• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Phó Tư Viễn bị hành động đột ngột của Âu Thần Hi làm cho bất ngờ, hắn kéo theo Diệc Tâm ngã nhào xuống đất, gương mặt không giấu được vẻ chấn động tột cùng. Hắn trợn trừng mắt lắp bắp, nói không ra hơi. Người đang đứng trước mặt hắn cực kỳ quen thuộc, hắn không thể nào không nhận ra được – tên bảo vệ trong cái bẫy tinh vi của hắn.

“Mày…là mày! Thằng bảo vệ khốn khiếp của Phó gia. Sao mày lại ở đây? Cút ngay cho tao.”

Anh biết hắn ta đã nhận ra anh rồi!

Từ sau cái bẫy mà hắn bày ra cho tên bảo vệ mà hắn ghét cay ghét đắng cùng với cô vợ phiền phức của mình thì hắn không còn nhìn thấy bóng dáng tên này đâu nữa. Lúc đó Phó Tư Viễn còn cho rằng tên bảo vệ này là 1 tên chết nhát, xảy ra chuyện thì ngay lập tức chạy trốn mất tăm mất dạng. Chỉ là không ngờ ngay lúc gay cấn nhất hắn lại xuất hiện phá đám.


“Phó Tư Viễn, mày mau buông Diệc Tâm ra! Muốn gì thì nói với tao.”, Âu Thần Hi gằn giọng, phẫn nộ hướng mắt về phía Phó Tư Viễn. Hắn đang có dao, lại giữ chặt Diệc Tâm, anh không muốn liều lĩnh làm cô bị thương.

Một tiếng nổ lớn vang lên trong đầu của Diệc Tâm, cô đưa mắt nhìn Âu Thần Hi với vẻ khó hiểu. Thái độ kinh hoảng của Phó Tư Viễn chứng tỏ hắn không biết Âu Thần Hi là Tổng giám đốc của Âu Dương Thịnh Thế sao? Hắn vẫn gọi anh ta là bảo vệ? Chuyện kỳ quái gì thế này, rốt cục chuyện cái bẫy kia là như thế nào?

Phó Tư Viễn sau mấy giây bàng hoàng thì trở lại trạng thái bất cần như cũ. Truyện của tác giả Hỏa Hy Thước

“Bọn mày còn diễn trò ân ái tình thâm trước mặt tao à, thật là mắc ói. Tao muốn tiền, cực kỳ nhiều tiền, mày làm bảo vệ thì có được bao nhiêu tiền mà vênh váo trước mặt tao?”

Âu Thần Hi cười khinh bỉ nhìn Phó Tư Viễn.

“Buông dao xuống đi, mày nói cho tao số tiền mày cần với tài khoản của mày, tiền ngay lập tức được chuyển tới. Tránh xa Diệc Tâm ra cho tao là được!”



Phó Tư Viễn cười khùng khục, hai mắt vằn lên những tia đỏ máu đáng sợ, hắn dường như đang trở nên điên cuồng.

“Tao muốn 2 tỷ, chuyển vào tài khoản 62514852285 cho tao!”

Âu Thần Hi cầm điện thoại lên tính gọi thì Phó Tư Viễn lại nhoài người đến đá vào tay anh, điện thoại rơi xuống đất vỡ nát. Ánh mắt của Âu Thần Hi u ám nhìn hắn, gầm lên.

“Mày làm cái trò gì vậy, muốn tiền thì tao gọi người chuyển tiền cho mày! Mày lên cơn cái gì?”

Phó Tư Viễn đột nhiên cười phá lên như phát rồ.

“Mày đừng nghĩ là khoác lên bộ quần áo đẹp đẽ sang trọng thì lừa được tao. Một thằng bảo vệ thì làm đến già cũng chưa kiếm được 2 tỷ nữa là, tính lừa tao gọi cảnh sát đến à? Tao không phải là thằng ngu.”

Diệc Tâm lúc này không nhịn được bực tức mà lên tiếng, cô mặc kệ dao còn kề sát cổ.

“Anh đúng là đồ ngu ngốc, Âu Thần Hi là Tổng giám Âu của tập đoàn Âu Dương Thị. Sao anh ta lại không có 2 tỷ chứ?”

“Mày nói cái gì? Tổng giám Âu…”, Phó Tư Viễn đưa ánh mắt nhìn Âu Thần Hi dò xét, dù sao hắn cũng chưa từng gặp Đại Thiếu gia của Âu gia bao giờ. Chỉ có vài lần nhìn thoáng qua trên báo, giờ chỉ thấy ngờ ngợ…có lẽ nào. Truyện của tác giả Hỏa Hy Thước.

“Nó nói thật không?”



Âu Thần Hi gật gật đầu.

“Diệc Tâm nói đúng! Nhưng bây giờ mày hết cơ hội rồi, điện thoại tao không thể gọi điều phối tiền được nữa!”

Âu Thần Hi lợi dụng thời cơ Phó Tư Viễn còn đang choáng váng thì lao đến kéo Diệc Tâm ra khỏi bàn tay của hắn, dù sao cứ dây dưa mãi cũng không phải là cách. Diệc Tâm nhìn biểu cảm của Âu Thần Hi thì đoán được ý định của anh, cô nghiêng người qua cắn mạnh vào cánh tay đang cầm dao của Phó Tư Viễn, hắn rú lên một tiếng, vòng tay đang siết chặt cũng lơi lỏng ra hơn.

Diệc Tâm bị mất đà ngã xuống sàn, Âu Thần Hi thấy vậy thì quên mất chuyện con dao vẫn còn trong tay Phó Tư Viễn, anh hấp tấp nhào đến đỡ Diệc Tâm dậy, kéo cô về phía mình. Nhìn thấy con mồi bị xổng ngay trước mắt khiến cho Phó Tư Viễn nổi cơn thịnh nộ, hắn cầm dao lao đến cả 2 điên cuồng đâm xuống.

Diệc Tâm vừa xoay người đứng dậy nhìn thấy Phó Tư Viễn hung hăng lao đến, cô hét lên. Tính xô Âu Thần Hi tránh sang một bên nhưng không kịp nữa, con dao sắc nhọn cắm phập vào bả vai của anh, máu bắt đầu tuôn ra xối xả.

“Tên khốn Phó Tư Viễn này, anh giết người rồi!”


Phó Tư Viễn vì nổi máu điên nhất thời mà không kiềm được ra tay, nhưng ngay khi thấy máu bắt đầu dính dấp khắp nơi 1 màu đỏ rực nhức mắt thì mặt hắn đã dại đi, cuống cuồng vứt “cạch” con dao xuống sàn. Ngay sau đó lao ra ngoài chạy bán sống bán chết.


“Anh có sao không? Ôi trời, nhiều máu quá! Anh chờ 1 chút để tôi gọi xe cấp cứu.”, Diệc Tâm hoảng sợ lấy khăn tay từ trong túi ra luống cuống rịt chặt vào vết thương.


“Không sao đâu, đừng sợ, chỉ là 1 vết thương nhỏ thôi. Điện thoại của anh đâu, gọi cho Lục Phương đến ngay đi.”, Âu Thần Hi vì mất máu quá nhiều mà mặt đã dần mất đi vẻ hồng hào, anh cố hết sức thì thào.


Diệc Tâm để Âu Thần Hi dựa vào tường, cô luống cuống tìm điện thoại của anh rơi dưới đất nhưng màn hình đã vỡ, không còn mở lên được nữa. Vẫn là nên gọi cấp cứu trước thì hơn.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK