-‘’ Xong chưa ? ‘’ Đường Hạo lần này hỏi đã có chút không kiên nhẫn, hiển nhiên là hắn đang cố nén để không phát giận.
-‘’ A , Được .. được rồi …’’ Tiểu Ngưng nhỏ giọng hồi đáp, hai tay cô đặt trước ngực dùng sức cầu nguyện.
Khi nhìn thấy miếng thịt bò đen sì được Đường Hạo đưa vào miệng, trong nháy mắt, Tiểu Ngưng đã cảm giác là máu toàn thân mình vì khẩn trương mà chảy đến hỗn độn , tim đập thình thịch , nhắm mắt chờ ác ma phát uy. Nửa phút sau qua đi , mọi thứ trong nhà ăn vẫn y nguyên như vậy , vẫn thật là bình yên.
-‘’ Ý , làm sao vậy? ‘’ Chẳng lẽ là ác ma bị hạt tiêu đen làm cho té xỉu rồi ? Tiểu Ngưng lại cố lấy dũng khí chậm rãi mở con mắt ra một cách lặng lẽ nhìn đời đầy ti hí , xong rồi vì ngạc nhiên mà mở tròn to đôi mắt ra.
Ơ, trông vẻ mặt ác ma chính là ăn được món ngon mới lại chứ ! Ố ồ ! Thật là bất ngờ quá đi,nhưng như thế hẳn là cô đã thông qua cửa ải thứ nhất này ? Khuôn mặt ngây thơ nhỏ nhắn nở rộ một nụ cười thật tươi .Thế nhưng cô không hề biết rằng mình cười quá sớm, phía sau sẽ có những màn tra tấn đợi cô a .
-‘’ Thiếu gia , chúng ta sẽ lập tức bước vào khảo nghiệm thứ hai luôn ? ‘’Tiểu Ngưng lại có chút kích động , cô muốn nói sớm một chút , sớm sớm hoàn thành để thực hiện được nhiệm vụ khiến hắn ngoan ngoãn đi phơi nắng .
– ‘’ Thật sự là không thể chờ đợi được?’’ Đường Hạo đã ăn no nê xong, đang ngồi trên ghế salon mỉm cười nói. ‘’ Tôi khuyên cô đừng có chọc tức tôi nữa, đừng có khiến tôi cáu với cô nữa, hoàn toàn không có lợi đâu ‘’
-‘’ Anh nói thế là có ý gì? Rõ ràng vừa mới đây thôi, anh còn nói nếu em hoàn thành tốt ba khảo nghiệm của anh thì anh sẽ ra ngoài phơi nắng .Anh lớn thế này rồi mà định nói lời không giữ lấy lời sao ? Anh không tính những lời anh đã nói sao? ‘’ Tiểu Ngưng vô cùng tức giận. biểu lộ đầy kích động.
Nếu như hắn đổi ý thế vừa rồi bắt cô bịt mắt làm món thịt bò làm cái gì ? Hắn muốn vui đùa với cô sao? Cái gì đều nhìn không tới khiến cô bắt đầu cảm thấy sợ hãi, nhưng cô quyết không thể biểu hiện là mình sợ hãi được!
-‘’Cô nghĩ rằng tôi và cô là ai? Tôi làm sao có thể nói chuyện không tính! Tôi chỉ hảo tâm nhắc nhở cô rằng cô không cần phải nghĩ đến cửa ải thứ hai này , vì tuyệt đối cô sẽ không có cách nào thừa nhận cả. ‘’Đường Hạo giận tái mặt thấp giọng nói.
Hắn cũng không muốn bắt nạt một cô bé nhưng hắn cũng tuyệt đối không làm chuyện mà hắn không thích. Hắn không thích đi ra ngoài phơi nắng đấy . Ra ngoài phơi nắng thì có ích lợi gì cho hắn chứ. Thật là phiền toái. Buồn cười thật, hắn muốn sinh hoạt trong bóng tối sao ? Nhưng là còn cách nào khác đây ?
-‘’ Em hiện tại không có gì có thể không chịu được chứ ? em không sợ ! ‘’ Tiểu Ngưng lại kiên định nói. ‘’ Thiếu gia , anh cứ nói ra yêu cầu của anh đi’’ Cô lúc này giống như một nữ chiến sĩ anh dũng , biểu tình vô cùng bình tĩnh , có vô số dũng khí.
Đường Hạo nhún vai mỉm cười nói: ‘’ Tốt, cô đã không sợ tthì tôi còn có cái gì phải do dự . Nhưng là tôi đã nhắc nhở cô rồi đấy, cô nhất định sẽ không thông qua được cửa ải này đâu ‘’
-‘’Không có chuyện không thể nào được !’’ Tiểu Ngưng lại mỉm cười đáp lại hắn.
-‘’ Tốt thôi, khảo nghiệm thứ hai tại buổi tối! cô cứ nghỉ ngơi đi ,để buổi tối còn có thể chịu được ! ‘’Đường Hạo đứng lên, hạ giọng , lập tức nện từng bước tự tin đi đến cầu thang.
Cái câu ‘’ buổi tối còn có thể chịu được ’’ làm cho Tiểu Ngưng bất an vô cùng, buổi tối này khó có thể bình an rồi a . Chẳng lẽ hắn muốn dùng dây lưng trói cô lại ? Hoặc là dùng cái cặp kẹp cô lại ?
Nghĩ đến những cảnh tượng khó tả trong phòng tối tại câu lạc bộ đêm , Tiểu Ngưng vô ý thức khép hai chân chặt lại . Cô làm sao có thể tưởng tượng được ra những điều khủng bố sắp diễn ra chứ, cô chỉ là người bình thường a .
Càng sợ hãi đầu óc lại càng nghĩ ngợi, cô tưởng tượng đến cảnh hắn cầm lấy dây lưng trói cô lại, rồi tưởng tượng đến hình ảnh một con rắn nhỏ tiến vào quần . ‘’ Không, không cần phải thế ‘’.Cô ôm đầu sợ hãi hô to một tiếng.
Một tiếng hét này đánh thức chính cô tỉnh lại,trên mặt là vẻ sợ hãi cực độ , cả người đầy mồ hôi dính nhem nhép , Tiểu Ngưng cười khổ chế giễu chính mình . Cửa ải thứ hai còn chưa có bắt đầu mà mày đã sợ hãi la to đến thế này rồi sao Tiểu Ngưng ? Hơn nữa hắn mặc dù đúng là có điểm tồi tệ thật đấy nhưng là cũng sẽ không nghĩ ra cái trò ác độc như vậy đâu. Đúng vậy hắn sẽ không như vậy đâu ! Tiểu Ngưng lại đột nhiên rất khẳng định tự nói với bản thân mình như thế . Nhưng cô cũng băn khoăn không biết là hắn sẽ khảo nghiệm cô như thế nào đây .Cũng có điểm lo lắng , bất an nhen nhóm trong lòng. Đúng thời điểm cô đang nghĩ ngợi thì cửa phòng đột nhiên bị đẩy ra.
Tiểu Ngưng đột nhiên xoay người lại thì thấy ba tên bảo tiêu đi vào trong phòng ,trong tay họ còn có một sợ dây thừng trói thô thô , to như cái chày cán bột.
-‘’ Các anh muốn làm cái gì? ‘’ Tiểu Ngưng ngừng lại rồi hô hấp, đề phòng nhìn bọn họ , thân thể tự động lui dần về phía sao. Ba tên bảo tiêu không nói gì cả, bọn họ từ trước đến nay cũng không hay nói chuyện , từ khi vào đây cô cũng chưa hề thấy qua bọn họ có biểu lộ dư thừa bao giờ cả.
Lúc này Đường Hạo từ ngoài đi vào phòng Tiểu Ngưng , hắn tựa lưng ở ở cạnh cửa mà ra lệnh: ‘’ Đem hai tay, hai chân của cô ta cột vào một chỗ ở ngoài sân thương đi ! ‘’
Tiểu Ngưng nghe thấy vậy thì hoảng sợ tựa trước tủ quần áo , thân thể run rẩy như chiếc lá sắp rụng , lắc đầu hô to ‘’ Không cần, không cần phải như thế …. ‘’
@@@@@@@@@@@@@@@@@@@@@@@@@@@@@@@@@@
-‘’Cô không cần phải làm khổ mình như vậy, cũng đừng có hòng nghĩ mình cầu xin là tôi sẽ tha thứ, cô mới chính là đồ nhát gan. Đường Hạo nhíu mày nói với cô :’’ Tốt nhất cô nên bỏ cuộc đi.’’
-‘’ Thiếu gia , tại sao anh không hiểu cho em , em tìm mọi cách làm cho anh chịu đi ra ngoài phơi nắng chỉ vì muốn tốt cho anh mà. Tại sao anh cứ phải ngĩ cách tra tấn, bức em phải từ bỏ.’’ Giọng nói của Tiểu Ngưng có phần tức giận, cô chăm chú nhìn hắn, thử cùng hắn giảng đạo lí.
-‘’ Không cầng cô phải hao tâm tổn sức vì cái này, tôi không muốn nghe cô giáo huấn. Bây giờ tôi cho cô hai lựa chọn: từ bỏ hoặc để tôi đem cô treo ngược lên.Cô cứ cân nhắc mà chọn lựa đi ’’ Giọng nói thâm trầm, ngữ điệu hung ác, tưạ như muốn làm người khác thêm sự sợ hãi đối với hắn.
-‘’Em sẽ không từ bỏ.’’ Tiểu Ngưng lớn tiếng hét lên như vừa thể hiện quyết tâm của mình vừa làm cho chính mình ko có cơ hội đổi ý.
-‘’ Tốt, vậy chúng ta bắt đầu trò chơi.’’ Đường Hạo dùng giọng nói nhàn nhạt cùng với khuôn mặt không chút biểu cảm làm cho người đối diện không thể nắm bắt được trong đầu hắn đang nghĩ gì.
-‘’ Các người đem tiểu thư đây trói theo yêu cầu của cô ta đi.’’Ngữ khí rất nhỏ không khỏi làm cho cô tức giận đến mức chỉ hận không thể xé rách vẻ mặt đắc ý của hắn ra. Rõ ràng hắn làm cho mọi người đem trói cô lại thế mà còn thản nhiên nói là đáp ứng yêu cầu của cô.
Đối với Đường gia , phải trung thành và tận tâm là những yêu cầu quan trọng nhất, được coi là duy mệnh. Vì sự trung thành, hai tên tay sai không thể làm trái lời chủ nhân,Tiểu Ngưng chưa kịp định thần thì một trong hai tên đã lại gần ôm lấy thân thể cô trói chặt lại. Tiểu Ngưng tức giận nhưng vẫn kiên cường nhìn xem bọn họ có thể làm gì để đối phó với cô nào.
-‘’ Tôi chỉ là một cô gái bé nhỏ, các người cứ yên tâm, tôi sẽ không chạy trốn nên không cần dùng sức như vậy đâu.’’ Tiểu Ngưng lạnh lùng giễu cợt nói , trong đáy mắt còn tràn ngập phẫn nộ. Hai tên tay sai chẳng nói chẳng rằng nhanh chóng đem tay chân của cô trói lại. Động tác vô cùng nhanh nhẹn khiến Tiểu Ngưng hoa cả mắt, khi kịp định thần lại hai tay hai chân đã bị trói lại trở nên vô cùng quẫn bách. Sau đó, một người vác cô đi hướng về phía sân thượng, chính là tầng cao nhất của toà nhà. Toà biệt thự này có bốn tầng, trong đó tầng thứ tư chính là nơi để giải trí lúc rảnh rỗi, nếu nhìn từ ngoài sẽ thấy một cái sân thượng rất lớn. Bị dẫn tới đây, trong nháy mắt Tiểu Ngưng đã cảm nhận được từng đợt gió ớn lạnh thổi qua tai đem những giọt mồ hôi quét qua một bên.Cái gió ban đêm cứ thấm dần vào da thịt khiến cô rùng mình nổi da gà toàn thân.
Càng gần tới sân thượng trống ngực cô càng trở nên mất tiết tấu.Thình thịch. . . Thanh âm làm cho chính cô cảm thấy trái tim mình như đang muốn nhảy ra khỏi lồng ngực. Nhìn lên hai tên tay sai kia Tiểu Ngưng thấy sắc mặt của họ càng làm cho cô có cảm giác bọn họ giống như những tên tay sai của âm phủ, chuyên đi thu hồn quỷ. Đúng vậy, bọn họ chính là tay sai của tên ác ma kia mà , sau một hồi miên man suy nghĩ nước mắt đã chảy ướt gò má từ bao giờ! Cô thật sự sợ, rất sợ. . .cô chỉ là một cô gái bé nhỏ, đứng trước hoàn cảnh này làm sao cô có thể không sợ hãi được?
Nhìn thấy biểu hiện sợ hãi của cô, Lục Phong, một trong hai tên tay sai thấp giọng nói:’’ Chỉ cần cô cầu xin tha thứ nhất định thiếu gia sẽ buông tha cho cô một con đường sống.’’ Trong lòng hắn có chút thương tâm không đành lòng nhìn một cô gái bé nhỏ như vậy bị treo ngoài sân thượng. Nhưng bọn họ chỉ là những tên tay sai tầm thường thì có thể làm gì, tất cả chỉ có thể nge theo mệnh lệnh của thiếu gia, không thể làm gì khác. Tiểu Ngưng hít hít cái mũi rồi lắc đầu nói : ‘’Nếu tôi sợ chẳng phải là tôi đã nhận thua rồi sao? Nếu lần này nhận thua thì biết bao giờ tôi mới có thể về nhà, bao giờ tôi mới có thể nhìn thấy mẹ tôi đây ?’’
Cô cứ kiên cường chịu treo ở đó, từng đợt gió lạnh không ngừng thổi tới làm thân thể cô run rẩy không ngừng, nó cứ đung đưa lắc lư theo chiều gió tựa như chiếc đồng hồ quả lắc.
Mỗi khi có cơn gió quét qua tiếng lá cây phát ra những tiếng xào xạc, trong buổi đêm yên tĩnh âm thành này lại càng trở nên u ám.
Hắt xì. . . Tiểu Ngưng ngẩng đầu hắt xì một cái thật to, thân thể cô bây giờ đã toàn mồ hôi lạnh đang run rẩy trong gió. Lạnh quá! Tiểu Ngưng cố nhắm mắt lại để suy đi sự sợ hãi nhưng chỉ càng cảm nhận được thân thể đang dần trở nên lạnh như băng của mình. Mỗi cơn gió qua đi là một lần cô phải tự nói với bản thân mình không cần phải sợ hãi càng không thể từ bỏ, cô nhất định phải chịu đựng qua đêm nay. Chỉ có như vậy khoảng cách về nhà mới có thể gần thêm một bước.
– ‘’ Ngu ngốc, cô chỉ cần xin tôi tha thứ , tôi sẽ tha cho cô .’’ Một giọng nam khiêu khích qua cửa sổ truyền đến.
-‘’ Không, nhất định em sẽ không cầu xin anh.’’ Tiểu Ngưng liều mạng đáp lại, trong giọng nói như đang kìm sự tức giận. Nghe cô trả lời như vậy, Đường Hạo hết sức tức giận hô lớn.
– ‘’Tốt, tôi muốn xem rốt cục cô có bao nhiêu dũng cảm.’’