Đau khổ sau cự tuyệt, Tiểu Ngưng nghĩ tới chuyện có nên rời đi hay không. Dù sao lúc trước hắn đã nói muốn thả cô, chỉ là cô muốn kiên trì chiếu cố hắn thêm một thời gian nữa.
Hiện tại cuộc sống của hắn trong trạng thái rất tốt, sáng sớm đi chạy bộ, thời gian ở ngoài cũng lâu hơn, hơn nữa nụ cười trên mặt cũng nhiều, hắn càng ngày càng khỏe mạnh.
Cho nên hiện tại cô đã không có lý do ở lại?
Ý nghĩ rời đi hành hạ cô suốt cả đêm, trằn trọc suy nghĩ. Tiểu Ngưng nghĩ lúc Đường Hạo chạy bộ vào sáng sớm sẽ tới thỉnh cầu chuyện rời đi.
Đường Hạo trầm mặc không nói ngồi xuống trên ghế đá, sắc mặt trở nên càng ngày càng khó coi.
Tiểu Ngưng lưu luyến theo dõi khuôn mặt anh tuấn của hắn, trong nội tâm có vô tận không nỡ. Nước mắt trong nháy mắt làm mơ hồ tầm mắt của cô, môi khẽ run lên.
”Thiếu gia. . . . . .” – Thật lâu không thấy đáp lại , cô bình tĩnh nén lại tiếng khóc.
Đường Hạo uống xong chai nước, tức giận hỏi: “Bởi vì bây giờ ta không đụng vào cô, cho nên cô muốn đi sao?”
“Không. . . . . .” – Tiểu Ngưng thật không ngờ hắn sẽ nói như vậy, cô lắc đầu chối bỏ.
Đường Hạo không để cho cô cơ hội nói chuyện, tiếp tục nói: “ Có phải là bởi vì ta không đụng cô, cô cảm thấy ta không tốt? Hay là bởi vì cô không chịu nổi, muốn đi tìm đàn ông khác bên ngoài?”
Vừa nghĩ tới cô sốt ruột rời khỏi mình vì cô nghĩ đến nam nhân khác, trong lòng của hắn tựu một hồi bối rối.
“Không phải, thiếu gia!” – Tiểu Ngưng đi đến ngồi xổm bên cạnh nắm lấy vạt áo hắn: “Thiếu gia, em là cảm thấy anh bây giờ dường như không cần em nữa, cho nên em mới muốn đi . . . . . .”
Đường Hạo dùng sức đẩy cô ra, Tiểu Ngưng ngã xuống trên đất. Trong lòng tràn đầy ly biệt bi thống cũng không có cảm giác đau đớn.
Hắn phải đem cô đẩy ra, nếu không khó đảm bảo rằng hắn sẽ không sẽ đem cô treo lên giữa không trung, hoặc là một đấm đem cô ~ thanh tỉnh.
Cũng bởi vì đêm qua hắn không có muốn cô sao? Cho nên hiện tại cô phải đi? Thật sự là không phân biệt tốt xấu không nhìn được nhân tâm tốt, cô không hiểu được hắn là tại vì tôn trọng cô, bảo vệ cô sao?
Hai tay của hắn nắm chặc thành nắm tay lạnh lùng nói: “ Lúc trước thả cô đi, cô lại không đi, hiện tại cô nghĩ đi là muốn đi sao? Đừng có nằm mơ, bổn thiếu gia hai ngày này tâm tình không tốt, đừng cùng ta thảo luận vấn đề này nữa!”
“Chính là thiếu gia, anh bây giờ đã tốt hơn rồi, em ở đây đã không còn tác dụng nữa?”
”Tác dụng? Ta không đụng cô, cô đã cảm thấy không hữu dụng rồi phải không?”
”Ta thấy cô thật ngốc, đừng nghĩ sẽ rời bỏ được ta. . . . . .”
Nói xong, hắn đứng lên bước về nơi khác.
Ngồi ở phiến đá cuội dưới đất, Tiểu Ngưng ngừng khóc, ngược lại cô thở dài một hơi nhìn theo bóng hắn xa khuất.
Lau khô nước mắt, cô đứng dậy: “Có cái gì thật là cao hứng ? Tại sao phải cao hứng!” – Cô có chút tức giận hỏi chính mình, kỳ thật cô đã sớm biết rằng đáp án.
Cô không bỏ đi được, thật sự không đi được. . . . . .
“Rinh. . . . . .” – Trong đại sảnh đột nhiên vang lên tiếng chuông.
Điện thoại vang lên sáu bảy hồi chuông, không thấy có người tới nghe điện thoại.
Tiểu Ngưng suy nghĩ vài giây đồng hồ, hay là cầm điện thoại lên.“Uy , ai vậy . . . . .”
” Xin chào, xin hỏi Lục Giai Ngưng có ở đây không?” – Trong điện thoại vang lên tiếng nói của một chàng trai trẻ tuổi.
Tiểu Ngưng đột nhiên ngẩn ra, dừng lại sau một hồi mới ngơ ngác hỏi: ” Anh . . . . . Chu Thích!”
@@@@@@@@@@@@@@@@@@@@@@@@@@@@@@
“Tiểu Ngưng, đúng là cô rồi!”- Chàng trai trẻ kích động nói lớn. “ Tiểu Ngưng cô đang ở đâu, tất cả mọi người đang tìm cô đó?”
Tiểu Ngưng không trả lời, bối rối cúp điện thoại. Tim ‘thình thịch, thình thịch ’ như muốn nhảy ra, sắc mặt cô trắng bệch ngồi xuống sofa.
Trời ạ, vì sao Chu Thích biết cô đang ở đây? Không phải là rất nhiều người biết cô bị bán chứ?
Tiểu Ngưng sợ tới mức toàn thân run lên, sao hắn lại biết chứ?
Không được, cô ngàn vạn lần không thể để cho người khác biết rõ cô ở đây, cô không muốn người khác cười nhạo.
Nghĩ đến trong trường có nhiều người cũng biết cô bị bán, tốp năm tốp ba tụ cùng một chỗ đàm luận bộ dáng của cô, Tiểu Ngưng toàn thân lạnh như băng.
Bọn họ bàn tán về cô, có thể cho cô là một người con gái tồi.
Không, cô. . . . . . Hiện tại cô đã không phải là con gái nữa rồi, cô đã thật sự là một người phụ nữ.
Tuy cô không hối hận nhưng cũng không muốn để người khác biết mọi chuyện. 17 tuổi đã xảy ra chuyện này, thật không tưởng tượng được.
“Tiểu Ngưng!” – Kêu Tiểu Ngưng vài tiếng nhưng không thấy đáp lại , Tào quản gia vươn tay trước mắt Tiểu Ngưng quơ quơ : “Tiểu Ngưng, ta gọi cháu, cháu làm sao vậy?”
“Nha. . . . . . Không có, không có gì!” – Tiểu Ngưng nhanh chóng bình tĩnh lại : “Tào quản gia, có chuyện gì không ạ?”
” Ta đi ra ngoài mua vài món đồ, cháu muốn đi theo hay không ?!”- Tào quản gia hỏi rất nhỏ .
“Được chứ ạ?” – Tiểu Ngưng hỏi lại, từ khi tới đây cô không hề ra ngoài, thật sự nghĩ đến chuyện đi ra ngoài một chút.
“Lén lút đi thôi, thiếu gia muốn tới bệnh viện kiểm tra, thừa dịp này vừa vặn có thể dẫn cháu đi hít thở không khí! Con gái tất nhiên là tự mình muốn mua gì đó ?” – Tào quản gia tri kỷ nói.
Tiểu Ngưng suy tính , lắc đầu: “Cháu không có gì muốn mua !” – Cô rất là muốn đi ra ngoài, nhưng là. . . . . .
“Làm sao có thể không muốn mua gì chứ?” Tào quản gia khó hiểu hỏi, con gái của bà cùng cô không sai tuổi tác biệt lắm.
“Tào quản gia, cám ơn hảo ý của dì, nhưng là cháu…. không có tiền cho nên cháu là không ra đi rồi!” – Tiểu Ngưng đỏ bừng cả mặt giải thích nói.
Lúc đến nơi này cô không mang gì đến.
Tào quản gia lúc này mới ý thức tới chủ quan sơ ý của bà của mình, Tiểu Ngưng lại không có lương giống như bọn họ .“Không sao, theo giúp dì đi ra ngoài đi dạo tốt lắm, cũng không thấy được không nên mua cái gì?” – Tào quản gia dụ nói.
“Không được!” – Tiểu Ngưng nhếch cặp môi đỏ mọng lắc đầu, che dấu trong mắt khát vọng ‘ đi ra ngoài ’.
“Tào quản gia, bà trông nom nhiều chuyện quá. Bà đi lên, ta có lời muốn nói!” – Đường Hạo tiếng nói không hề có nhiệt độ, từ trên lầu truyền đến.
“Vâng thiếu gia, tôi lên ngay đây!” – Tào quản gia bình tĩnh đáp.
Tiểu Ngưng thật có lỗi nhìn Tào quản gia, đau lòng nói: “Thực xin lỗi, làm cho dì bị liên quan đến đều là tại cháu!”
“Làm sao có thể trách cháu, yên tâm không có chuyện gì đâu!” – Tào quản gia trấn an nói, sau đó đi lên lầu.
Bị Đường Hạo phát hiện muốn dẫn Tiểu Ngưng đi ra ngoài, Tào quản gia cũng không có sợ hãi. Bởi vì chính bà đã thấy hắn lớn, hắn đối với lão thái bà này phải kính sợ .
Tiểu Ngưng lại lo lắng tự trách, thực sự sợ Đường Hạo trừng phạt Tào quản gia.
Làm cho Tiểu Ngưng lại thật không ngờ chính là Tào quản gia mới lên lầu hai phút đã lại xuống ngay, nhưng lại hưng phấn tuyên bố: “Tiểu Ngưng theo dì ra ngoài. Thiếu gia ra lệnh cho dì mang cháu đi ra ngoài! Đương nhiên, dì không thể đem đi quá lâu, nếu như bị mất, hắn hội yếu lấy mạng già này!”
Hơn nữa thiếu gia còn đưa thẻ tín dụng, nói mua cho Tiểu Ngưng mua mấy bộ quần áo cùng vật dụng hàng ngày.
“Thiếu gia cho dì dẫn cháu đi ra ngoài?” – Tiểu Ngưng không dám tin trợn to hai mắt. . . . . .