Diệc Tâm cầm tờ thông tin cho thuê nhà mà Phương Mạt Bắc đưa, cô đắn đo, nhìn khu vực và diện tích có vẻ khá rộng rãi lại an ninh…nhưng giá cả lại không rẻ chút nào.
“Chỗ này điều kiện lẫn cơ sở vật chất đều quá tốt rồi, nhưng giá cao quá! Chị lại không có nhiều tiền. Biệt thự ở phía Tây vẫn chưa bán được!”
“Chị không muốn bán căn biệt thự đó đúng không?”, Phương Mạt Bắc nhìn thấy dáng vẻ ngập ngừng của Diệc Tâm thì liền hỏi.
“Ừ, đúng là chị có hơi do dự, dù sao đó cũng là kỷ niệm mà ba mẹ chị để lại. Chị không muốn bán đi 1 cách chóng vánh như vậy!”
Phương Mạt Bắc nhíu mày ngẫm nghĩ.
“Chị không cân nhắc căn nhà này sao, hay em tìm 1 căn khác cho chị nhé?”
Diệc Tâm gật gật.
“Chị phải tìm công việc khác nữa nên chưa thể chọn 1 nơi quá mắc tiền như vậy được.”
“Chị chờ em hỏi lại 1 xíu, xem có thể thương lượng hay không?”, Phương Mạt Bắc cầm điện thoại đi ra ngoài trước ánh mắt ngạc nhiên của Diệc Tâm. Cô không biết cậu có quen với chủ căn nhà này.
Diệc Tâm ngồi xuống, cô lo lắng nhìn đồng hồ, hôm nay là ngày thứ 3 cô không đến Âu Dương Thịnh Thế rồi, trong lòng có chút áy náy. Cô không nói tiếng nào mà lẳng lặng nghỉ như vậy, chẳng phải là quá vô trách nhiệm rồi sao, chuyện của cô với Âu Thần Hi dù sao cũng là chuyện riêng. Nên đến phòng Nhân sự làm thủ tục nghỉ đàng hoàng chứ nhỉ! Diệc Tâm đắn đo 1 hồi, cô quyết định chiều nay sẽ vào lại công ty để thanh lý hợp đồng. Đúng lúc cô đang nghĩ ngợi ngẩn ngơ thì Phương Mạt Bắc đã quay trở vào, cậu vui mừng nói với cô. Truyện của tác giả Hỏa Hy Thước.
“Chị Diệc Tâm, em đã hỏi rồi. Chủ nhà này là người quen với em, anh ta nói dù sao nhà này cũng bỏ không nhiều năm, chị đến ở xem như là trông nhà, dọn dẹp hộ anh ta nên giá thuê cũng chỉ lấy tượng trưng mà thôi!”, Phương Mạt Bắc đưa tay lên làm dấu.
“Nhiêu đây thôi, chị thấy sao?”
Diệc Tâm tròn mắt kinh ngạc.
“Nhà vừa rộng vừa tốt như vậy lại có giá rẻ thế sao? Cậu không đùa chị chứ?”
“Em nói thật mà! Chị có thời gian cứ đến đấy xem trước thử có thích hay không.”
“Ừ, chiều nay chị phải ghé qua công ty để thanh lý hợp đồng trước rồi mới tính tiếp nữa!”
Phương Mạt Bắc thảng thốt.
“Chị tính hủy hợp đồng ở Thịnh Thế sao? Không phải đền hợp đồng đó chứ, dù sao cũng là nghỉ đột ngột như vậy!”
Nghe Phương Mạt Bắc nói Diệc Tâm mới hốt hoảng, cô đúng là không nghĩ đến tình huống này. Âu Tổng bị cô phũ phàng đuổi đi, công việc thì nghỉ ngang không nói năng gì, nếu như anh ta trực tiếp truy cứu thì chẳng phải cô sẽ chết chắc sao. Nghĩ thế Diệc Tâm lo lo lắng lắng gọi điện cho Phí Ngọc Linh.
“Xin chào, tôi là Diệc Tâm đây!”
“À, cô Diệc Tâm đã đã khỏe hơn chưa?”
“Khỏe hơn, cô đang hỏi tôi à? Có nhầm ai không?”, Diệc Tâm thấy kỳ quái, sao cô ta lại hỏi mình như vậy nhỉ.
“Tôi không nhầm mà, hôm kia Tổng giám đốc Âu có nói tôi cô bị ốm nặng không thể đến làm, bảo tôi tính phép cho cô nữa! Khi nào cô khỏe lại hẵn thì đến làm. Dù sao phép năm tôi cũng đã làm cho cô rồi.”
Diệc Tâm vỡ lẽ ra, thì ra là Âu Thần Hi đã giúp cô giải quyết. Trong lòng cô đột nhiên có chút áy náy, cô nhớ đến biểu cảm thất vọng xen lẫn nôn nóng của anh ta hôm trước khi đến tìm cô. Có phải cô quá cố chấp hay không, ngay cả 1 lời phân trần cũng không nghe anh ta nói.
“Chị, chị đang nghĩ gì vậy? Có phải giá nhà vẫn quá cao hay không, em có thể giúp chị xin giảm giá thêm.”
Diệc Tâm giật mình nhìn Phương Mạt Bắc, cô xua xua tay.
“Không cần đâu, như vậy cũng quá thấp so với bình thường rồi! Cậu cho chị địa chỉ để chiều nay chị đến đó xem thử.”
Phương Mạt Bắc hồ hởi ghi lại địa chỉ rồi dúi vào tay Diệc Tâm.
Ngay cả bản thân cậu cũng không biết tại sao Chu Kế Siêu lại kiếm được 1 mối tốt như vậy nữa, nhà này nằm ở khu đất vàng, an ninh tốt lại còn rất rộng rãi đẹp đẽ mà lại chẳng cho được ai thuê? Có khi nào có người chết trong nhà hay không, hay có vấn đề tranh chấp gì đấy?
Phương Mạt Bắc nghĩ ra đủ thứ lí do để căn vặn Chu Kế Siêu nhưng cậu ta chỉ cười hì hì, trấn an rằng cậu ta thân là cảnh sát sao lại có thể dính vào chuyện bất chính được chứ. Chỉ có điều Chu Kế Siêu không chỉ dính vào rất nhiều mà còn nằm vùng trong đấy nữa, lời nói đúng là có chút không đáng tin nào. Nhưng trước lời hứa đảm bảo của cậu ta nên Phương Mạt Bắc cũng đành thử tin tưởng 1 lần, dù sao cũng khó mà tìm được 1 nơi nào tốt hơn thế cho Diệc Tâm. Chu Kế Siêu tuy liều lĩnh nhưng làm việc nào ra việc nấy, không phải là người hời hợt bông lơn như vẻ bề ngoài của cậu ta.
Chu Kế Siêu sau khi trao đổi điện thoại với Phương Mạt Bắc xong thì nhận được 1 cuộc điện thoại khác, anh nhíu mày nhìn tên người gọi đến 1 lúc rồi mới bắt máy.
“Tôi nghe đây, việc anh giao cho tôi đã hoàn thành rồi! Yên tâm đi, không lộ chút sơ hở nào cả đâu.”