
Đường Hạo hùng hổ theo tiếng của bọn họ đi đến, chuẩn xác bắt được quần áo Tiểu Ngưng lại, một tay đem cô ôm lấy: “Tôi đã nói với cô, ngay bây giờ theo giúp tôi, trong nội tâm và thân thể chỉ có thể có một người là tôi! Nếu cô là thật lòng yêu mến hắn, đợi đến lúc tôi chơi cô chán rồi, cô lại có thể đi tìm hắn!”
Nghe được những lời nói hạ thấp đi tôn nghiêm của mình, Tiểu Ngưng rốt cuộc không khống chế nổi lớn tiếng khóc thút thít : “… Tại sao phải vũ nhục tôi như vậy…”
“Vũ nhục? Chẳng lẽ cô không thừa nhận là đồ chơi của tôi sao? Cô không dám thừa nhận trước mặt người con trai cô thích sao, có phải không?”
Tiểu Ngưng không nghĩ đến đáp lại hắn, chỉ thút thít khóc.
“Cô không thừa nhận là đồ chơi của tôi sao?”
Tình địch trước mặt, Đường Hạo đã nghĩ làm cho Tiểu Ngưng thể hiện rằng cô là của hắn.
Kết quả hiện tại cô lại ủy khuất khóc khiến cho Đường Hạo chỉ cảm thấy bị phản bội, thậm chí là bị vứt bỏ.
“Ngươi, cái tên lưu manh này, lại áp bức một cô gái mới mười bảy tuổi, ngươi thật khốn nạn!” – Chu Thích tức giận đến toàn thân phát run run, hô lớn.
Những lời này khiến tức giận của Đường Hạo đẩy lên đỉnh điểm, làm cho hắn không ngần ngại quyết định “ngọc thạch câu phần”. “Ha ha, đã như vậy ta đây khiến cho cậu xem một chút cô ấy là như thế nào, ở dưới thân thể của ta mà thở gấp cầu khẩn . . .”
*** Ngọc thạch câu phần: Cả hai cùng chết
@@@@@@@@@@@@@@@@@@@@@@@@@@@@@@
-”Đường Hạo, anh không thể đối xử với em như vậy được, ngàn vạn lần đừng để em phải hận anh!” Bị ném lên trên ghế sa lon, khuôn mặt Tiểu Ngưng đầy những giọt nước mắt nóng ướt.Thân thể đơn bạc run lên giống như chiếc lá mùa thu sắp rụng.
Vì đang nổi giận nên Đường Hạo cố ý coi như không nghe thấy lời cầu khẩn của cô, hắn chỉ thầm nghĩ công khai biểu thị quyền sở hữu của mình.
Xoẹt…
Quần áo trên người Tiểu Ngưng vang lên tiếng xé nát, lộ ra một mảng ngực lớn.
-”Van cầu anh đừng như thế, Đường Hạo, em xin anh ….!” Tiểu Ngưng cố gắng níu lấy miếng vải rách nát còn xót lại để che lấp một phần trước ngực.
Đường Hạo thuận thế đè lên thân thể cô, môi mỏng tà ác cuồng vọng hôn hít lấy lồng ngực cô, cứ thế dán lấy người cô từng đoạn, từng đoạn, rồi một đường uốn lượn xuống phía dưới. . . . . .
-”Không được. . . . . .” Tiểu Ngưng đóng chặt lại hai mắt, thấp giọng cầu khẩn. Cô không có dũng khí mở to đôi mắt, cô thực sự không muốn nhìn thấy ánh mắt của những người xung quanh…
Đối với màn trình diễn trong đại sảnh này, không riêng gì Tiểu Ngưng không có cách nào đối mặt, tất cả những người khác cũng đều bị chấn kinh rồi, không thể nào tiếp tục chứng kiến .
Tào quản gia cùng dì Béo cũng không thể chấp nhận được, lắc đầu đi ra khỏi phòng.
Chu Thích sau khi cảm giác kinh ngạc cùng thống khổ qua đi thì sực tỉnh lại, dữ dội đánh về phía Đường Hạo.”Anh mau buông cô ấy ra . . .”
Lục Phong thấy thế liền túm Chu Thích lại từ sau lưng, trước đây hắn đối với mọi thứ đểu bình thản, nhưng lần này lại lộ ra thần sắc tức giận .”Giờ tao sẽ đem mày ra khỏi đây, tất cả chuyện này chỉ tại cái tên ngu ngốc như mày!”
-”Tôi muốn đi kiện các người, các người đều là ác ma!” Thân thể bị tóm lên cao nhưng Chu Thích vẫn còn tiếp tục giãy dụa .
-”Mày câm miệng lại cho tao!” Lục Phong lấy tốc độ nhanh nhất, kéo tên ngu ngốc Chu Thích ra khỏi phòng, sự việc đang diễn ra trước mắt hắn quả thực có điểm không nhìn nổi. Hắn không có quyền ngăn cản sự việc đang xảy ra này, nhưng chắc hẳn hắn có quyền chạy khỏi chỗ này ngay lập tức.
Cả một căn phòng to lớn như thế, giờ chỉ còn lại hai người đang giằng co trên ghế sa lon.
Tiểu Ngưng nức nở không ngừng, tiếng cầu khẩn chìm nghỉm trong thanh âm bừa bãi hôn môi của Đường Hạo, những tiếng động ấy vang lên trong không gian yên tĩnh lại càng rõ ràng dị thường .
Nghe thấy tiếng bước chân của bọn họ đã đi xa, Đường Hạo càng trở nên lớn mật hơn, trực tiếp xé tan những mảnh quần áo còn xót lại trên người cô. Không còn quần áo là vật cản, cô trở nên mềm mại , yếu ớt trong vòng tay hắn , dùng chút sức lấy, hắn khiến cô phát ra tiếng ngâm dài thống khổ .
“Ưm. . . . . .” Tiểu Ngưng bị đau kêu khẽ một tiếng.”Đường Hạo , không nên ở chỗ này, xin anh !”
Ban đầu hắn cường thế vì quá đỗi tức giận và muốn chứng minh với tất cả mọi người, nhưng đến khi tiếp xúc với thân thể mềm mại , ngọt ngào của cô thì hắn lại bị say đắm thực sự, thế nên làm gì có chuyện hắn sẽ đứng lên bỏ đi, buông tha cho cô.
Hắn tự giễu nở nụ cười, dán bên tai của cô nhẹ nhàng liếm : “Tôi phải ở chỗ này, hơn nữa còn phải lập tức, tôi không cần phải nhẫn nại, cô vì chưa được thỏa mãn dục vọng nên đã đi tìm người khác, vậy vì sao tôi lại phải nhẫn nại với chính mình !”
Nói xong, hắn đứng dậy, nhanh chóng cởi bỏ quần của mình.
Cực đại dâng trào, thẳng tắp dán lên giữa hai chân cô.
-”Em không có, em cũng không ngờ lại gặp anh ta ở siêu thị, cũng không biết bị anh ta bám theo .” Tiểu Ngưng vừa khóc vừa giải thích, khuôn mặt trắng bệch của cô bởi vì động tác tà ác của hắn mà giờ nóng bừng lên, hai má đỏ hồng kiều diễm như hai đóa hoa .
Cô vô ý thức cảm nhận được vật thể cực nóng rắn bên trong mình , “Không. . . . . .”
Trong nháy mắt, toàn thân cô đều cảm thấy như có một ngọn lửa nóng rực bùng cháy, cảm giác như ngọn lửa ấy mang theo một khát vọng đang muốn dâng trào , và càng không hiểu tại sao cô lại muốn dựa vào gần hắn hơn.
-”Còn luôn miệng nói cô không muốn, nhìn đi, đây chính là phản ứng chân thật nhất của cô đấy.”
-”Hắn tại sao lại đi theo cô được ? Nếu như cô không ra ám hiệu với hắn, thì làm sao hắn lại cứ đi theo cô như thế, hả ?” Hắn giễu cợt nói, vũ nhục cô. Nhưng đồng thời cũng như kiếm một cái lý do hợp tình hợp lý cho cái việc đang tiến hành .”Cô chính là trời sinh lẳng lơ, giờ tôi làm hết thảy chỉ là để thỏa mãn cô, tất cả là do cô muốn thôi .. . .”
Vừa dứt lời, hắn kiên định xỏ xuyên qua cơ thể cô mà không hề để cô chuẩn bị . . .
Tiểu Ngưng thống khổ nhắm hai mắt lại, khi hắn thô bạo tàn nhẫn cường bạo cô, cô đã vô lực, đã không còn muốn giải thích gì thêm nữa.
Hắn vừa điên cuồng luận động thân thể,vừa phủ những nụ hôn dày đặc xuống khắp mặt, cổ, ngực cô. Hắn muốn thoa hương vị của hắn lên khắp người cô , hắn không cho phép trên người cô được lưu lại mùi của gã đàn ông khác…..